Edit: Vân Vũ 

***

"Khụ, khụ——" Tần Niệm sặc đến mức nghẹn cứng, vội vàng đưa tay che miệng, quay đầu sang hướng khác.

Một lúc lâu sau, anh mới bình tĩnh lại, gương mặt đỏ bừng nhìn sang Đường Kim đối diện. Đối phương vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, như thể chưa từng nói gì cả.

Nhưng... chuyện đó không phải là do cậu nghe nhầm chứ?

Đường Kim chống cằm nhìn anh, rồi lại lên tiếng: “Muốn đi xem phim không?”

"Được, được." Tần Niệm lập tức gật đầu.

Khi đến trước cổng rạp chiếu phim, vừa xuống xe, Đường Kim rất tự nhiên nắm tay Tần Niệm, giọng nói nhẹ nhàng: “Đừng để lạc nữa.”

Tần Niệm bỗng nhiên đỏ mặt, anh cố gắng kìm nén nụ cười nơi khóe miệng: “Ừ.”

Sau khi bộ phim kết thúc, Đường Kim nắm tay anh đi ra ngoài, nhìn về phía trước rồi hỏi: “Đẹp không?”

"Đẹp." Tần Niệm đáp lại.

Đường Kim nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng, rồi nói tiếp: “Tôi cũng thấy mình khá đẹp.”

Cô đâu có mù, Tần Niệm vừa rồi suốt cả bộ phim đã nhìn cô chằm chằm.

Khi nhận ra Đường Kim không nói về cốt truyện mà là về bản thân mình, Tần Niệm ngay lập tức hiểu ra ý nghĩa câu nói của cô, mặt liền đỏ bừng.

Cả hai nắm tay nhau lặng lẽ đi trên đường, không ai nói gì, chỉ có cái nắm tay truyền tải hơi ấm của nhau.

Đường Kim liếc qua, quay lại nhìn Tần Niệm rồi nói: “Đợi ở đây, đừng đi đâu, đừng chạy lung tung, biết chưa?”

Tần Niệm không biết Đường Kim sẽ làm gì, nhưng anh cảm thấy một niềm tin mơ hồ đối với cô. Anh gật đầu: “Biết rồi.”

Đường Kim đi một vòng rồi nhanh chóng biến mất.

Tần Niệm đứng im lặng tại chỗ, ngoan ngoãn không động đậy một bước.

Chờ một lúc lâu, anh mới thấy Đường Kim quay lại.

Đường Kim đưa hộp bánh sinh nhật trong tay cho anh, nhẹ nhàng nói: “Bổ sung cho anh chiếc bánh sinh nhật.”

Tần Niệm ngừng một chút, từ từ nhận lấy, qua một hồi lâu, anh chợt nhận ra điều gì, khẽ lên tiếng: “Lần đó… là cố tình để tôi nhìn thấy sao?”

Cô đã khiến anh hiểu lầm rằng cô có bạn trai.

Đường Kim không phủ nhận.

Mắt Tần Niệm bỗng nhiên đỏ lên, anh không kiềm chế được mà bước tới ôm chầm lấy Đường Kim, giọng nói nhỏ nhẹ: “Hôm đó tôi buồn lắm.”

Đường Kim vỗ nhẹ vào lưng anh, an ủi một chút: “Xin lỗi, làm hỏng sinh nhật của anh.”

Một lúc lâu sau, Tần Niệm mới khẽ nói: “Vậy sau này em phải luôn ở bên anh, cùng anh đón sinh nhật.”

“Được.”

Dù sao cũng là trên đường phố, cả hai cũng không ôm lâu, sau khi buông ra, Đường Kim kéo Tần Niệm về xe.

Tần Niệm đưa Đường Kim về nhà, khi đứng dưới lầu, anh không kìm được mà hỏi thêm một câu: “Chúng ta tính là, hẹn hò rồi sao?”

"Đương nhiên." Đường Kim trả lời.

Tần Niệm nhìn cô một lúc lâu, không đầu không cuối, đột nhiên nói: “Anh sẽ cố gắng.”

Đường Kim nghe hiểu.

Cô khụ một tiếng: “Cũng không cần phải cố gắng như vậy...”

Tần Niệm cũng cảm thấy mặt mình hơi nóng.

Đường Kim do dự một chút, rồi đưa tay xoa đầu anh. Tần Niệm theo bản năng cúi đầu, để cô xoa thêm vài cái.

Ừm, xúc cảm như anh đã đoán trước, rất thoải mái.

Bạch Ngôn Giai đang xem phim truyền hình, thấy con trai bước vào liền vội vàng xuống lầu. Bà nghĩ đi nghĩ lại, quyết định vẫn sẽ giúp đứa con trai ngốc nghếch này trò chuyện với Đường Kim, dù sao cũng có thể để Đường Kim thử qua với Tần Niệm trước. Bà định sẽ nói chuyện này với Tần Niệm, để anh vui vẻ một chút.

Nhưng vừa vào đến cửa, Bạch Ngôn Giai nhìn thấy con trai, bà lập tức dừng lại.

Tần Niệm môi khẽ cong, tóc hơi rối, ánh mắt mơ hồ.

... Được rồi, bà cảm thấy mình không cần phải làm kẻ xấu dùng ân huệ để ép buộc nữa.

Tần Niệm trở về phòng, ôm lấy con gấu bông teddy trên giường, hít thở mạnh hai hơi. Anh lăn qua lăn lại vài vòng, nghĩ đến những gì đã nói với Đường Kim, tai lập tức đỏ bừng.

Ngày hôm sau, Đường Kim thật sự gặp Tần Niệm ở dưới lầu.

"Anh... anh đến đón em đi làm." Tần Niệm cầm một bó hoa hồng đỏ tươi, đưa ra trước mặt Đường Kim: “Tặng em.”

Đường Kim: ... Thật sự là quá thẳng thắn.

Đường Kim nhận lấy: “Cảm ơn.”

Thấy cô nhận hoa, Tần Niệm vui vẻ hơn: “Từ nay anh sẽ đến đón em mỗi ngày, được không?”

Đường Kim suy nghĩ một chút: “Được.”

Có gì mà không tốt đâu, ai đó chịu lái xe đón đưa sao không nhận.

Chỉ là bó hoa này hơi phiền phức thôi.

Đường Kim ôm bó hoa to vào công ty, khiến mọi người xung quanh ngạc nhiên đến rớt cằm.

Tiểu Chu và Tiền bí thư vội vàng tới hỏi xem là ai tặng hoa.

"Chuyện gì đây! Trợ lý Đường đang yêu đấy à?" Tiểu Chu mắt sáng rực nhìn Đường Kim.

“Ừ.”

Tiền bí thư hít một hơi: “Là người đã gặp trong buổi xem mắt hôm trước sao?”

“Không phải.”

Tiền bí thư không bỏ cuộc, tò mò tiếp tục: “Vậy chắc là người quen trong công ty rồi?”

Dù sao thì Đường Kim thường xuyên làm việc ở công ty, rất khó tránh khỏi những suy đoán kiểu này.

Mối quan hệ yêu đương trong công ty thật sự không thích hợp lắm. Đường Kim mặt không đổi sắc: "Không phải nhân viên công ty." Là sếp.

“Á? Vậy là ai?”

Đường Kim không trả lời câu hỏi của họ, chỉ đơn giản là đặt hoa xuống, ngồi lại trước máy tính.

Chỉ có Tiểu Dương là nhìn cô với vẻ mặt hoảng sợ. Liên tưởng đến chuyện sáng nay Tần Niệm không cho cậu ấy đi đón mà lại cùng Đường Kim đến công ty, một sự thật rõ ràng đã hiện ra.

Vậy cậu ta có nên giả vờ không biết, hay giả vờ không biết đây?

Nghĩ đến lương của mình, Tiểu Dương vẫn quyết định giả vờ không biết gì.

Khi tan làm, Tần Niệm lại đưa Đường Kim về nhà.

Đến dưới lầu, Đường Kim nhìn Tần Niệm đang đứng ngây ngốc, hỏi anh: “Lên uống trà không?”

Tần Niệm mím môi, không hiểu sao lại thấy tai nóng bừng, cũng không biết mình đang nghĩ gì: “Ừ.”

Đường Kim đặt cốc nước trước mặt Tần Niệm, rồi ngồi đối diện cậu.

Tần Niệm im lặng uống nước, không nói gì, chỉ liên tục đỏ mặt.

Đường Kim không hiểu anh đang nghĩ cái gì mà ngớ ngẩn như vậy, khẽ hạ giọng: “Đã đến rồi, ăn chút gì rồi đi.”

"Được. Anh giúp em." Tần Niệm lập tức đứng dậy, rất nhiệt tình.

Thấy anh như vậy, Đường Kim cũng không từ chối, để anh giúp đỡ.

Cả hai ăn xong, rửa bát xong, Đường Kim nhìn thời gian rồi hỏi anh: “Không về sao? Ngày mai còn phải đi làm.”

Tần Niệm tưởng như mình nghe nhầm, mãi một lúc lâu sau mới mở miệng: “Em, em không muốn...”

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của anh, Đường Kim không khỏi cảm thấy có chút lúng túng, thật sự rất dễ khiến người khác nghĩ sai.

Đường Kim có cảm giác muốn nói mà lại không biết làm sao, cuối cùng chỉ có thể lảng sang chuyện khác: “Để sau nói.”

Mặt Tần Niệm càng đỏ hơn, anh có chút ngượng ngùng, cơ thể cứng ngắc, mãi một lúc sau, anh dùng đôi mắt xám nhạt, mang chút e thẹn và ngây thơ nhìn Đường Kim, mở lời: “Em không muốn xem sao, thành quả của anh...”

Đường Kim không thể nhịn được phải che mắt lại, trên cổ, những hoa văn đen nhánh kỳ lạ như ẩn như hiện từ từ bò lên mặt.

Cuối cùng Đường Kim vẫn kiềm chế được, cô rửa tay xong, nhìn về phía Tần Niệm đang ngồi trên sofa rồi nói: “Để lần sau nói.”

Tần Niệm vùi đầu vào gối tựa, nhẹ nhàng đáp lại, tai đỏ rực như thể sắp chảy máu.

Khi Tần Niệm về đến nhà, mặt anh vẫn đỏ lựng, lảng tránh ánh mắt hiểu rõ của Bạch Ngôn Giai, rồi đi thẳng vào phòng.

Anh nhào lên giường, nằm im một lúc lâu, rồi lại vùi đầu vào con gấu bông lớn trên giường.

Có lẽ, cũng không khó chịu lắm…

*****

29/11/2024.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play