Edit: Vân Vũ
***
Đường Kim đối diện với đôi mắt xám kia, vẻ ngoài không lộ chút cảm xúc nào. Một lúc sau, hàng mi dài như cánh lông vũ nhẹ nhàng khẽ rủ xuống: “Tôi rảnh.”
Trong lòng Tần Niệm như có một chú tiểu nhân* nhảy cẫng lên, hân hoan không ngừng.
*chú tiểu nhân: kiểu như tâm hồn nhỏ bên trong, tiểu là nhỏ, nhân là người.
Mục đích đã đạt được, tâm trạng Tần Niệm tốt hẳn lên. Suốt cả buổi chiều tuy không thể nói là ôn hòa, dễ gần, nhưng so với trước đây thì cũng dịu dàng hơn đôi chút. Thậm chí còn làm việc với hiệu suất cao đến mức xử lý xong mọi việc trước khi hết giờ làm.
Nói là cuối tuần nhưng thực ra chỉ còn hai ngày nữa. Bữa tối, Tần Niệm vốn định rủ Đường Kim đi ăn cùng, nhưng khi anh đi tìm thì đối phương đã tan làm từ lúc nào rồi.
Thôi vậy, Đường Kim những lúc không tăng ca luôn tan làm rất đúng giờ.
Về đến nhà, Đường Kim lại mở ứng dụng mạng xã hội kia, tìm kiếm người dùng có tên [NIAN].
Quả nhiên, đối phương vừa đăng một trạng thái mới.
NIAN: Cậu ấy đã đồng ý ra ngoài cùng tôi rồi!
Chỉ một câu ngắn gọn, không thêm bất cứ điều gì. Nhưng Đường Kim như có thể tưởng tượng được qua màn hình gương mặt không chút biểu cảm của Tần Niệm khi đăng trạng thái này.
Ừm…
Lý do Tần Niệm đưa ra cũng khá hợp lý, vì đúng là anh không mấy rành về những công trình kiến trúc mới ở thành phố A trong vài năm gần đây. Anh đã lên mạng tìm kiếm kỹ lưỡng, chọn ra vài địa điểm rất phù hợp cho các cặp đôi.
Sáng cuối tuần, Tần Niệm lái xe đến đợi dưới lầu.
May mắn là thời buổi này hệ thống định vị ô tô rất hiện đại, nên dù Đường Kim đi cùng xe anh cũng không cần lo bị lạc đường.
Hôm nay, Tần Niệm không mặc vest như thường ngày mà thay vào đó là quần dài màu đen, kết hợp với áo sơ mi trắng bên trong và một chiếc áo len màu xám bên ngoài, làm giảm đi vài phần lạnh lùng thường thấy.
Trùng hợp thay, Đường Kim cũng mặc trang phục với tông đen-trắng, bên ngoài khoác một chiếc hoodie màu xám.
Thật kỳ lạ, nhưng thật như là đồ đôi.
Cả hai đều nhận ra điều này.
“Chào buổi sáng.” Tần Niệm giữ vẻ mặt điềm nhiên, lên tiếng chào trước.
“Chào buổi sáng.” Trước khi Tần Niệm kịp mở cửa xe cho cô, Đường Kim đã tự mình kéo cửa xe ra.
Tần Niệm hơi tiếc nuối, thu tay lại rồi vòng về ghế lái, hỏi: “Đã ăn sáng chưa?”
“Ăn một chút rồi.” Đường Kim nhìn thoáng qua đồng hồ, hỏi: “Tần tổng vẫn chưa ăn sao?”
“Tôi ăn rồi.” Tần Niệm vừa điều chỉnh định vị vừa nói: “Hôm nay không phải làm việc, đừng gọi tôi như vậy.”
Đường Kim im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Anh Tần.”
… Cũng coi như một bước tiến bộ. Tần Niệm thầm nghĩ vậy.
Điểm đến đầu tiên là thủy cung mới xây trong vài năm gần đây của thành phố A, nơi luôn được coi là địa điểm check-in nổi tiếng trên mạng.
Tần Niệm rõ ràng đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Thay vì nói Đường Kim dẫn anh đi dạo, thà nói anh dẫn cô thì đúng hơn. Họ lần lượt đi qua khu trưng bày bể cá nhỏ ở tầng một, khu sứa và cánh cụt ở tầng hai, cuối cùng đến tầng cuối cùng.
Ánh đèn xanh lam dịu nhẹ chiếu xuống từ trần nhà. Sau bức tường kính cao tám mét là làn nước xanh thẳm. Những bọt khí nhỏ li ti như chuỗi hạt ngọc bồng bềnh nổi lên từ đáy nước. Loài cá đuối mềm mại vỗ cánh như những cánh bướm đang nhảy múa chậm rãi, từng đàn cá nhỏ bơi lội xuyên qua bọt nước, đôi lúc đâm sầm vào thân cá mập voi khổng lồ rồi lập tức tản ra.
Chú cá mập với phần bụng lốm đốm những đốm trắng bơi lững thững, khi đến gần trước mặt Đường Kim thì bất ngờ xoay người.
Một chú cá nhỏ dường như bị lạc hướng, bơi thẳng đến trước mặt cô. Đường Kim giơ một ngón tay, chạm nhẹ lên bức kính rồi trượt qua lại. Chú cá nhỏ lập tức đuổi theo hướng ngón tay cô.
Cô vẽ một vòng tròn.
Chú cá nhỏ xoay bụng lại.
Đường Kim không nhịn được mà bật cười khẽ.
Tần Niệm cúi mắt nhìn cô. Trước làn nước xanh lam, sự lạnh lùng trong đôi mắt xám dường như tan biến, chỉ còn lại sự dịu dàng.
Anh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dọc đường đi, ngay cả khi qua khu sứa – nơi đẹp nhất – Đường Kim cũng không bày tỏ quá nhiều cảm xúc. Anh còn tưởng cô không thích sinh vật biển, mình đã chọn sai địa điểm.
“Tách!” Một âm thanh vang lên, thu hút sự chú ý của cả hai.
Cả Tần Niệm và Đường Kim đều nhạy cảm với âm thanh này, theo phản xạ quay đầu nhìn lại phía sau.
Đó là một nhiếp ảnh gia tóc dài, quàng khăn, trông giống người phương Tây. Anh ta chủ động tiến đến xin lỗi họ.
Tiếng phổ thông của anh ta không quá tốt, nhưng cả hai vẫn hiểu được ý của anh ta.
"Vừa rồi cảnh tượng thật đẹp, tôi không kìm được mà chụp lại." Anh ta đưa bức ảnh cho hai người xem.
Ở nước ngoài, kiểu chụp ảnh đường phố này cũng rất phổ biến. Tần Niệm nhìn vào bức ảnh, đó là góc chụp từ phía sau nghiêng, Đường Kim đang nhìn vào những chú cá, còn anh thì đang nhìn Đường Kim.
Có người nói, tình cảm trong ánh mắt không thể giấu được, giống như trong bức ảnh này, anh.
Hầu như ai nhìn vào bức ảnh này cũng có thể nhận ra ngay tình cảm mà người đàn ông cao lớn dành cho người bên cạnh.
Tần Niệm trong lòng hơi hoảng, liền nhìn về phía Đường Kim.
Trên khuôn mặt Đường Kim không có quá nhiều cảm xúc, giọng nói cũng rất bình thản: “Chỉ cần không dùng cho mục đích thương mại, tôi không có ý kiến.”
"Vậy tôi gửi bức ảnh cho các bạn nhé?" Nhiếp ảnh gia rất nhiệt tình hỏi.
"Không cần đâu." Đường Kim quay lại nhìn vào bể cá khổng lồ phía sau, không mấy hứng thú.
Tần Niệm thấy cô không để ý đến họ, liền yêu cầu nhiếp ảnh gia gửi bức ảnh cho mình.
Ra khỏi thủy cung, hai người ăn trưa rồi chiều lại đến một công viên, tiếp tục tham quan, sau đó tình cờ đi qua một rạp chiếu phim rồi xem một bộ phim.
Họ xem một bộ phim tình cảm, vào dịp cuối tuần, hầu hết là các cặp đôi đến xem, vì thế hai người ngồi giữa một đám đông các cặp đôi trông khá rõ rệt.
Ra khỏi rạp chiếu phim, Tần Niệm liền chú ý đến sắc mặt của Đường Kim.
Nếu nói buổi sáng thăm thủy cung còn có thể xem là khám phá những công trình mới của thành phố A, thì lịch trình buổi chiều đã chẳng khác gì một buổi hẹn hò bình thường.
Nếu Đường Kim chưa thấy bức ảnh ấy, có lẽ cũng sẽ không nghĩ ngợi nhiều, nhưng giờ thì... Tần Niệm không kìm được mà dừng lại.
Nhất thời không biết cô ấy rốt cuộc là đã nhận ra gì hay chẳng nhận ra gì. Tần Niệm muốn hỏi nhưng lại không dám.
Anh sợ Đường Kim nhận ra, nhưng lại giả vờ như không biết gì, điều đó đã thể hiện một thái độ nhất định rồi.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của anh không khỏi càng lúc càng trầm xuống.
Đường Kim đang bước ra ngoài, dòng người từ rạp chiếu phim đi ra rất đông, cô không để ý đến Tần Niệm đang ở phía sau.
Đến khi cô nhận ra, thì đã đi khá xa rồi.
Cô quay lại nhìn, nhưng Tần Niệm đã không biết biến mất ở đâu.
... Không phải chứ, một tổng tài lớn như vậy mà lại chẳng thấy đâu?
*****
24/11/2024.