Edit: Vân Vũ

***

Cô ta không nhắc chuyện cũ thì thôi, vừa nhắc đến, ngược lại càng khiến Tần Niệm thêm khó chịu.

Khi còn học chung, Tề Kiều không thể theo đuổi được Tần Niệm nên cũng không cho phép bất kỳ cô gái nào đến gần anh. Cô ta giám sát nghiêm ngặt mọi nữ sinh tiếp cận Tần Niệm, thậm chí còn trực tiếp tìm họ cảnh cáo, tự nhận mình là bạn gái của anh.

Thời đi học, cô ta đã quấy nhiễu Tần Niệm đến mức anh phát chán. Đến khi Tần Niệm ra nước ngoài, cô ta còn định đuổi theo. Nhưng Tần Đông đã ra mặt cảnh cáo nhà họ Tề, khiến họ phải nhốt Tề Kiều lại.

Giọng của Tần Niệm lạnh hẳn: “Cô Tề, nếu muốn chơi trò mèo vờn chuột, tôi khuyên cô đừng phí công đặt tâm tư lên người tôi. Tôi sẽ liên hệ với ông Tề hỏi xem liệu ông ấy có bận đến mức không còn thời gian quản giáo con gái hay không.”

Tập đoàn Tần Thị, một doanh nghiệp tầm cỡ thế giới, muốn đối phó với nhà họ Tề - chỉ là thương nhân giàu có trong thành phố - quả thực dễ như trở bàn tay. Cha của Tề Kiều chắc chắn không phải không hiểu ý định thông qua con gái mình để kết thông gia với Tần gia, nhắm đến quyền lực và địa vị của Tần Thị.

Nhưng sau lời cảnh cáo thẳng thừng của Tần Niệm, ông ta hẳn sẽ không để Tề Kiều làm bừa nữa, tránh chọc giận Tần Niệm.

Tề Kiều nghe những lời đó, sửng sốt trừng lớn mắt, đứng ngây người một lúc lâu. Cuối cùng, cô ta tức giận giậm mạnh chân, ném lại một câu: “Tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận!”

Nói xong, cô ta ôm mặt chạy đi.

Nhìn bóng dáng cô ta rời đi, Tần Niệm hít một hơi thật sâu, sau đó mới tiến về phía Đường Kim, đưa tấm ảnh trong tay cho cô.

Đường Kim nhận lấy.

Thấy gương mặt cô hoàn toàn không biểu lộ chút cảm xúc nào, đối với màn kịch vừa rồi cũng chẳng tỏ vẻ bận tâm, ánh mắt Tần Niệm thoáng hiện vẻ ảm đạm.

Anh lên tiếng xin lỗi: “Xin lỗi, vì chuyện cá nhân của tôi mà đã ảnh hưởng đến cậu.”

Đường Kim mỉm cười nhạt: “Không sao.”

Nói xong câu này, khoảng không giữa họ bỗng trở nên im lặng, dường như chẳng còn điều gì để nói.

Tần Niệm ngập ngừng một chút, sau đó hạ giọng: “Cũng muộn rồi, trợ lý Đường nên về sớm đi.”

“Tần tổng cũng vậy.”

Đường Kim nhìn quanh một lượt, rồi hỏi: “Tiểu Dương đâu rồi?”

“Cậu ấy xin nghỉ tối nay.”

Đường Kim thuận miệng hỏi thêm: “Vậy Tần tổng định về bằng cách nào?”

Tần Niệm định nói là bảo tài xế ở nhà lái tới đón, nhưng lời ra khỏi miệng lại thành: “Còn chưa biết.”

Đường Kim thầm trách bản thân, tại sao lại nhiều lời hỏi thêm một câu như vậy.

Cô cười gượng: “Vậy để tôi đưa ngài về, tiện đường mà.”

Tần Niệm khẽ mím môi để che giấu sự vui vẻ, ngoài mặt vẫn cố tỏ vẻ lạnh lùng và bình tĩnh: “Vậy thì phiền trợ lý Đường rồi.”

Nhân lúc Đường Kim lên xe, Tần Niệm lập tức nhắn tin cho tài xế nhà mình bảo đừng đến đón nữa.

Khi ngồi vào ghế phụ, Tần Niệm bỗng cảm thấy một cảm giác quen thuộc đã lâu không có.

Thật tốt, muốn ngồi cả đời.

Trên đường, Tần Niệm cố gắng tìm đề tài để nói chuyện: “Trợ lý Đường đã ăn tối chưa?” Anh nhớ Đường Kim luôn tăng ca, chắc chắn chưa ăn tối. Nếu cô trả lời chưa, anh sẽ có cớ mời cô đi ăn cùng…

“Ăn rồi.” Đường Kim không chớp mắt mà nói dối.

Tần Niệm ngừng lại, không nói thêm.

Hồi lâu sau, anh buồn bực đáp lại một tiếng: “Ừm.”

Im lặng một lúc, anh lại tìm đề tài khác: “Trước đây cậu có nói đến vấn đề của Đoạn thị...”

Chủ đề này, Đường Kim cũng không né tránh nữa, trò chuyện thêm vài câu với anh, kể sơ qua các hoạt động của Đoạn thị.

Nghe xong, Tần Niệm không kìm được mà chìm vào suy tư.

Anh không phải kiểu người chờ đối phương ra tay trước. Nếu bên kia đã lộ nanh vuốt, thì tất nhiên anh vừa phải phòng bị, vừa phải tìm cách phản công.

Đang mải nghĩ, bên tai chợt vang lên một câu nhẹ bẫng: “Đến nơi rồi.”

Tần Niệm giật mình tỉnh lại, mới nhận ra xe đã dừng trước nhà từ lúc nào.

Anh mở miệng, như vô tình nói: “Trợ lý Đường có muốn vào ngồi chơi một lát không?”

“Hôm nay thì thôi.” Đường Kim lịch sự từ chối: “Để lần sau tôi rảnh, sẽ đến thăm phu nhân.”

Là thăm phu nhân, không phải thăm anh.

Nhưng người được nhắc đến là Bạch Ngôn Giai, Tần Niệm cũng chẳng biết mình có nên ghen hay không.

Bên trong, Bạch Ngôn Giai đang cùng Tần Đông đắp mặt nạ. Hai người vừa ngẩng lên thì thấy con trai mình đã về đến nhà.

Dù không nói lời nào, nhưng đôi môi mím chặt của anh đã để lộ tâm trạng không mấy tốt.

“Sao thế, Niệm Niệm?” Bạch Ngôn Giai vừa đắp mặt nạ vừa hỏi qua loa.

Tần Niệm chỉ đáp một câu “Không sao” rồi lên lầu.

Tần Đông nhìn con trai, lại quay sang vợ: “Thằng bé làm sao vậy?”

Bạch Ngôn Giai trừng mắt nhìn ông: “Nếu tôi biết thì tôi còn phải hỏi à?”

Tần Niệm trở về phòng, mệt mỏi ngã xuống sofa. Thân hình cao lớn co lại trên chiếc ghế đơn, trông có chút đáng thương.

Anh ngước mắt nhìn trần nhà, một lúc sau lại lần nữa thề thốt trong lòng.

Ngày mai, từ ngày mai trở đi, nhất định phải dứt bỏ hoàn toàn những suy nghĩ không nên có về Đường Kim.

Ngày hôm sau, ánh mắt anh đầy kiên định, vẻ mặt lạnh lùng vô cảm bước vào văn phòng. Anh mở một cuộc họp, buổi chiều lại ký một hợp đồng, tiện thể hỏi thăm tiến độ của dự án đã cướp được từ tay nhà họ Đoạn. Công việc bận rộn khiến những ý nghĩ lộn xộn ấy bị nén chặt đến mức tan biến, cả ngày anh gần như không nghĩ đến Đường Kim.

Tần Niệm định gọi Tiểu Dương pha cho mình một ly cà phê, nhưng lại phát hiện phía ngoài lớp kính một chiều, Tiểu Dương, Tiểu Chu, và thư ký Tiền đang chen chúc vào nhau, hạ giọng bàn tán đầy hứng khởi.

Nhìn qua là biết đang lười biếng không làm việc.

Tần Niệm nhíu mày, không nói lời nào, lặng lẽ bước ra khỏi văn phòng, đứng ngay sau lưng ba người.

Anh vừa định hắng giọng, thì đã nghe thấy thư ký Tiền, người thường ngày nghiêm túc nhất, buột miệng: “Cầu chị nhào thẳng vào em đi!”

Tần Niệm: …

Tiểu Chu, người luôn nhút nhát ít nói, hùa theo: “Trợ lý Đường! Mãi mãi là vợ tôi!”

Tiểu Dương, vốn nhanh nhảu lanh lợi, lại chế nhạo: “Khụ, hai cô gái các cô có thể giữ chút hình tượng được không? Nói thật, các cô không có tương lai gì với trợ lý Đường đâu, nhưng tôi thì có khi vẫn còn cơ hội...”

Đúng lúc này, ánh mắt sắc lạnh của Tần Niệm như lưỡi dao găm chặt vào gáy Tiểu Dương.

Giọng anh lạnh lẽo vang lên: “Đang làm gì thế?”

Chỉ một câu, suýt chút nữa khiến linh hồn của cả ba người hồn lìa khỏi xác.

Khi bị sếp bắt tại trận trong giờ làm việc, phải làm gì?

Ba người lập tức lúng túng đứng dậy.

Tần Niệm liếc qua mặt từng người, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở chiếc điện thoại trên tay thư ký Tiền:

“Các người đang nói về trợ lý Đường?” Anh nhíu mày, giọng nghiêm nghị: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“À...” Ba người liếc nhau, cuối cùng thư ký Tiền ngượng ngùng lên tiếng: “Vừa nãy... có người đăng vài bức ảnh của trợ lý Đường vào nhóm chat của công ty...”

Tần Niệm lập tức nghĩ đến Tề Kiều. Một cảm giác lạnh buốt dâng lên trong lòng anh. Anh lấy điện thoại ra, nhanh chóng mở nhóm chat chung của công ty để kiểm tra.

Chỉ trong chưa đầy hai phút, lịch sử tin nhắn đã bị tin nhắn mới lấp đầy. Sắc mặt anh lạnh băng, không nói lời nào mà lập tức bật chế độ cấm nhắn trong nhóm. Lờ đi hàng loạt tiếng than vãn, anh kéo lên xem những tin nhắn cũ.

Người đăng ảnh quả nhiên là Tề Kiều. Cô ta dù chưa chính thức nghỉ việc, nhưng có vẻ vẫn còn ấm ức chuyện hôm nay nên đã đăng mấy tấm ảnh Đường Kim mặc sườn xám vào nhóm chat trưa nay.

Điều cô ta không ngờ chính là nhóm chat đầy ắp lời trầm trồ, không phải khen ngợi bộ sườn xám mà là vẻ đẹp của Đường Kim. Tất cả đều là những bình luận ngưỡng mộ, không ai nhắc đến hay chỉ trích cô ấy biến thái hay gì cả.

Tề Kiều tức đến mức suýt nghiến gãy răng, trong lòng oán hận nghĩ: Đúng là một đám nịnh hót chỉ biết liếm gót lãnh đạo!

Tần Niệm không nói một lời, trực tiếp đá Tề Kiều ra khỏi nhóm chat, đồng thời thu hồi tất cả các tin nhắn cô ta đã gửi. Sau đó, anh lạnh lùng đăng một thông báo vào nhóm vốn đang bị khóa tin nhắn:

Tần Niệm: Những hình ảnh liên quan đến đời tư của trợ lý Đường Kim bị cấm lan truyền dưới bất kỳ hình thức nào. Nếu gây ra ảnh hưởng tiêu cực, bộ phận pháp chế của công ty sẽ chịu trách nhiệm điều tra và xử lý theo quy định pháp luật.

Gửi xong thông báo, Tần Niệm vẫn không yên tâm. Mặc dù trên bề mặt không ai dám nói gì, nhưng sau lưng thì sao?

Hiện tại, Đường Kim đang cùng thư ký Triệu ra ngoài xử lý tiến độ dự án, vẫn chưa quay lại công ty. Anh không biết cô có nhìn thấy những tin nhắn trong nhóm hay chưa…

Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Niệm quyết định giao chuyện này cho bộ phận pháp chế xử lý triệt để. Đầu tiên là một lần nữa cảnh cáo toàn bộ nhân viên trong công ty, sau đó yêu cầu họ giải quyết dứt điểm trường hợp của Tề Kiều.

Với tư cách là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Tần Thị, đôi khi bộ phận pháp chế của công ty cũng sẽ phụ trách xử lý một số chuyện cá nhân của gia đình Tần.

Đường Kim và thư ký Triệu sau khi hoàn thành công việc cũng không quay về công ty. Lúc ấy đã hết giờ làm, nên cả hai đều trực tiếp về nhà. Vì vậy, Tần Niệm cả ngày không có cơ hội gặp Đường Kim.

Anh suy nghĩ một lúc rồi vẫn không kìm được, quyết định gửi tin nhắn cho Đường Kim. Dù sao, chuyện này vẫn nên thông báo cho cô biết trực tiếp thì tốt hơn.

Tần Niệm chỉnh sửa một đoạn tin nhắn, tóm tắt lại những sự việc xảy ra vào chiều nay, sau đó lại xin lỗi một lần nữa vì đã làm ảnh hưởng đến Đường Kim.

Anh lo lắng chờ đợi phản hồi của Đường Kim. Hai phút trôi qua, cuối cùng mới nhận được một câu trả lời ngắn gọn.

Đường Kim: Vâng. Cảm ơn Tần tổng

Ngay cả khi có dấu câu, câu trả lời này vẫn không quá mười từ, tạo thành một sự đối lập rõ rệt với đoạn văn dài hơn hai trăm chữ của anh.

Tần Niệm cảm thấy như có một mũi tên đâm vào tim.

*****

22/11/2024.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play