Trương Tịnh Nguyên nhìn ba người Triệu Đàn đang cõng đệ tử, cảm xúc phức tạp nói: “Bên trong có thể sẽ hơi đáng sợ, có điều mọi người yên tâm, có chúng tôi ở đây thì các anh sẽ không bị thương.”
Trải qua một ngày một đêm, Triệu Đàn đã nghe mấy từ quỷ hồn gì đó không ít lần, anh ta cực kỳ gan dạ phẩy phẩy tay: “Không sao, coi như chúng tôi đi nhà ma chơi.”
Trương Tịnh Nguyên mệt tâm ôm ngực: “…“ Đó là ảo cảnh được truyền thừa từ mấy trăm năm trước đấy, là ảo cảnh tốt nhất của núi Lông Hồ chúng tôi, có một không hai, chứ không phải nhà ma vớ vấn gì đâu!
Hàn Hướng Nhu thấy tốc độ làm việc của ba cảnh sát nhanh hơn đám chưởng môn nhiều thì lập tức vui vẻ nói: “Chỗ này của tôi chơi vui hơn nhà ma nhiều, tràng cảnh nào cũng có mà còn không cần mua vé vào cửa, lát nữa tôi dẫn các anh đi dạo nhé.”
Trương Tịnh Nguyên: “…” Được thôi, các ngươi vui vẻ là được.
Sau khi xuống núi, Trương Tịnh Nguyên gọi điện cho trưởng lão của núi Lông Hổ để bọn họ mang theo lửa cực dương tới Tây Thành. Cúp điện thoại xong, Trương Tịnh Nguyên xoa xoa trái tim không chịu nổi gánh nặng của mình, mặt tái xanh như tàu lá chuối: “Về sau tôi sẽ không tiếp tục quản lý cái gì mà so tài huyền môn nữa đâu, trải qua cả đống chuyện nối tiếp như vậy, tôi phải tổn thọ mất chục năm là ít.”
Cả đám người quay trở lại khách sạn, Trương Tịnh Nguyên gọi vài đệ tử trẻ tuổi đến đỡ những người hôn mê quay về phòng, chờ lấy lửa cực dương tới thì tiến hành cứu chữa. Còn những người dân ở thôn Quý Môn thì bị cảnh sát dẫn đi. Bọn họ đã hại c.h.ế.t rất nhiều người, từ người già đến thanh niên trong thôn đều góp phần, không ai thoát được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT