Nhìn ánh mắt đầy uy hϊếp của Kỷ Tinh Lam, Ngôn Khâu trái lương tâm thốt ra hai chữ cuối cùng kia:
“Rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi.” Kỷ phu nhân thấy thằng con phản nghịch của mình cuối cùng cũng để ý tới vị hôn thê thì đặc biệt vui lòng.
“Bây giờ con cảm thấy thân thể thế nào rồi, có khó chịu gì không?” Kỷ phu nhân nắm tay Ngôn Khâu, quan tâm hỏi.
Trước giờ ít khi nhận được sự quan tâm như vậy làm Ngôn Khâu có chút xấu hổ không dám để lộ sự mệt mỏi, sờ sờ mũi đáp:
“Không có vấn đề gì đâu ạ.”
Kỷ phu nhân gật gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp nhưng miệng lại nói ra tin tức nghe như sét đánh ngang tai:
“ Vậy thì mẹ có thể yên tâm rồi. Tiểu Khâu, chờ con tĩnh dưỡng thân thể cho tốt, tháng sau hãy cùng Tinh Lam kết hôn đi."
Nghe được câu nói của Kỷ phu nhân, Ngôn Khâu như người máy hết pin, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, miệng mấp máy nửa ngày cũng không nói được chữ nào.
Cậu cứ tưởng rằng làm vị hôn thê của Kỷ Tinh Lam cũng đã đủ thảm rồi, giờ chức vị còn được cưỡng chế thăng cấp?
Kỷ phu nhân nhìn cậu đứng ngồi không yên, còn tưởng Ngôn Khâu đang phấn khích, nắm lấy tay cười nói:
"Tiểu Khâu, con biết ta thương con nhất. Nhà chúng ta cũng sẽ đối xử thật tốt với con. Ừm, còn phải chuẩn bị cho hai đứa một hôn lễ thật long trọng nữa… "
Ngôn Khâu liếc liếc mắt nhìn Kỷ Tinh Lam đang đứng kế bên, nhưng người này lại không có chút phản ứng nào.
Ngôn Khâu chỉ có thể cắn răng do dự nói:
"Cái này… Có lẽ không thích hợp lắm… "
"Có gì mà không thích hợp? Nhà chúng ta không thiếu tiền, chỉ thiếu một người con dâu mà thôi. " Kỷ phu nhân tưởng rằng cậu có đức tính tiết kiệm không thích xa hoa lãng phí nên nắm chặt tay, nói một hồi toả đầy khí thế hào môn.
"..." Ngôn Khâu dùng ánh mắt cầu xin hướng về phía Kỷ Tinh Lam nhờ giúp đỡ, nào ngờ Kỷ Tinh Lam ngoảnh mặt làm ngơ, thẳng lưng không nhúc nhích như một bức tượng điêu khắc lạnh lùng, đến cả cái liếc mắt cũng không thèm chia cho cậu.
Ngôn Khâu nhìn vẻ mặt rạng rỡ của Kỷ phu nhân, không nhẫn tâm làm hỏng tâm trạng của bà, nhưng rõ ràng việc ngăn cản cuộc hôn nhân này vẫn là điều quan trọng nhất hiện tại, cậu căng da đầu mở miệng:
"Con không… "
Ngôn Khâu đang muốn nói lời từ chối, nhưng đột nhiên nín bặt. Cậu cảm giác sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh, chân tay nhũn ra vô lực, Ngôn Khâu phẫn nộ quay sang trừng mắt nhìn Kỳ Tinh Lam, tên khốn này mặt thì nhìn như không có ý kiến gì, thái độ không quan tâm ấy vậy mà dám dùng pheromone để áp chế cậu!
Đồ con rùa họ Kỷ này dám chơi bẩn sau lưng cậu??
Ngôn Khâu bị áp muốn hộc máu, anh biết Kỷ Tinh Lam làm thế để cảnh cáo cậu đừng hòng lợi dụng cơ hội để nói lung tung.
Ngôn Khâu tức đến máu dồn lên não, chờ cho cỗ uy hϊếp mạnh mẽ kia từ từ tan biến, vô cùng thức thời ngậm miệng vui vẻ nở nụ cười vô tri nhìn Kỷ phu nhân hào hứng lên kế hoạch cho đám cưới. Thậm chí đã tính luôn cả việc sau này con cái của hai người họ sinh ra sẽ học ở trường nào.
"Ta sẽ tìm lại bộ lễ phục chúng ta đã mặc năm đó, kích thước chắc có chút sai lệch. Nhưng không sao, ta sẽ tìm người sửa lại để cho Tiểu Khâu mặc. Chờ đến khi con của hai đứa muốn kết hôn, vẫn có thể mặc… "
Bà ấy không giống phụ nữ đã gần 50 tuổi chút nào cả, tư duy vô cùng thoát tục…
Kỷ Tinh Lam vẫn bất động thanh sắc, không hề có ý định phản đối.
Thật ra Kỷ phu nhân đã nhiều lần ngỏ ý bàn bạc về chuyện kết hôn với Kỷ Tinh Lam, xong lần nào cũng đều đi vào ngõ cụt. Kỷ Tinh Lam chưa bao giờ quan tâm đến Tiểu Khâu, mỗi lần đều trốn tránh hoặc tìm tìm lý do để thoái thác. Thậm chí đôi lần còn lười bịa lý do, trực tiếp trưng ra vẻ mặt khó chịu, thiếu điều viết rõ hai chữ không muốn lên mặt.
Kỷ phu nhân cũng không phải là người không thông tình đạt lý, Kỷ Tinh Lam thích Ngôn Khâu hay không mới là điều quan trọng nhất. Bà cũng chỉ hy vọng rằng có một Omega đáng yêu nào đó xuất hiện, có thể mang Tinh Lam thoát ra khỏi đau khổ dày vò. Bà vẫn luôn để ý, lo lắng cho trạng thái tinh thần không ổn định của Tinh Lam, nhưng ngoại trừ dặn dò quản gia để ý hắn nhiều hơn thì bà cũng không có biện pháp gì cả.
Biết từ chỗ mình không thể thay đổi cục diện được, vì vậy hiện tại chỉ đành gửi gắm niềm tin và hy vọng vào Kỷ Tinh Lam, mặc dù hắn không tỏ thái độ gì cả nhưng Ngôn Khâu biết hắn không thích mình, đại khái sẽ không muốn cùng mình kết hôn đâu nhỉ.
Chờ Kỷ phu nhân nói mệt mỏi, đang uống nước nghỉ ngơi lấy lại sức, Ngôn Khâu cuối cùng cũng tìm được cơ hội, viện cớ rằng mình buồn ngủ muốn nghỉ ngơi.
Kỷ phu nhân nghe vậy xong nhanh chóng ém lại góc chăn, vỗ vỗ tay anh. Dặn con trai ở lại trông chừng chăm sóc, còn bản thân mang theo nụ cười hạnh phúc lưu luyến đi xuống lầu.
Chờ bà vừa đi khỏi, Ngôn Khâu lập tức ngồi bật dậy như lò xo. Cậu nhìn Kỷ Tinh Lam thong dong ngồi trên ghế sô pha đơn bên cạnh nghịch thiết bị đầu cuối, dường như không có ý định giải thích một chút chuyện vừa xảy ra.
"Này, chuyện này làm sao đây."
Ngôn Khâu không nhịn được nói:
"Mẹ cậu muốn chúng ta kết hôn để làm gì chứ?"
Quý Tinh Lam rời mắt khỏi màn hình, nhàn nhạt trả lời:
"Chuyện này giờ cậu mới biết à. Bà vội vã hối chúng ta kết hôn cũng đâu phải chỉ mới ngày một ngày hai."
"Vậy cái đó, tại sao cậu lại không phản đối đi chứ? Cậu hẳn là không thích, không muốn cưới tôi mà… " Trong giọng Ngôn Khâu nhiễm một tầng nôn nóng.
"Ai nói với cậu rằng tôi không muốn cùng cậu kết hôn?" Kỷ Tinh Lam lắc đầu, có chút cảm thấy buồn cười.
Ngôn Khâu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
"Thiếu gia hào môn bị cha mẹ cưỡng ép lấy vị hôn thê mà bản thân không hề yêu thương, chẳng lẽ cậu không phải nên đấu tranh phản kháng, chống lại áp bức, kiên quyết theo đuổi tình yêu đích thực à?"
Nghe vậy, đáy mắt Kỷ Tinh Lam hiện mạt buồn nhàn nhạt, miệng lại lơ đãng cười nói:
"Từ nhỏ tới lớn tôi mới chỉ thích một người, cậu ấy chết rồi… Tôi còn theo đuổi được cái gì?"
Giọng điệu nhẹ nhàng như kể một câu chuyện không phải của mình đó khiến Ngôn Khâu sửng sốt, chứa đầy thông cảm nhìn hắn.
Ầy, đúng là nhìn vậy mà không phải vậy. Thật không may.
Không ngờ trong lòng Kỷ Tinh Lam lại có chuyện đau khổ như vậy, khó trách tính tình hắn lúc nào cũng khó ở. Xem ra phần tình cảm kia khiến Kỷ Tinh Lam bị tổn thương rồi, sớm biết thế ngày trước cậu nên đối xử tốt với hắn hơn mới phải.
Nhưng bất hạnh thế nào thì cũng đã bất hạnh rồi, vì sao bây giờ lại lôi cậu ra chịu tội thay cơ chứ!!!
"Này, đừng có đùa như thế, cậu nhất định không muốn cưới tôi, đúng không??" Huhu, lời này nói ra đến Ngôn Khâu cũng không tự tin cho lắm…
Ánh nắng mặt trời sáng trong xuyên qua cửa kính rơi trên mặt thiếu niên, hắn ta rõ ràng sở hữu khuôn mặt của thiên thần nhưng nụ cười và lời thốt ra lại giống như ác quỷ:
"Ai nói, có một Omega xinh đẹp biết làm ấm giường, sao tôi lại không cần chứ."
"Cậu!" Ngôn Khâu lùi lại, tận lực muốn tránh xa tên tâm thần đang phát bệnh này càng xa càng tốt.
Cười, lúc này rồi mà Kỷ Tinh Lam còn cười được. Ngôn Khâu bị tên gia hoả này chọc tức đỏ bừng mặt, với ngay cái gối trong tầm tay ném thẳng vào mặt hắn.
Tới bữa tối, khi quản gia lên nhắc nhở đến lần thứ ba, Ngôn Khâu mới từ từ đi xuống dưới sự hỗ trợ của Kỷ Tinh Lam.
Dù rằng cậu đã năm lần bảy lượt nói rõ mình không cần giúp đỡ, nhưng Kỷ Tinh Lam kiên quyết yêu cầu phải làm như vậy trước mặt Kỷ phu nhân.
Nhìn phong thái chó liếʍ này của Kỷ Tinh Lam, cuối cùng Ngôn Khâu cũng chấp nhận hiện thực Kỷ Tinh Lam thực sự không có ý định phản kháng nữa.
Nếu như giống như những gì mà Kỷ phu nhân đã tính toán, tiếp theo đây cậu phải kết hôn và sinh con thật à?
Nghĩ đến việc sinh con, trong đầu Ngôn Khâu lập tức hiện lên vài hình ảnh R18… Cơ thể không tự chủ được run lên nhè nhẹ, cậu thở hắt ra.
Không. Không, vẫn là không thì hơn.
Nhà ăn cũng được trang trí theo phong cách phương Tây cổ kính, trên trần treo một ngọn đèn thủy tinh lộng lẫy xa hoa, trên tường gắn tranh sơn dầu, bình sứ đặt ở phía góc, trên bàn ăn dài trải khăn trải bàn và những bộ đồ ăn đã được xắp cẩn thận, giữa bàn đặt lọ hoa lớn cắm đầy hoa tươi.
Việc trang trí nhà đều do một tay Kỷ phu nhân lo liệu, bà thích phong cách này vì nó khiến bà nhớ đến ngôi nhà trước đây của mình.
Kỷ Tinh Lam nửa nâng nửa giữ cánh tay của Ngôn Khâu, chăm sóc cẩn thận như thể đang nâng niu một con búp bê sứ. Không đợi người hầu lại gần, hắn chủ động kéo ghế ra cho Ngôn Khâu, diễn dặt một mặt quý ông chu đáo.
Kỷ phu nhân ngồi đối diện nhìn đôi trẻ cầm sắt hài hoà không nhịn được cười tủm tỉm. Trên thực tế ở nơi bà không nhìn thấy, Ngôn Khâu cố ý giẫm mạnh lên chân Kỷ Tinh Lam, coi nó như đồ vô tri hung tợn nghiền nghiền đạp đạp.
Bị ánh mắt như thiêu đốt của Kỷ phu nhân đảo qua, Ngôn Khâu không khỏi rùng mình. Cậu mới chỉ từng gặp qua ánh mắt này ở một nữ sinh đang phát cuồng vì CP thôi.
Ngôn Khâu ngoan ngoãn chào hỏi Kỷ phu nhân, sau đó không nhịn được nghĩ trong lòng: Ầy, mình vẫn là fan của những người có mẹ ruột…
Kỷ Tinh Lam ngồi xuống ở phía đối diện, bọn họ rõ ràng chỉ có ba người, thế nhưng lại chiếm dụng hoàn toàn cả cái bàn ăn dài. Gan ngỗng, cá hồi xông khói các thứ đã được bày sẵn trên bàn.
Ngôn Khâu không quen ăn cơm Tây, từ nhỏ đến lớn đồ cậu ăn nhiều nhất chính là hệ thống chín món chính của Trung Quốc - đồ ăn căng tin.
Cậu không có đam mê nào với đồ ăn cả, thích ăn nhất là các món ven đường, vừa ngon vừa rẻ. Nhưng hiển nhiên những thứ đó không hề phù hợp với địa vị và thân phận thiếu phu nhân hiện tại của cậu ở Kỷ gia..
Ngôn Khâu không quen kiểu ăn uống thận trọng, trước mặt là bộ dao nĩa ba món, cậu không biết phải làm như thế nào, chỉ tùy tiện cầm độc cái nĩa lên ăn.
Sau khi các món chính lần lượt được dọn ra, Kỷ Tinh Lam cũng nhận thấy được vẻ chật vật của cậu, chủ động dời đĩa bít tết về phía mình, nhanh nhẹn cắt thành từng miếng vừa ăn, cẩn thận bóc thịt tôm hùm đặt vào đĩa bên cạnh. Thậm chí còn "thuận tay" rót cho cậu non nửa ly rượu nho, có thể nói là cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, chỉ thiếu điều lấy khăn lau miệng giúp mà thôi.
Ngôn Khâu nhận lấy ly rượu, chạm mắt hắn trong khoảnh khắc, giật mình cảm thấy một loại dịu dàng giả tạo. Nếu là một Omega bất kì, bị Kỷ Tinh Lam dùng thái độ này chăm sóc chắc có lẽ đã bị choáng váng đến không nhận ra Nam Bắc.
Đáng tiếc người tiếp nhận sự đối đãi này lại là Ngôn Khâu, cậu chỉ đành cười nhạo trong lòng.
Má nó, đồ giả tạo.
Có lừa được cũng chỉ có Kỷ phu nhân - người mang bộ lọc CP, đang chìm đắm vào việc gặm đường.
Tuy rằng Kỷ Tinh Lam làm vậy cũng có chút ngầu đấy, nhưng Ngôn Khâu có thẩm mỹ thẳng nam hộ thể, mấy hành động này thứ lỗi anh đây không rung động nổi.
Bữa ăn diễn ra được một nửa thì thiết bị đầu cuối của Kỷ phu nhân rung lên, thì ra là người chị em của bà rủ bà đi thẩm mỹ viện. Lúc này bà mới nhớ ra hôm nay vội vàng ghé qua đây mà quên mất lịch hẹn làm đẹp. Không đợi tới lúc món tráng miệng được mang lên, bà đã vội vàng đi gặp người chị em của mình.
Trước khi đi, Kỷ phu nhân ngọt ngào gửi cho Ngôn Khâu một nụ hôn gió:
"Hai ngày nữa mẹ lại ghé thăm con nhé, tạm biệt cục cưng của mẹ."
Người giúp việc đều đứng xa xa, "cục cưng" Ngôn Khâu cực kì chăm chú đảo dĩa salad rau trộn sốt kem ngon miệng, Kỷ Tinh Lam bỗng nhiên lên tiếng.
"Ngôn Khâu."
"Hửm?" Ngôn Khâu chưa kịp lấy lại tinh thần, theo bản năng đáp lời.
Sắc mặt Kỷ Tinh Lam trở nên lạnh lùng, cứng ngắc hỏi:
"Tôi gọi cậu à?"
Ngôn Khâu giật mình, cúi đầu "chậc" một tiếng, lòng bàn tay cũng túa ra mồ hôi lạnh.
Hít lấy một hơi để bình tâm lại, Ngôn Khâu cảm giác có cái gì không đúng.
Cậu nhủ thầm kĩ thuật diễn của mình cũng đâu đến nỗi nào đâu, chẳng lẽ chưa bao lâu đã bị tên này phát hiện rồi à?
Ngôn Khâu liếc nhìn Kỷ Tinh Lam đang ngồi ở phía đối diện bình thản như chưa hề có gì xảy ra, tựa như chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của Ngôn Khâu mà thôi.
Ngôn Khâu ước gì hắn quên đi chuyện kia, càng vùi đầu ăn không dám ngẩng lên nữa.
Vất vả mãi mới ăn xong bữa tối, Ngôn Khâu đang chuẩn bị đánh bài chuồn thì Kỷ Tinh Lam gọi giật lại:
"Ăn xong chưa?"
Ngôn Khâu gật gật đầu, trừng mắt nhìn Kỷ Tinh Lam rút ra một tờ khăn giấy - như thể hắn ta thực sự có ý định lau miệng giúp cậu.
Ngôn Khâu hoảng sợ nghiêng người về phía sau:
"Cậu diễn nghiện luôn rồi à? Mẹ cậu đi rồi."
Kỷ Tinh Lam cười cười, vò khăn giấy ném qua một bên, khôi phục vẻ mặt bình thường:
"Tắm rửa xong thì đến phòng tôi."
Nhìn khoé miệng Kỷ Tinh Lam nhếch lên, không hiểu sao Ngôn Khâu thấy bất an đến lạ. Dưới ánh nhìn nghi ngờ của Ngôn Khâu, hắn bình tĩnh đặt gọn dao nĩa xuống, từ tốn lấy khăn lau tay.
"Nhất định phải tới, có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."
Máy sưởi trong nhà tắm được bật hết công suất, ánh đèn chiếu vào gương bị phản chiếu có chút chói mắt.
Ngôn Khâu khoanh chân ngồi bo tròn trong bồn tắm, từ từ dội nước lên cổ, để những giọt nước trong suốt trượt xuống vuốt qua xương quai xanh rồi cứ thế lăn dọc m*n tr*n từng tấc da non mềm, cuối cùng biến mất vào trong làn nước.
Cổ tay ban ngày bị Kỷ Tinh Lam túm chặt bây giờ vẫn còn hằn rõ hai vết bầm đỏ tím, dấu vết nổi bần bật trên cổ tay mảnh khảnh như thể chủ nhân của chúng vừa trải qua trận ngược đãi đáng sợ.
Ngôn Khâu cau mày nhìn cổ tay mình, càng thêm không hài lòng cái thân thể Omega yếu ớt này.
Mặt mày thì rõ xinh đẹp không còn chút nam tính nào hết, toàn thân cũng chẳng được bao nhiêu lạng thịt, da so với con gái còn trắng nõn non nớt hơn, hơi động mạnh là bị bầm tím, đúng là kiểu búp bê sứ được nuông chiều lớn lên.
Khi Ngôn Khâu trèo ra khỏi bồn tắm, cậu đứng trước gương lau người, chán nản nhìn dáng người của mình. Chiều cao 1m7 đối với Omega cũng không phải là thấp, còn có đôi chân vừa thon vừa dài, nhưng đứng trước cây đại thụ Alpha Kỷ Tinh Lam, chú sẻ nhỏ Ngôn Khâu thảm không nỡ nhìn.
Cậu đã xác nhận với Kỷ Tinh Lam, đúng thật là mình đã chết rồi. Thi thể sớm đã hoá thành tro, vậy nên ước mong quay trở về thân thể cũ căn bản chỉ là hão huyền.
Ngôn Khâu ngâm mình trong phòng tắm đến quên mất thời gian, Kỷ Tinh Lam sợ đứa ngốc Ngôn Khâu nghịch dại chết đuối trong bồn tắm, vì thế hắn tới gõ cửa: