Edit: Vân Vũ
***
Ở công ty thì còn đỡ, công việc bận rộn khiến anh tạm quên chuyện này. Nhưng mỗi khi về nhà, lúc rảnh rỗi lại không kìm được mà nghĩ đến Đường Kim. Tâm trạng ủ dột, ngay cả cơm cũng ăn ít đi hẳn hai bát.
Nhìn bộ dạng đó của anh, Tần Đông và Bạch Ngôn Giai không khỏi xót xa. Hỏi han mấy câu, anh lại như cái hũ nút, chẳng nói chẳng rằng.
Bạch Ngôn Giai thì đoán được phần nào nguyên nhân. Bà suy nghĩ hồi lâu, thở dài một tiếng rồi nhắn tin cho Đường Kim.
Trong tin nhắn, bà vừa hỏi bóng gió, vừa thăm dò xem Đường Kim có đang yêu ai không, có đối tượng nào chưa. Nếu có, bà định bảo cô đưa đến cho mình và Tần Đông xem thử.
Bà nghĩ, dù gì Đường Kim cũng chưa từng yêu ai. Lỡ đâu, lỡ đâu, đối phương lại không phải người tốt? Nếu vậy, bà sẽ cho người điều tra thử, vừa giúp được Đường Kim, vừa tạo cơ hội cho thằng con ngốc nhà mình.
Dù sao thì, thật hiếm khi thấy thằng bé thích ai đến mức này.
Còn bên này, Đường Kim nhìn tin nhắn Bạch Ngôn Giai gửi tới, khẽ nhíu mày.
Bạch Ngôn Giai hỏi như vậy, tám chín phần là có liên quan đến Tần Niệm rồi.
Đường Kim suy nghĩ một lát, rồi nhắn lại một tin:
Cổ Kim Đích Kim: Con không có đối tượng. Hiện tại cũng không có ý định yêu đương. Con là người theo chủ nghĩa DINK*."
* DINK là viết tắt của cụm từ "Dual Income, No Kids" (Hai người có thu nhập, không có con). Đây là lối sống của các cặp vợ chồng hiện đại chọn không sinh con để tập trung vào sự nghiệp, tài chính, hoặc sở thích cá nhân.
Bạch Ngôn Giai muốn bế cháu, chắc chắn phần lớn sẽ không đồng ý để Tần Niệm ở bên cô.
Nhận được tin nhắn, Bạch Ngôn Giai lập tức sững sờ. Một là vì Đường Kim không có bạn trai, hai là vì cô tuyên bố mình theo chủ nghĩa DINK.
Nhưng thật ra, Bạch Ngôn Giai không như Đường Kim nghĩ, không quá đặt nặng chuyện bế cháu. Bà là phụ nữ, hiểu rõ việc sinh con, chăm con, nuôi con vất vả thế nào, nên rất thông cảm với suy nghĩ này.
Ngay lập tức, bà chuyển tin nhắn đó cho Tần Niệm xem.
Tần Niệm nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn ấy hồi lâu, rồi lắp bắp:
“Vậy... vậy là con có thể theo đuổi Đường Kim rồi sao?”
“Còn phải hỏi?” Bạch Ngôn Giai suy nghĩ một chút, rồi nói: “Chuyện này con nên hỏi thêm chị Đồng Hi của con, chị ấy có kinh nghiệm.”
Tần Niệm không kìm được mà hỏi thêm:
“Ba mẹ không phản đối thật sao?” Ý là việc anh đi theo đuổi một người đàn ông.
Bạch Ngôn Giai lại tưởng anh đang nói về chuyện theo chủ nghĩa DINK, liền đáp ngay: “Chẳng phải chỉ là không có con thôi sao? Chăm sóc lúc về già, nhà mình giàu thế này còn sợ gì? Bố con để mẹ nói chuyện, đừng lo.”
Tần Niệm gật đầu, trong lòng cảm động: “Cảm ơn mẹ.”
“Đồ ngốc.” Bạch Ngôn Giai gõ nhẹ vào đầu anh một cái, rồi nhớ ra gì đó, hỏi tiếp: “Đúng rồi, lần trước con nói thấy Đường Kim hôn bạn trai là sao? Có phải con nhìn nhầm không?”
Tần Niệm nghĩ mãi cũng không ra. Hôm đó đứng cách xa, nhìn không rõ lắm…
“Chắc là...” Anh cũng không để tâm, cúi đầu nhìn lại tin nhắn trên điện thoại, nhìn một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mà bật cười, khóe miệng cong lên, vẻ mặt vui vẻ ngớ ngẩn.
Thấy phía Bạch Ngôn Giai không có tin nhắn nào gửi tiếp, Đường Kim đinh ninh rằng bà đã hiểu theo ý cô dự đoán.
Sáng hôm sau, Đường Kim tình cờ gặp Tần Niệm ở bãi đỗ xe. Anh vừa bước xuống xe cùng Tiểu Dương, vừa thấy cô, bước chân liền vô thức sải dài hơn, nhanh chóng tiến đến trước mặt cô.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, Tần tổng.”
Ba người cùng bước vào thang máy, mỗi người đứng một góc.
Tần Niệm tối qua thức khuya hỏi Đồng Hi suốt một đêm về các chiêu thức theo đuổi người khác, sáng nay lập tức áp dụng ngay chiêu đầu tiên. Anh nhìn Đường Kim, mở lời: “Trợ lý Đường, tối qua ngủ ngon không? Hôm nay thấy tinh thần thế nào?”
Thông thường, khi sếp hỏi câu này, ý là muốn dò xem bạn có sẵn sàng tăng ca hay không.
“Đêm qua tôi xem báo cáo, ngủ muộn một chút. Sáng nay đã uống cà phê nên giờ cũng tạm ổn.”
Tần Niệm có chút khó nói, nghĩ một lúc rồi nói: “Việc công ty không cần gấp đến vậy đâu, sức khỏe quan trọng hơn.”
Mà thường thì, khi sếp nói thế, ý là muốn thử xem bạn có trung thành với công ty hay không. Nếu bạn đang giữ chức vụ cao, thì vừa không thể tỏ ra quá tận tâm, nhưng cũng không được hờ hững.
“Bình thường tôi ngủ đúng giờ. Chỉ là tối qua trước khi ngủ bất chợt nghĩ đến việc này, thấy hơi lo nên xem thêm một chút.”
“Vậy à…” Tần Niệm gượng gạo đáp lại một câu.
Thang máy vừa dừng, Tần Niệm không tiện nói thêm gì nữa, cả ba người cùng bước ra khỏi thang máy.
Đợi Tần Niệm đi khuất, Tiểu Dương mới quay sang Đường Kim hỏi: “Sao thế? Gần đây lại có dự án lớn gì cần tăng ca nữa à?”
Đường Kim đáp: “Chắc vậy.”
“Haiz…”
Chưa đến mấy ngày sau, bên phía Đoạn thị lại tiếp tục ra tay. Lần này, họ nhắm vào một công ty thực phẩm thuộc Tần thị. Vấn đề an toàn thực phẩm luôn là mối quan tâm lớn của dư luận, Đoạn thị lần này đánh thẳng vào mặt trận danh tiếng.
Chẳng bao lâu, trên mạng bắt đầu lan truyền các tin đồn như việc nhà xưởng của công ty thực phẩm Tần thị không đảm bảo vệ sinh, cùng nhiều thông tin tiêu cực khác.
Cùng lúc đó, bộ phim tiên hiệp mà Hoán Ngữ Văn Hóa sản xuất vừa được phê duyệt, lại xuất hiện một “người trong ngành” tiết lộ rằng bộ phim này có người “mang vốn vào đoàn”, cố ý sửa đổi kịch bản.
Hai công ty này đều là thành viên dưới trướng Tần thị, liên tiếp dính scandal khiến hình ảnh tổng thể của Tần thị cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.
Nhận được thông báo sớm từ Đường Kim, Tần Niệm đã nhanh chóng chuẩn bị đối phó. Anh không chỉ ngay lập tức cử người giám sát cách xử lý của công ty con mà còn tung ra một loạt thông tin bất lợi về Đoạn thị.
Thủ đoạn của anh vô cùng dứt khoát, ám chỉ rằng tập đoàn Đoạn thị bị vốn ngoại xâm nhập nghiêm trọng, thậm chí khó nói liệu có còn là doanh nghiệp trong nước hay không.
Mặc dù phần lớn cổ phần Đoạn thị vẫn nằm trong tay Đoạn Đình và các cổ đông khác, nhưng việc có sự tham gia của vốn ngoại là thật, tỉ lệ không hề nhỏ. Đoạn thị dù thông báo khẩn cấp suốt đêm cũng không ngăn được dư luận.
Trong phòng họp của Đoạn thị, sắc mặt Đoạn Đình không mấy tốt đẹp. Hắn khẽ cười, tiếng cười mang theo ý vị khó lường, giọng nói lạnh lẽo: “Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp đứa con trai của Tần Đông rồi. Nhưng, làm sao cậu ta có thể phản ứng nhanh đến vậy?”
Ánh mắt hắn quét qua một lượt các quản lý cấp cao đang có mặt, khiến họ cảm thấy đứng ngồi không yên, rồi bất ngờ nở một nụ cười nhã nhặn: “Chắc là do ai đó ‘vô tình’ để lộ tin tức, các vị nghĩ sao?”
Cả phòng vội vàng đáp lời, đồng loạt gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Cuộc đối đầu nhỏ này kết thúc với thất bại của Đoạn thị. Vài ngày sau, mọi chuyện dần lắng xuống, không gây ra tổn thất nghiêm trọng nào cho cả hai tập đoàn.
Tần Niệm cuối cùng cũng có thời gian quay lại kế hoạch theo đuổi của mình.
Những ngày này, anh đều đến công ty sớm, lần nào cũng chờ được Đường Kim ở bãi đỗ xe và tranh thủ nói vài câu.
Một ngày nọ, Tần Niệm cười nói: “Trợ lý Đường hôm nay trông cũng rất phong độ.” Thật ra, anh định nói là “rất đẹp,” nhưng nghĩ đàn ông mà được khen phong độ có lẽ sẽ vui hơn.
Đường Kim: “…”
Tiểu Dương: “…”
Dù sao thì phụ nữ cũng có thể được khen phong độ mà…
Một lúc sau, Đường Kim đáp lại: “Cảm ơn, Tần tổng hôm nay cũng rất phong độ.”
Chỉ vì câu nói này, tâm trạng Tần Niệm cả ngày hôm đó đều cực kỳ tốt, năng suất làm việc cũng tăng hẳn lên.
Đến giờ nghỉ trưa, Tần Niệm cố tỏ ra bình thản bước đến bàn làm việc của Đường Kim, giọng nói trầm thấp, lạnh lùng: “Trợ lý Đường có thời gian cùng ăn trưa không?”
Đường Kim cảm thấy, mọi chuyện hình như đang đi lệch hướng ở đâu đó.
Thời gian nghỉ trưa là hai tiếng, nhưng vì biết rõ Tần Niệm có thuộc tính mù đường, nên hai người không đi xa mà chọn một nhà hàng yên tĩnh ngay dưới tòa nhà công ty.
Lý do chọn chỗ này đơn giản là vì nhà hàng này nằm ngay trước mắt, bước ra khỏi công ty là nhìn thấy, đảm bảo không thể lạc.
Sau khi gọi món xong, Tần Niệm giả vờ như tình cờ hỏi: “À đúng rồi, lần trước ăn trưa, trợ lý Đường đi gặp người bạn đó…” Chưa nói hết câu, anh tự cắt ngang và xin lỗi: “Xin lỗi, đây chắc là chuyện riêng tư của cậu, tôi hỏi vậy có phần đường đột.”
Đường Kim: “…”
Cô giữ gương mặt không chút biểu cảm đáp: “Là anh trai tôi.”
Tần Niệm khẽ động tai. Anh biết Đường Kim lớn lên trong cô nhi viện, không có người thân, nên người anh trai này chắc chắn không phải ruột thịt. Tuy nhiên, chỉ cần là "anh trai" thì cũng đủ chứng minh những gì anh nhìn thấy lần trước chỉ là hiểu lầm.
Hiểu lầm được hóa giải, chút cảm giác chua xót trong lòng cũng biến mất. Tần Niệm nhìn Đường Kim ngồi đối diện, ánh mắt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, đang hướng ra ngoài cửa sổ. Anh lại lên tiếng: “Trợ lý Đường cuối tuần này có rảnh không?”
Đường Kim quay sang nhìn anh, giọng điệu xa cách và khách sáo: “Có. Tần tổng cần tôi làm gì sao?”
Thái độ hoàn toàn là công việc, không hề để lại chút không gian nào cho những suy nghĩ mập mờ.
Đối diện đôi mắt sáng màu lạnh nhạt ấy, trái tim Tần Niệm bất giác đập nhanh hơn. Anh cố giữ bình tĩnh, nói: “Không phải. Tôi vừa mới trở về nước, cảm thấy khá lạ lẫm với những thay đổi ở thành phố A. Nếu cậu rảnh, có thể đi cùng tôi dạo một vòng không?”
Anh căng thẳng nhìn Đường Kim, chờ đợi câu trả lời.
*****
23/11/2024.