Edit: Vân Vũ
***
Tần Niệm chống tay, ngẩng đầu lên, gương mặt cứng đờ nhìn Đường Kim đang đứng trước mặt.
Đường Kim im lặng một thoáng, rồi hỏi: “Có cần kéo anh đứng lên không?”
“…” Tần Niệm tự đứng dậy, không nhịn được mà mặt thoáng đỏ lên.
Đường Kim đặt hai bát cháo lên bàn, nói: “Ăn chút gì đi.”
"…Ừm." Tần Niệm cúi đầu, không muốn nhìn vẻ mặt của Đường Kim.
Đường Kim ăn được nửa bát thì thấy Tần Niệm đối diện bắt đầu trộn cháo với nước muối mà ăn. Từng giọt nước mắt to rơi xuống bát cháo.
Phải nói thật, nhìn gương mặt này mà khóc, quả thực có chút kỳ quái.
Đường Kim khuấy bát cháo, bất chợt hỏi: “Anh thích đàn ông à?”
Đôi mắt ướt đẫm của Tần Niệm ngước lên nhìn Đường Kim một cái, môi mấp máy: “Ừm…”
Trước đây anh không thích đàn ông, nhưng bây giờ thích Đường Kim, vậy thì coi như là thích đàn ông đi.
"À." Đường Kim buông thìa: “Nhưng tôi là nữ.”
Chiếc thìa trên tay Tần Niệm rơi xuống "keng" một tiếng. Ngay cả nước mắt cũng tạm thời ngừng rơi.
Một lúc lâu sau, Tần Niệm mới hoàn hồn, còn chưa kịp tiêu hóa sự thật rằng Đường Kim là con gái, liền vội vàng giải thích: “Tôi... tôi tưởng cậu là con trai. Nhưng tôi trước đây không thích đàn ông. Tôi thích là thích cậu, chứ không phải đàn ông. Tôi...”
Càng giải thích, anh càng cuống, câu từ trước sau đều rối loạn.
Đường Kim bật cười: “Tôi hiểu ý anh mà.”
Tần Niệm mới im lặng, lại nhìn Đường Kim một cái: “Vậy, em…”
Đường Kim hơi ngả người ra sau: “Nhưng tôi là 'tứ ái'*.”
* Tứ ái ở dây là chỉ cộng đồng LGBT+.
Tần Niệm ngẩn ra: "'Tứ ái' là gì?" Rõ ràng anh chưa từng nghe qua từ này.
Đường Kim lấy điện thoại, tìm kiếm một lúc rồi đặt điện thoại trước mặt Tần Niệm.
Tần Niệm cúi xuống nhìn.
Nhìn một lúc, mặt Tần Niệm dần đỏ lên, càng lúc càng đỏ.
Đường Kim kiên nhẫn cho anh đủ thời gian để tiếp nhận.
Hồi lâu sau, Tần Niệm mới rời mắt khỏi màn hình điện thoại, giọng có phần khó khăn: “Tôi...”
Nhìn phản ứng này, Đường Kim cũng đoán được suy nghĩ của anh. Rõ ràng, Tần Niệm có chút không chấp nhận nổi. Dù trước đây anh nghĩ Đường Kim là con trai, cũng chưa từng cân nhắc đến chuyện này, hoặc có thể nói, cậu hoàn toàn không nghĩ đến việc phải ở vị trí "phía dưới".
Tần Niệm quá thẳng.
Đây cũng là lý do Đường Kim không có ý định chủ động tiến gần đến anh.
Thu dọn bát đũa, Đường Kim bình thản nói: “Tần tổng, nghỉ sớm đi. Tôi về trước đây.”
Tối nay Tần Niệm đã phải chịu quá nhiều cú sốc, nhất thời không thể nào hoàn hồn được.
Đầu tiên, người đàn ông mà anh thích bất ngờ nói rằng thực ra mình là phụ nữ, khẳng định anh không phải là "bẻ cong". Rồi sau đó, người phụ nữ ấy lại bảo rằng cô là người "ở trên".
Tần Niệm, một chàng trai đến nắm tay con gái còn chưa từng, hoàn toàn không thể ngờ rằng giữa nam và nữ lại còn có kiểu quan hệ như vậy.
Đến khi Tần Niệm lấy lại tinh thần, Đường Kim đã rời đi.
Mấy ngày sau đó, tâm trạng của Tần Niệm luôn bất ổn, nhưng anh không còn chủ động tìm Đường Kim nữa.
Bạch Ngôn Giai vẫn luôn lo lắng cho cảm xúc của con trai. Nhìn thấy anh như vậy, bà cũng định tìm Đường Kim để hỏi rõ mọi chuyện. Nhưng nghĩ đến lần trước mình đã quá mức nhiệt tình, giờ mà đi tìm Đường Kim nữa thì có chút ngại.
Tần Niệm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, vô thức cắn chặt răng. Hồi lâu, anh không kìm được mà tắt máy tính đi. Ngồi yên một lát, anh lại mở máy, như đang tự hành hạ bản thân mà tiếp tục nhìn.
Sự kỳ lạ của Tần Niệm, tất nhiên Đường Kim cũng nhận ra, nhưng cô không để tâm nhiều. Dù gì cô đã nói rõ lý do từ chối, việc Tần Niệm lựa chọn ra sao là chuyện của anh. Nhiệm vụ của cô chỉ là bảo vệ Tần thị mà thôi.
Thấy Tần Niệm dường như không thể chấp nhận nổi, Đường Kim cũng chẳng muốn dây dưa thêm với anh. Vì vậy, khi Đường Cổ ép cô đi xem mắt, cô cũng không phản đối.
Đường Cổ vẫn khá đáng tin cậy, người mà anh giới thiệu cho Đường Kim để xem mắt ít nhất cũng không phải kiểu "không ra gì". Đường Kim cũng thuận theo, trò chuyện đôi câu với đối phương.
Nhưng rõ ràng, chiều cao của cô đã khiến nhiều người đàn ông chùn bước. Một mét tám, lại còn thường xuyên mặc đồ nam, đi ra ngoài người khác nhìn vào sẽ nghĩ thế nào? Huống chi, ngay khi bắt đầu, cô đã thẳng thắn nói về xu hướng của mình.
Đường Kim thì không bận tâm, nhưng Đường Cổ đã thay cô nổi giận: “Tự mình lùn thì đổ lỗi con gái quá cao? Loại người gì chứ.”
Có lần, sau giờ làm, một đối tượng xem mắt hẹn Đường Kim ở quán cà phê gần trụ sở Tần thị. Đúng lúc đó, thư ký Triệu lại trông thấy.
Thư ký Triệu là người rất thích bàn tán chuyện nhà cửa, chẳng mấy chốc chuyện này đã lan khắp công ty.
Chỉ mất hai, ba ngày để tin đồn lọt đến tai Tần Niệm.
Lần này, đối tượng xem mắt mà Đường Cổ tìm cho Đường Kim khá ổn. Dù anh chàng thấp hơn cô, chỉ cao khoảng một mét bảy, nhưng lại có gương mặt bầu bĩnh rất đáng yêu. Vừa gặp, đối phương đã hỏi ngay: “Chị ơi, em nghe nói chị là 'tứ ái' phải không?”
Rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước. Đường Kim gật đầu.
Đôi mắt của anh chàng sáng rực lên, gương mặt đỏ bừng: “Tuyệt quá, em cũng vậy!”
Đường Kim nhướng mày, bắt đầu cảm thấy thú vị.
Ở một góc xa, Tần Niệm đang cắn ngón tay nhìn hai người trò chuyện vui vẻ. Thấy họ trao đổi WeChat, dường như định rời đi để tìm chỗ khác nói chuyện tiếp, anh cuối cùng không nhịn được nữa, đứng dậy bước nhanh tới.
Vừa đến gần, anh đã nghe thấy anh chàng bầu bĩnh kia đỏ mặt nói: “Thật ra em là song tính, trước đây từng có bạn trai. Chị có ngại không?”
Nói đến đây, ánh mắt của anh ta bắt đầu dao động, rồi dừng lại ở Tần Niệm đang tiến tới, ánh nhìn lóe lên một chút.
Tần Niệm không hề nhận ra ánh mắt kia có hàm ý gì. Ánh mắt lạnh lẽo của anh lướt qua người chàng trai kia, sau đó đứng sát bên Đường Kim, cúi người ghé sát tai cô, hạ giọng: “Trợ lý Đường, cần tôi báo cáo tiến độ phát triển dự án không?”
Đường Kim vốn còn hơi ngạc nhiên không hiểu sao Tần Niệm lại có mặt ở đây, nghe vậy thì khựng lại, thoáng ngẩn người. Một lúc sau, cô cụp mắt, khẽ cười không thành tiếng.
Cô ngẩng đầu nhìn chàng trai đối diện, giọng điệu thản nhiên: “Từng có bạn trai thì không sao, nhưng lừa cưới thì không đúng rồi.”
Mọi người đều biết, song tính thì luôn tự nhận mình là dị tính, còn đồng tính thì thường giả làm song tính.
Lừa cưới mà cũng dám nhắm đến cô, đúng là to gan. Quả là một kẻ lắm chiêu trò.
Có lẽ đối phương để ý vẻ ngoài của Đường Kim, thêm việc cô là người thuộc giới "tứ ái" nên mới động lòng muốn thử lừa cưới. Nhưng khi nhìn thấy Tần Niệm, ánh mắt lại sáng rực, đến mức như phát sáng được.
Cô không để ý đến vẻ mặt khó chịu của chàng trai kia, kéo Tần Niệm ra ngoài.
Trên đường đi, Đường Kim tranh thủ gửi một tin nhắn cho Đường Cổ, giải thích tình hình.
Đường Cổ ngay lập tức gửi lời xin lỗi, rồi quay đi tìm người môi giới để tính sổ. Người môi giới cũng vô tội, nên cuối cùng bị cô kéo vào cuộc, ngay lập tức chặn luôn người đàn ông có ý định lừa cưới kia.
Tần Niệm bị cô kéo đi, chỉ cần nghĩ đến những lời cô vừa nói bên tai, cậu không khỏi cảm thấy tai nóng bừng.
Đến phố, Đường Kim nhìn Tần Niệm đang có vẻ căng thẳng, có chút buồn cười: “Anh thật sự...?”
"Tôi... đang thử..." Tần Niệm mặt đỏ bừng, giọng có chút yếu ớt.
Đường Kim thở dài, nhìn thấy sự lúng túng của Tần Niệm, giọng cô thấp xuống: “Tôi nói thật đấy.”
Tần Niệm đã hiểu.
Đường Kim liếc nhìn đồng hồ, còn sớm. Dù sao cô cũng chưa ăn tối, cô nhìn Tần Niệm đang căng thẳng nhìn mình, cuối cùng lên tiếng: “Chúng ta ăn trước đã.”
"…Ừm." Tần Niệm có chút thất vọng, tâm trạng cũng dần trở nên trầm xuống.
Cả hai cùng tìm một nhà hàng và ngồi ăn. Khi đang ăn, đột nhiên, Tần Niệm nghe thấy một câu từ phía đối diện: “Vậy chúng ta thử hẹn hò xem sao.”
*****
28/11/2024.