Edit: Vân Vũ 

***

Đường Kim khẽ động ngón tay, mọi chuyện lập tức bùng nổ trên mạng.

Hai tập đoàn Tần Thị và Đoạn Thị đều lấy mảng Internet làm chủ đạo, tuy định hướng kinh doanh có đôi chút khác biệt nhưng trên mạng lại luôn giữ mối quan hệ cạnh tranh gay gắt.

Vấn đề của cổ đông Đoạn Thị vừa bị lộ ra trên mạng, danh tiếng của tập đoàn lập tức lao dốc, cổ phiếu cũng tuột dốc không phanh. Chưa dừng lại ở đó, Đường Kim còn liên hệ với vài công ty trước đây bị Đoạn Thị chèn ép đến mức không còn đường sống. Những công ty này không ngần ngại nộp đơn kiện Đoạn Thị về hành vi độc quyền ác ý.

Vấn đề này đủ khiến Đoạn Thị khốn đốn một phen.

Đường Kim mỗi ngày chỉ việc ngồi trong văn phòng, uống trà nhàn nhã, nhìn Đoạn Đình bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối. Không có sếp giám sát, cô và Tiểu Chu sống những ngày thoải mái đến lạ thường.

Tiểu Chu, người chỉ mới làm việc cùng cô hai tuần mà đã tăng liền ba cân, nằm dài ra như cá ươn, than thở: “Ước gì Tần tổng đi công tác thêm hai tuần nữa.”

Tần Niệm quả thực cũng có suy nghĩ đó.

Anh đi công tác là để tránh mặt Đường Kim. Đối phương đã kín đáo bày tỏ sự từ chối, nếu anh còn tiếp tục cố chấp, thì đúng là không biết điều, chỉ làm cả hai thêm khó xử mà thôi.

Vậy nên, anh chọn cách lùi bước.

Ngay trong đêm, anh quyết định nhận một dự án ở thành phố G – nơi không cần đích thân đến kiểm tra cũng được. Sau khi thông báo với Tiểu Dương, anh sắp xếp hành lý và lập tức lên chuyến bay tới thành phố G.

Mỗi ngày, sau khi bận rộn với công việc, trước khi đi ngủ, Tần Niệm đều tự thôi miên mình hết lần này đến lần khác trong đầu.

Anh không thích Đường Kim, anh không thích Đường Kim, anh không thích Đường Kim…

Tần Niệm cứ lặp đi lặp lại như một câu thần chú trong đầu.

Thế nhưng, hiệu quả lại ngày càng giảm sút.

Đặc biệt, khi anh nhận ra động thái của Đoạn Thị, trong lòng không khỏi trông mong Đường Kim sẽ liên lạc với mình. Kết quả, cô chẳng cần nhờ đến anh mà vẫn khiến Đoạn Thị rối loạn đến mức không biết đường nào mà lần.

Mỗi khi rảnh rỗi, hình ảnh Đường Kim lại tràn ngập trong đầu anh.

Vì thế, Tần Niệm chỉ còn cách vùi đầu vào công việc, cố gắng làm bản thân bận rộn. Hai tuần trôi qua, hai trợ lý đi theo anh là Triệu thư ký và Tiền thư ký đều gầy rộc cả người.

Trên chuyến bay trở về, Tần Niệm ngồi bên cửa sổ, nhìn ra những tầng mây bồng bềnh, ánh mắt xa xăm và trống rỗng.

Vẻ ngoài của anh quá mức hoàn hảo, khiến không ai ngờ được nội tâm anh lại suy sụp đến thế.

Khi trở về Tần gia, anh như một cái xác không hồn bước lên lầu.

Bạch Ngôn Giai trông thấy dáng vẻ của anh, không khỏi lo lắng. Bà dè dặt bước theo sau, ánh mắt đầy sự bất an.

Bạch Ngôn Giai biết lý do Tần Niệm đột nhiên đi công tác, đại khái là vì bị Đường Kim từ chối. Con trai muốn tránh mặt Đường Kim, ra ngoài giải khuây, bà hoàn toàn có thể hiểu được.

Chỉ là... tại sao đi hai tuần về rồi, trông lại càng không ổn hơn?

Tần Niệm không khóa cửa. Bạch Ngôn Giai nhẹ nhàng xoay nắm cửa, kéo hé ra một khe nhỏ, rồi lén nhìn vào trong.

Chỉ thấy Tần Niệm đang ngồi yên trên ghế, ánh mắt dán chặt vào một chiếc tủ có khóa trong phòng, gương mặt lạnh lùng trầm ngâm.

Anh cứ ngồi im như vậy, không nói lấy một lời.

Dáng vẻ này của Tần Niệm khiến Bạch Ngôn Giai hoàn toàn không hiểu nổi. Phải biết rằng, vì sở thích sưu tầm thú nhồi bông, trong phòng Tần Niệm có không ít loại búp bê lớn nhỏ. Bình thường, anh hoặc là ngồi vuốt lông cho chúng, hoặc chỉnh lại từng con một cho ngay ngắn.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh chăm chú nhìn chằm chằm vào một chiếc tủ như vậy.

Trong chiếc tủ đó... rốt cuộc có gì?

Bạch Ngôn Giai tràn đầy tò mò.

Cuối cùng, Tần Niệm cũng cử động.

Anh chậm rãi bước đến trước chiếc tủ, lấy chìa khóa từ ngăn kéo đầu giường rồi mở ra.

Cánh tủ vừa bật mở, một chú gấu bông Teddy khổng lồ lập tức đổ nhào về phía Tần Niệm.

Anh ôm chặt lấy chú gấu, chậm rãi ngồi xuống mép giường. Đôi mắt xám tro dần phủ một tầng hơi nước mờ mịt.

Rất lâu sau, từng giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gương mặt vô cảm của anh, rơi xuống.

Bạch Ngôn Giai nhìn qua khe cửa, đôi mắt mở lớn, sửng sốt đến mức trái tim trấn động lần nữa.

Sau khi trở về, Tần Niệm nhanh chóng lao vào công việc. Hiệu suất làm việc của anh cao đến kinh ngạc, nhưng thái độ đối với Đường Kim lại hoàn toàn mang tính công việc, không chút cảm xúc riêng tư.

“A—” Tiểu Chu cầm một quả dâu tây, đưa tới sát miệng Đường Kim.

Đường Kim đang xem qua bản báo cáo, nghe tiếng liền nghiêng đầu cắn một miếng quả dâu. Nhai vài cái rồi nuốt xuống, cô mới mở miệng: “Về cơ bản không có vấn đề gì, chỉ cần chỉnh lại định dạng là được.”

Tiểu Chu cười cảm kích: “Cảm ơn trợ lý Đường! Nếu không nhờ chị xem giúp, em thật sự không dám đưa báo cáo này cho Tần tổng.”

Đường Kim nhìn thoáng qua khung cửa kính mờ trắng xóa: “Tần tổng không nghiêm khắc như em nghĩ đâu.”

“Nhưng em vẫn sợ mà...” Cảm giác này giống như dù chẳng làm sai gì, nhưng khi đứng trước giáo viên chủ nhiệm, vẫn không tránh được cảm giác chột dạ.

Đường Kim xoa nhẹ đầu Tiểu Chu, trả lại bản báo cáo: “Được rồi, mau chỉnh sửa đi, giờ nghỉ trưa sắp hết rồi đấy.”

“Vâng, vâng, cảm ơn chị nhiều.”

Tiểu Chu ôm lấy báo cáo, quay về chỗ ngồi, vẻ mặt đầy cảm kích. Đường Kim thì quay sang xem động thái gần đây của Đoạn Thị.

Trong văn phòng, ánh mắt Tần Niệm thoáng qua một tia u tối. Anh liếc nhìn Tiểu Chu, lại nhìn Đường Kim, trầm mặc hồi lâu, rồi nhấn nút điều chỉnh kính cửa sổ thành loại cả hai bên đều không thể nhìn thấy nhau.

Tần Niệm lo rằng nếu còn tiếp tục nhìn, sự ghen tuông trong lòng anh sẽ không kìm nén được nữa.

Kể từ khi Đoạn Thị chịu hàng loạt cú đả kích, tập đoàn này liền im hơi lặng tiếng, không còn gây rắc rối. Thương trường không có kẻ thù mãi mãi, nhưng Đoạn Đình lại là nam chính, tính tình nhỏ nhen, luôn ghi thù. Đường Kim biết rõ muốn yên tâm, cô phải đè ép anh ta xuống thêm chút nữa.

Thế là cô lại cho người giành giật thị trường, tranh thủ khi danh tiếng của Đoạn Thị vẫn chưa được khôi phục và dư luận vẫn đang chán ghét họ, tiếp tục bóp nghẹt không gian sống của các công ty con dưới trướng tập đoàn này.

Trong văn phòng, ánh mắt Đoạn Đình tối sầm khi nhìn chằm chằm vào bảng báo cáo tài chính đang đỏ rực trước mặt. Nụ cười giả tạo trên gương mặt anh ta vụt tắt. Giọng nói của anh trầm thấp và lạnh lùng, đầy âm hiểm: “Đường Kim, Tần Niệm...”

Hai người này, đều tàn nhẫn hơn anh ta tưởng tượng, đặc biệt là Đường Kim. Hoàn toàn không giống một thương nhân chút nào.

Đoạn Đình khép mắt lại, ngẫm nghĩ hồi lâu. Cuối cùng, anh ta nhấc điện thoại, gọi một cuộc cho Tần Niệm.

Nhìn tên hiển thị trên màn hình, Tần Niệm hơi bất ngờ, nhưng vẻ mặt anh không hề để lộ cảm xúc. Anh bắt máy: “Đoạn tổng.”

“Lâu rồi không gặp, Tần tổng.” Giọng Đoạn Đình mang theo ý cười, đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói dự án Vạn Dần của Tần Thị tại thành phố S sắp hoàn thành rồi? Chúc mừng nhé.”

Tần Niệm mơ hồ đoán được ý định của đối phương, đáp lời bằng giọng thản nhiên: “Vẫn cần thêm chút thời gian nữa. Dù sắp hoàn thành, đây cũng không phải kiểu dự án có thể kết thúc ngay sau khi bàn giao.”

“Haha, đã gần xong rồi thì cũng không còn cách mấy. Dự án này hoàn tất, Tần Thị chắc chắn sẽ vươn lên một tầm cao mới.”

Hai người cứ thế trao đổi những câu khách sáo qua lại.

Sau một hồi dài vòng vo, cuối cùng Đoạn Đình cũng lộ rõ mục đích: “Không biết trưa mai Tần tổng có thời gian dùng bữa không?”

Trưa mai... Tần Niệm che giấu tia lạnh lẽo trong ánh mắt, nhàn nhạt đáp: “Không tiện lắm, tôi có chút việc phải làm.”

Đoạn Đình nheo mắt, giọng điệu vẫn giữ vẻ bình thường: “Vậy Tần tổng khi nào rảnh?”

Tần Niệm xoay xoay cây bút trong tay, hờ hững nói: “E rằng mấy ngày này tôi đều không có thời gian.”

Đoạn Đình lập tức siết chặt điện thoại trong tay. Hồi lâu sau, anh ta mới cười lạnh, nói từng chữ một: “Tần tổng dạo này thật đúng là bận rộn.”

Cả hai đều hiểu rõ, chỉ là một bữa cơm, Tần Niệm hoàn toàn có thời gian. Việc anh từ chối, chẳng qua là không muốn hòa giải với Đoạn Thị.

Không nể mặt chút nào, thái độ này rõ ràng là sự bồng bột của tuổi trẻ. Đoạn Đình âm thầm khinh thường, chẳng lẽ Tần Thị thật sự có thể một sớm một chiều khiến Đoạn Thị phá sản?

Tần Niệm cũng không định dây dưa mãi với Đoạn Thị. "Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa," anh không dám chắc mình có thể hoàn toàn đè bẹp họ. Nếu ép Đoạn Đình đến bước đường cùng, đối phương liều lĩnh cá chết lưới rách, gây chiến trực tiếp với Tần Thị, tổn thất sẽ rất lớn.

Sau khi phớt lờ Đoạn Đình vài ngày, cuối cùng Tần Niệm cũng đồng ý dùng bữa với anh ta. Đi cùng tất nhiên là Đường Kim, người đứng sau điều hành mọi việc.

Không hổ danh là cáo già, Đoạn Đình đối mặt với Đường Kim – người khiến Đoạn Thị rơi vào tình trạng khốn đốn – vẫn cười tươi như hoa, liên tục khen ngợi cô trẻ tuổi tài cao, thủ đoạn xuất sắc.

Thậm chí, trước mặt Tần Niệm, anh ta còn ngấm ngầm lôi kéo Đường Kim về phía mình.

Đường Kim tất nhiên thẳng thừng từ chối.

Bữa cơm diễn ra trong không khí vui vẻ, nhưng ngay khi kết thúc, mọi người đều quay lưng và thay đổi thái độ.

“Cả hai đều là những kẻ trẻ tuổi, không biết che giấu sự sắc bén chút nào.” Đoạn Đình lạnh lùng lên tiếng, liếc mắt ra hiệu cho trợ lý bên cạnh: “Cái chuyện trước kia đã làm xong chưa?”

“Xong rồi, đối phương đã đồng ý.”

Cuối cùng, Đoạn Đình có vẻ hài lòng hơn một chút, thở dài: “Dù sao cũng là tuổi trẻ.”

Ở phía bên kia, Tiểu Dương lái xe đưa hai người trở lại công ty.

Trong xe, Đường Kim và Tần Niệm mỗi người ngồi một bên, không ai lên tiếng.

Sau một hồi lâu, Tần Niệm mới lên tiếng, giọng anh lạnh lùng: “Chú ý đến Đoạn Thị nhiều hơn chút.”

*****

26/11/2024.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play