Edit: Vân Vũ
***
Đường Kim khẽ đáp một tiếng, ánh mắt dõi theo khung cảnh ngoài cửa sổ đang lùi dần về phía sau, tâm trí lại vướng bận suy nghĩ về ý tứ sâu xa ẩn giấu trong ánh mắt của Đoạn Đình.
Trong nguyên tác, việc Tần thị đột ngột sụp đổ tuyệt đối không hề đơn giản. Chuyện này chắc chắn có liên quan đến Đoạn Đình, chỉ là không rõ hắn định hành động như thế nào…
Tần Niệm qua tấm kính phản chiếu từ cửa xe, lặng lẽ nhìn gương mặt của Đường Kim, ánh mắt dường như chất chứa một nỗi buồn sâu kín.
Tối về đến nhà, Tần Niệm chỉ ăn qua loa vài miếng cơm rồi lặng lẽ trở về phòng.
Con trai ngày một u sầu hơn, Bạch Ngôn Giai đau lòng khôn xiết. Bà mở đi mở lại khung chat WeChat với Đường Kim, ngập ngừng gõ vài dòng, nhưng cuối cùng chẳng gửi đi câu nào.
Bà hiểu Đường Kim biết ơn mình và Tần Đông. Nhưng nếu dùng lòng biết ơn ấy để ép cô qua lại với con trai mình, đừng nói chính bà cũng thấy không phải lẽ, dù Đường Kim vì khó xử mà đồng ý, nhưng không thật lòng, con trai bà liệu có hạnh phúc hay không?
Bạch Ngôn Giai thở dài một tiếng, cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống, lặng lẽ buồn bã bước lên lầu.
Tần Đông ngồi lại nơi bàn ăn, nhìn chiếc bàn trống vắng mà không biết nói gì. Một lúc sau, ông cũng cố tỏ vẻ trầm ngâm thở dài, rồi ăn sạch sẽ bữa cơm.
Lãng phí thức ăn là điều đáng xấu hổ.
Gần đây, Tần thị và Đoạn thị tạm thời đình chiến, cuộc sống trải qua đôi chút yên bình hiếm có.
Thế nhưng, chưa đầy hai tuần, dự án Vạn Dần đã gặp trục trặc. Nguyên nhân là đột nhiên có một bộ phận tuyên bố dự án có vấn đề, khiến tiến độ bị đình trệ.
Chuyện này không cần nghĩ cũng biết là Đoạn Đình ra tay.
Quy trình kiểm tra kiểu này vô cùng chậm chạp, nếu cứ bị kéo dài như vậy, dự án Vạn Dần ít nhất sẽ phải hoãn tiến độ nửa năm.
“Trong tuần này, chỉnh sửa toàn bộ tài liệu của Vạn Dần rồi nộp lại cho tôi.” Tần Niệm gương mặt trầm xuống, ra lệnh với Đường Kim.
Đường Kim ngập ngừng trong giây lát, cuối cùng không nhịn được, lên tiếng: “Nhưng hôm nay là thứ Sáu.”
Giọng nói của Tần Niệm trầm thấp: “Cậu có thể chọn sửa ngay bây giờ, hoặc tăng ca vào thứ Bảy.”
Đường Kim: ... Không nói được lời nào.
Cô xoay người rời khỏi văn phòng, gác mọi công việc đang làm sang một bên, bắt tay vào chỉnh sửa toàn bộ tài liệu dự án Vạn Dần.
Tần Niệm liếc nhìn chỗ làm việc của Đường Kim, khẽ mím môi.
Ừm, cậu ấy có vẻ rất bình thường, chẳng khác gì đối với một ông chủ thông thường.
Tài liệu dự án của Vạn Dần rất nhiều, lại phải thêm cả các giấy tờ chứng minh, ngay cả Đường Kim cũng không thể hoàn thành hết trước giờ tan ca. Tần Niệm bên kia cũng vậy, liên tục liên lạc với các bộ phận để xử lý.
Ánh sáng dần dần nhạt đi, trời bắt đầu tối dần.
Đến tối, lúc 9 giờ, Tần Niệm từ văn phòng bước ra: “Hôm nay đến đây thôi, mọi người về nghỉ ngơi đi.”
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đường Kim nhìn đống tài liệu còn thiếu một chút, nói với Tiểu Chu: “Ta sắp xong rồi, em về trước đi, ta sẽ giao cho Tần tổng rồi mới về.”
“Được rồi, vậy em đi trước. Tạm biệt.”
“Ừ, tạm biệt.”
Dần dần, mọi người đều rời đi, chỉ còn lại Đường Kim và Tần Niệm trong văn phòng.
Tiểu Dương là trợ lý đời sống, nhưng hôm nay có vẻ Tần Niệm định ở lại công ty qua đêm. Cậu ấy có phòng nghỉ riêng, không cần phải về.
Đường Kim xoa nhẹ trán, ngón tay nhanh như bay gõ lên bàn phím.
Từ chối tăng ca vào thứ Bảy, bắt đầu từ tôi.
Một tiếng "đinh đong" rất rõ ràng vang lên, đó là âm thanh thông báo đặc biệt mà cô đã cài cho Bạch Ngôn Giai.
Đường Kim liếc nhìn điện thoại, vuốt lên mở khóa rồi mở tin nhắn.
Bạch Ngôn Giai gửi cho cô một video, bìa video tối om.
Đường Kim thuận tay mở video.
Video bị rung lắc, rõ ràng là quay lén. Bạch Ngôn Giai có lẽ đã trốn bên ngoài cửa sổ quay vào trong.
Video lắc lư một chút, hình ảnh thoáng qua rất nhiều chú gấu bông. Cuối cùng, video dừng lại ở hình ảnh Tần Niệm.
Tần Niệm ôm lấy con gấu bông khổng lồ, với chiều cao gần một mét chín, thân hình vạm vỡ của anh nằm co ro ở góc giường, khuôn mặt sâu sắc ấy đượm buồn, đôi mắt xám ngấn lệ, những giọt nước mắt rơi lặng lẽ.
…
Tần Niệm ngẩng đầu lên từ tài liệu, liền nhìn thấy Đường Kim vẫn chưa rời đi. Anh ngạc nhiên một lúc, suy nghĩ một chút, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Sau đó, một tiếng nức nở vang lên rõ ràng, rất quen thuộc, nghẹn ngào.
——“Đường Kim rốt cuộc tại sao không thích mình?”
Âm thanh nghẹn ngào đầy nước mắt ấy vang lên trong văn phòng yên tĩnh, khiến Tần Niệm đứng khựng lại tại chỗ.
Đường Kim im lặng nhìn tin nhắn mà Bạch Ngôn Giai gửi đến, rõ ràng là cố ý.
Phu nhân: Đồng Hi à, con xem đứa em trai của con suốt ngày khóc như thế thì phải làm sao đây?"
Phu nhân: “Ái chà, xin lỗi, xin lỗi, gửi nhầm rồi, Tiểu Đường, đừng mở ra, đừng mở ra nhé!”
Cô ngẩng đầu nhìn Tần Niệm đang đứng khựng lại, rồi lại cúi xuống nhìn điện thoại.
Cô tưởng rằng Tần Niệm đã từ bỏ, nhưng hóa ra, là anh ấy lén lút trốn đi khóc sao?
Tần Niệm nhìn Đường Kim không nói gì, mũi bỗng chua xót, anh im lặng lùi lại hai bước, khẽ đóng cửa văn phòng.
Đường Kim chỉnh lại tài liệu, rồi gõ nhẹ lên cửa văn phòng.
Tần Niệm, đang dựa vào cửa, không dám phát ra tiếng động.
Đường Kim cũng không cần anh nói gì, tự mình mở lời: “Tài liệu của dự án Vạn Dần đã hoàn tất, tôi để ở bàn ngoài kia.” Cô ngừng lại một chút, rồi tiếp: “Tôi về trước đây.”
Một lúc lâu sau, Đường Kim mới nghe thấy một tiếng “Ừ” khàn khàn.
Tiếng bước chân ngoài cửa dần xa, Tần Niệm cuối cùng không nhịn được nữa, mắt đỏ hoe, lặng lẽ rơi nước mắt.
Anh không dám phát ra tiếng, lặng lẽ chờ một chút, rồi mới vặn nắm cửa mở ra.
Có gì to tát đâu, chẳng phải chỉ là vì Đường Kim biết mình vẫn còn thích cô ấy, còn vì bị cô từ chối mà lén lút ôm con gấu cô tặng mà khóc sao? Dù sao thì anh cũng đã quá thất bại trước mặt Đường Kim rồi.
Nhưng mà, vẫn cảm thấy buồn, vừa buồn vừa xấu hổ.
Đường Kim chắc chắn sẽ rất coi thường anh.
Tần Niệm tìm tài liệu mà Đường Kim để trên bàn, vừa xem vừa lau nước mắt.
Một giọng nhẹ nhàng vang lên bên cạnh: “Tài liệu có vấn đề gì không?”
"Không vấn đề gì, làm rất tốt." Tần Niệm trả lời.
Bên cạnh đưa qua một tờ giấy, Tần Niệm nhận lấy, lau nước mắt.
Đường Kim làm thật tốt, nếu là người khác chắc chắn không thể sắp xếp xong hết đống tài liệu này trong một ngày.
…
Hình như có gì đó không đúng?
Tần Niệm dừng lại một chút, tay đang lau nước mắt bỗng ngừng lại, rồi bất ngờ quay người, nhìn thấy Đường Kim đang đứng với hai tay khoanh sau lưng, chân trái bước về phía trước rồi lại vấp phải chân phải, ngã quỵ xuống đất.
Đường Kim há miệng thở dốc, lại nhắm mắt lại.
*****
27/11/2024.