Giày vò cả một đêm, trời đã sắp sáng. Hàn Hướng Nhu lấy bùa chú khống chế trận pháp lấy từ chỗ Hoàng Trung Lương ra, đóng lại trận pháp phong bế quỷ môn thôn. Thôn nhỏ hoang phế một lần nữa xuất hiện trước mắt người đời. 
Đám Trương Tịnh Nguyên đã chờ đợi suốt đêm vội vàng bò dậy từ dưới đất rồi lao vọt vào trong thôn. Người của thôn vừa mới tỉnh ngủ bị người ngoài đột ngột xuất hiện làm cho kinh hãi, không kịp phản ứng thì đã bị nhóm người Trương Tịnh Nguyên đưa tới chế trụ.
Hàn Hướng Nhu vừa đá vừa đạp dọc đường cả nhà Triệu Đại Cốc chạy về thôn. Trương Tịnh Nguyên thấy sau lưng Hàn Hướng Nhu không có ai thì đáy lòng chợt lạnh lẽo, chẵng lẽ cô không cứu được bất kỳ ai ư?
“Tôi có lỗi với lịch đại tổ sư của núi Lông Hổ, tôi có lỗi với đạo hữu các phái trong huyền môn, tôi là tội đồ của huyền môn…” Trương Tịnh Nguyên càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt tuôn rơi như mưa, trong lòng khó chịu giống như bị kim châm. Ông ta không thể ngờ một cái thôn hết sức bình thường như thế này lại có thể tóm gọn hết đám đệ tử tinh anh của huyền môn.
Hàn Hướng Nhu thấy Trương Tịnh Nguyên nước mắt ướt đẫm mặt thì hết sức hiền lành an ủi: “Chưởng môn Trương đừng quá kích động, mặc dù đã cứu được người nhưng bọn họ đều đã hôn mê, ông xem thử đi.”
Tin vui từ trên trời giáng xuống còn chưa thể tiêu hóa hết, Trương Tịnh Nguyên không kịp lau nước mắt thì đã bị ngọc ảo ảnh do Hàn Hướng Nhu ném tới làm choáng váng cả người, vẻ mặt không thể tin nổi: “Cô nói bọn họ đều ở đâu cơ?”
“Trong ảo cảnh đấy.” Hàn Hướng Nhu chân thành tán dương: “Chưởng môn Trương, ảo cảnh số một ông đưa cho tôi dùng tốt lắm, rất thiết thực khi cần chứa người.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play