Edit: Vân Vũ
***
Tần Niệm lặng lẽ bước theo dòng người, tâm trạng chùng xuống. Đi mãi, đi mãi, anh chợt nhận ra…
Hình như mình lại bị lạc rồi.
Anh đứng yên một lúc, khuôn mặt không lộ chút cảm xúc nào, sau đó thành thạo lấy điện thoại ra.
Chuyện như thế này đã xảy ra quá nhiều lần, đến mức anh chẳng còn thấy hoang mang nữa.
Sau đó, anh phát hiện điện thoại đã hết pin.
Tần Niệm im lặng nhìn dòng người tản ra bốn phía, rồi quay đầu quan sát xung quanh. Với một người mù đường, khả năng định vị trong không gian ba chiều vô cùng yếu. Nếu con đường trống trải thì còn đỡ, nhưng khi có quá nhiều người qua lại hoặc các tòa nhà khác nhau chồng chéo, việc lạc lối gần như là điều chắc chắn.
Anh thử bước ngược lại hai bước, nhưng càng đi, chân càng chậm, đến cuối cùng, anh đứng khựng lại, không thể nhấc bước nổi nữa.
Một cảm giác thất bại dâng lên trong lòng.
Rõ ràng ngay từ đầu anh chỉ muốn cùng Đường Kim ra ngoài để kéo gần khoảng cách giữa hai người. Thế nhưng, ngay cả suy nghĩ của bản thân cũng chẳng giấu được, giờ lại còn bị lạc mất Đường Kim.
Tất nhiên, anh có thể mượn điện thoại của người đi đường để gọi, nhưng lại chưa kịp ghi nhớ số của Đường Kim. Giờ đây, anh chỉ có thể gọi cho tài xế ở nhà hoặc Bạch Ngôn Giai. Nếu làm vậy, buổi hẹn hôm nay xem như kết thúc tại đây.
Một giọt mưa to rơi xuống đất, sau đó là những giọt tiếp theo, mỗi lúc một dày. Người đi đường hốt hoảng hét lên, vội vàng tìm nơi trú mưa, chỉ có Tần Niệm vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Anh nghĩ, không cần tự lừa dối mình nữa, Đường Kim chắc chắn đã nhận ra tâm tư của anh rồi.
Đường Kim không thích anh. Cô chỉ đồng ý đi cùng vì anh là cấp trên mà thôi. Dù gì cả ngày hôm nay, trông cô cũng chẳng có vẻ gì là vui vẻ.
Tần Niệm cúi đầu, hốc mắt bất giác đỏ lên.
Hôm nay, anh đã thể hiện thật tệ.
Khi Đường Kim tìm thấy Tần Niệm, anh đang đứng nép dưới biển quảng cáo bên đường để tránh mưa. Dáng người cao lớn của anh trông vô cùng nổi bật.
Cũng tốt, ít nhất anh còn biết tìm chỗ trú mưa.
Người đàn ông cao 1m9 như anh trong đám đông đã đủ thu hút sự chú ý, huống chi lại còn có gương mặt quá mức ấn tượng. Chỉ trên quãng đường cô bước tới đây thôi, số người vừa che ô vừa ngoái đầu nhìn anh cũng chẳng ít. Nếu vẻ mặt anh tươi tắn hơn chút, có lẽ sẽ còn gây chú ý hơn nữa.
Đường Kim liếc nhìn đồng hồ, trời đã muộn, chẳng bao lâu nữa đèn đường sẽ bật sáng.
Vừa rồi, khi gọi điện cho Tần Niệm và nghe máy báo tắt nguồn, cô đã đoán ra chắc điện thoại anh hết pin rồi.
Ban đầu cô nghĩ rằng anh sẽ mượn điện thoại của ai đó để gọi cho người quen, nên mình có thể tranh thủ về sớm. Thế nhưng đợi mãi chẳng thấy cuộc gọi nào. Đến khi thấy trời đổ mưa, cô mới quyết định đi tìm anh.
Đường Kim cầm chiếc ô mới mua trong trung tâm thương mại, bước tới gần, vỗ nhẹ lên vai Tần Niệm.
Tần Niệm đang cảm thấy vô cùng bối rối, bị người khác chạm vào liền buột miệng: “Điện thoại hết pin rồi, không kết bạn WeChat được.”
Câu trả lời quá đỗi thành thục, chỉ trong chừng ấy thời gian, không biết anh đã được xin số WeChat bao nhiêu lần rồi.
Cô chỉ có thể bất lực lên tiếng: “Là tôi.”
Tần Niệm sững lại, lập tức quay người lại. Có vẻ như anh đã bị mưa ướt khá nhiều, những sợi tóc ướt sũng rủ xuống trán, một giọt nước lăn dọc theo khóe mắt xám rồi rơi xuống.
Anh mím môi thật chặt, ánh mắt nhìn Đường Kim đang hơi nghiêng đầu quan sát mình. Đôi mắt xám ấy, dưới làn nước mờ mờ, thoáng hiện vẻ bối rối. Một lúc lâu, anh mới lên tiếng, giọng trầm thấp: “Cậu tìm được tôi.”
Trong giọng nói ấy, không giấu nổi niềm vui sướng, giống như một đứa trẻ chơi trốn tìm bị bỏ quên, chờ mãi cuối cùng cũng được tìm thấy.
"Ừ, tôi tìm được anh." Đường Kim thu lại bàn tay suýt nữa vươn ra xoa đầu anh.
"Xin lỗi... Tôi làm phiền cậu rồi..." Anh áy náy nói.
Đường Kim cong môi, trêu chọc:
“Cũng không phiền lắm, ít nhất anh Tần còn biết đứng yên chờ, không chạy lung tung.”
Tần Niệm không nhịn được, mặt hơi nóng lên: “Tại... thói quen thôi...”
Đường Kim bật cười khẽ.
Lúc này, Tần Niệm chẳng còn chút vẻ lạnh lùng thường ngày. Toàn thân ướt sũng, nước còn nhỏ giọt xuống, trông vừa thảm hại, vừa có chút tội nghiệp.
Trời mưa lớn thế này mà anh lại dầm mưa, để tránh cảm lạnh, hai người quyết định về sớm.
Tần Niệm lái xe đưa Đường Kim về dưới nhà. Khi thấy cô tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe, anh không kìm được mà lên tiếng: “Cậu... hôm nay có vui không?”
Đường Kim khựng lại, tay giữ trên cửa xe, ánh mắt hơi dao động. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi mưa vẫn không ngừng rơi, giọng bình thản: “Cũng khá ổn. Vẫn thú vị hơn ở nhà.”
"Vậy thì tốt rồi..." Tần Niệm khẽ cong môi, do dự một lúc rồi cẩn thận thăm dò: “Ngày mai, chúng ta đi bảo tàng nghệ thuật nhé?”
Đường Kim không trả lời.
Hai người ngồi trong xe, vị trí ghế lái và ghế phụ không cách xa nhau. Tần Niệm có thể nhìn thấy rõ nét gương mặt nghiêng mịn màng, trắng trẻo của cô.
Tần Niệm gần như không thể kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng: “Đường Kim, tôi...”
Đường Kim ngắt lời anh: “Anh ướt hết cả người rồi, về đi đã.”
“Tôi—”
"Về đi." Cô lặp lại, giọng không chút dao động.
Như thể một xô nước lạnh đổ thẳng xuống đầu, Tần Niệm hiểu được sự từ chối không lời trong câu nói của cô. Cảm giác lạnh lẽo bất giác len lỏi, lấp đầy trái tim anh.
Anh im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ khẽ đáp một tiếng: “Ừm.”
Đường Kim mở cửa xe, bung ô rồi bước xuống.
Cô đứng bên ngoài, ngước nhìn Tần Niệm ngồi trong xe. Tay hơi nghiêng cán ô, che khuất ánh mắt cô.
Đợi đến khi cô thăm dò rõ ràng suy nghĩ của Bạch Ngôn Giai, rồi sẽ tính đến chuyện có nên phát triển mối quan hệ nơi công sở này hay không.
Dù sao người cũng còn ở đó, chẳng đi đâu được.
Sáng thứ Hai, Tần Niệm ngồi ở đầu bàn họp, bộ vest chỉnh tề, đôi lông mày đậm mang theo nét nghiêm nghị lạnh lùng.
"Dự án lần này cứ tiến hành theo kế hoạch vừa thảo luận. Sắp tới, tôi sẽ đi công tác ở thành phố G hai tuần. Nếu có việc gì, mọi người có thể liên lạc qua email." Anh đứng dậy đầu tiên, kết thúc bằng một câu gọn gàng: “Cuộc họp hôm nay đến đây thôi.”
Đường Kim đang thu dọn đồ đạc, thuận miệng hỏi Tiểu Dương bên cạnh: “Tiểu Dương, Tần tổng nói đi công tác khi nào thế?”
"Tối qua anh ấy mới nói với tôi." Tiểu Dương gãi đầu, hơi ngạc nhiên: “Ơ, Tần tổng không báo với cậu sao?”
Đường Kim khẽ nhướng mày.
Chẳng mấy chốc, cô đã hiểu tại sao Tần Niệm không nói với mình.
Bởi vì lần công tác này, anh hoàn toàn không có ý định đưa cô đi cùng. Người được chọn đi cùng anh đến thành phố G lần này là thư ký Triệu và thư ký Tiền.
Đường Kim hỏi hai người: “Dự án gì mà cần Tần tổng đích thân đi công tác hai tuần?”
"Hình như không chỉ lo dự án, mà còn có chuyện ký kết hợp đồng với đối tác nữa." Thư ký Tiền thuận miệng đáp.
Đường Kim xoay cây bút trong tay, im lặng một lát rồi nói: “Vui vẻ nhé.”
“Hì hì, tôi sẽ cố tranh thủ làm biếng một chút.”
Trợ lý Đường gõ nhẹ ngón tay lên bàn một vòng, không hỏi thêm gì nữa, tập trung vào việc sắp xếp lại nội dung cuộc họp vừa rồi.
Tần Niệm rời đi vội vàng và dứt khoát. Ngay sáng hôm sau đã bay đến thành phố G, không chút dây dưa.
Quả là dứt khoát, thế nên… cô lại bớt được một việc cần giải quyết? Đường Kim nhìn vào ghi chú công việc, gạch bỏ dòng “Nuôi một chú chó lớn”.
Nói đến chuyện khác, mấy ngày nay Đoạn thị không ngừng có những hành động nhỏ nhặt, từ tài trợ đến quảng bá, cố gắng lắm mới gỡ gạc lại chút danh tiếng. Đường Kim lập tức bỏ tiền thuê một loạt tài khoản ảo, tạo sóng tung hô cho Đoạn thị.
Chẳng bao lâu sau, sóng gió lại nổi lên. Chỉ trong ba ngày, cư dân mạng bắt đầu phản ứng ngược, lại một đợt tẩy chay, bất mãn dâng cao. Trong thời gian này, cổ phiếu của Đoạn thị cứ liên tục lên xuống, không ổn định, thậm chí ngay trong nội bộ các cổ đông của Đoạn thị, không ít người cũng bắt đầu có chút bất mãn.
Đoạn Tình tất nhiên biết có người đang giở trò với họ, ngay lập tức quyết định sẽ trả đũa. Nhưng chưa kịp hành động, các cổ đông của Đoạn thị bỗng dưng lần lượt bị mời đi uống trà vì vi phạm pháp luật và các quy định.
*****
25/11/2024.