Mặc dù chỉ là bóng dáng, Thái tử cũng rất dễ dàng suy đoán ra vị thiếu niên dở hơi cám lợn này chính là Trần Giảo.
Dưới tay hắn có rất nhiều thuộc hạ, cũng là lần đầu tiên gặp phải loại người như Trần Giảo. Trần Giảo tuổi còn trẻ lại biết tiến thối, thông tuệ lớn mật dám cùng rất nhiều lão thần mưu tính, tranh đoạt, nói hắn ông cụ non nhưng hắn tính tình hoạt bát, lời nói cử chỉ không mất đi tâm tính thiếu niên.
Tạ Tiên Khanh suy tư, Trần Giảo trước mặt vẫn đang trông mong chờ câu trả lời, chỉ chờ hắn nói không có việc gì liền về nhà ăn cơm.
Hắn ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt là thiếu niên đang cúi đầu nhìn mình, mắt không nháy một cái.
Trần Giảo không thể nghi ngờ là sinh ra vô cùng tốt, nàng giống như Di Hòa quận chúa, da thịt trắng nõn, ngũ quan mỹ lệ, mặt mày tinh xảo, mắt hạnh thanh tịnh động lòng người, khi chớp mắt mặt chứa vô tội.
Tạ Tiên Khanh bỗng nhiên nổi lên tâm tư trêu chọc, cố ý nói: “Đúng là còn có chuyện cần phải xử lý...”
Hắn còn chưa nói hết, Trần Giảo lòng tràn đầy chờ mong tan tầm nháy mắt ngây dại, giống như sấm sét giữa trời quang.
Trời ạ! Đến trưa còn không thể tan tầm, Thái tử thế mà còn có chuyện khác? Vậy chẳng phải là nàng cũng phải tăng ca theo sao?!
Trần Giảo trừng mắt nhìn, trong đáy lòng hối hận mình vừa rồi tự cho là thông minh, không cùng đại nhân khác chạy trốn. Bây giờ thì tốt rồi, còn phải tăng ca!
Trần Giảo không nói gì, Tạ Tiên Khanh lại nhìn thấy khiếp sợ cùng hối hận trong mắt nàng. Thiếu niên nghẹn họng, vẻ mặt có một tia mất mát mơ hồ.
Mất mát cái gì? Không thể đúng giờ về nhà ăn cơm sao? Nghĩ đến suy đoán này, Tạ Tiên Khanh nhịn không được lại muốn cười.
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, cũng không đùa cợt thiếu niên lúc thì tinh minh lúc thì ngơ ngác nữa, sửa lời nói với Trần Giảo: “Ta đặt một bàn tiệc rượu ở Quy Hạc Lâu. Nếu Trần thế tử không có việc gì, có thể theo ta cùng đi.”
Trần Giảo ủ rũ lập tức tinh thần phấn chấn, nhanh chóng đáp ứng: “Có thể phân ưu cho điện hạ, thần nghĩa bất dung từ!”
Ăn cơm đó nha, ngươi phải nói sớm chứ!
Quả nhiên nàng biết mà, tăng ca phải để cấp trên trông thấy. Nàng cũng được thái tử mang theo ăn nhờ ở đậu uống chùa, thăng chức tăng lương còn xa sao? Kiếp sống công tác, tương lai có hi vọng!
Tạ Tiên Khanh tay cầm quạt xếp, thấy Trần Giảo vui vẻ, hắn cũng không tự giác cong cong môi, trong mắt toát ra ý cười.
Tạ Tiên Khanh cười khẽ, không ngờ trong mắt những người khác, dáng vẻ của hắn còn chói mắt hơn ánh trăng. Thái tử điện hạ tướng mạo tuấn mỹ vô song, khí chất ôn nhuận như ngọc, đầu đội ngọc quan thanh hoa, tóc đen như thác nước buộc lại từ một dải lụa, thái dương rủ xuống hai sợi tóc, quả thật là một bộ công tử văn nhã. Từ nhỏ khí chất bất phàm, trách không được thái tử nổi danh khắp kinh đô, bao nhiêu khuê trung giai nhân vì thế mà quan tâm.
Trần Giảo âm thầm cảm thán quyết định lựa chọn Thái tử lúc trước của mình quá anh minh. Phải biết rằng có một cấp trên xinh đẹp, ngày thường ở chung làm việc nhìn thêm vài lần cũng vui tai vui mắt. Tan tầm về nhà, cơm đều có thể ăn thêm một bát.
Trần Giảo nhìn lâu, ánh mắt thưởng thức. Tạ Tiên Khanh ho khan một tiếng, nói: “Trần thế tử đang nhìn gì vậy?”
Trần Giảo cười hì hì tiến tới, thăm dò ở bên cạnh hắn, vuốt mông ngựa nói: “Nhìn điện hạ thật đẹp!”
Tạ Tiên Khanh sửng sốt, rất nhiều người khen tướng mạo khí chất của hắn nhưng người thẳng thắn như Trần Giảo lại là người đầu tiên.
Hắn liếc nhìn bộ dạng thò đầu ra nhìn của Trần Giảo, không khỏi lắc đầu bật cười.
Ngũ hoàng tử gần đây bức bách, trong thư phòng hắn và chư vị thần tử thảo luận chuyện cải cách Hộ bộ cũng không thuận lợi, trên mặt Tạ Tiên Khanh vẫn ôn nhuận như ngọc, nhưng tâm tình lại thực sự không thể gọi là tốt.
Nhưng bây giờ bị Trần Giảo ngắt lời, bị cảm xúc của đối phương cảm nhiễm, buồn bực trong lòng hắn tiêu tán, ngay cả nhìn khí trời hôm nay cũng cảm thấy sáng tỏ hơn rất nhiều.
……
Quy Hạc lâu nằm ở phố tây Trường An, cao ba tầng, tửu lâu vị trí độc đáo, bố cục nhã tục cùng thưởng thức. Trần Giảo đi theo Thái tử và gã sai vặt của hắn vào trong phòng. Lúc dùng cơm, Trần Giảo thấy thị vệ bên người Thái tử nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Ban đầu Trần Giảo còn tưởng là đề phòng thích khách sát thủ, một lần tình cờ mới phát hiện, hóa ra đối diện Hoàng Hạc Lâu chính là Hộ bộ, phòng bao này có thể nhìn thấy mọi người qua lại Hộ bộ từ cửa sổ.
Trần Giảo rùng mình, lúc này giả bộ như không phát hiện ra điều gì, điềm nhiên như không có việc gì cúi đầu xuống, tiếp tục an tâm ăn cơm.
Nàng trong lúc tình cờ nghe tổ phụ đề cập qua, mở quán rượu này cũng là gia quyến của một vị thần tử nào đó trong triều. Hiện tại xem ra, vị đại nhân kia chỉ sợ cũng là một thành viên trong phe thái tử.
Rốt cục lại qua một hồi, phòng cửa bao sương bị gõ mở, Hộ bộ thị lang đi đến. Hắn quét mắt nhìn Trần Giảo, ánh mắt sắc bén.
Trần Giảo đương nhiên buông đũa, đang do dự mình có nên rời khỏi phòng bao tránh hiềm nghi giống như trước đây không, vị đại nhân kia lại thu hồi mắt, sau đó lạnh nhạt tiến lên, báo cáo với thái tử chuyện cải cách Hộ bộ mấy ngày gần đây.
Trần Giảo vì thế lại cầm đũa, tiếp tục vui chơi giải trí, thái độ thản nhiên. Sau khi Hộ bộ Thị lang tới liền không rời đi, sau khi bẩm báo xong chính sự, liền lưu lại cùng nhau dùng cơm, lúc dùng cơm ngẫu nhiên sẽ cùng Thái tử nói chuyện phiếm, quân thần hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Đúng lúc này, thị vệ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ bỗng nhiên đứng dậy, kề tai nói nhỏ vài câu với Thái tử.
Tạ Tiên Khanh nâng chung trà lên, trong mắt phân không ra cảm xúc: “Nhìn rõ là y rồi?”
Trần Giảo cách không tính xa nhưng không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì.
Lại qua thời gian một nén nhang, quán rượu yên tĩnh bỗng nhiên ầm ĩ lên, bên ngoài phòng bao có mấy tiếng bước chân.
Giọng nói Ngũ hoàng tử vang lên: “Nghe nói hoàng huynh ở trà lâu, hoàng đệ đặc biệt đến bái kiến gặp mặt...”
Đương kim Thánh thượng bất mãn với Thái tử, mấy vị hoàng tử khác cũng nhận được ý ngầm, bây giờ mấy người đều xoa tay chờ đánh bại Thái tử, làm người thượng vị.
Mấy vị hoàng tử tranh đấu sắp đến giai đoạn gay cấn, đã không còn là lén lút đấu tranh nữa, cho dù là ngoài mặt cũng không tiếp tục duy trì chút mặt mũi nào nữa.
Thái tử chân trước vừa triệu kiến Vương Trung An, mật đàm với Hộ bộ thị lang, chân sau Ngũ hoàng tử liền nhận được tin tức vội vã chạy đến, nói rõ nội bộ Hộ bộ có đồng đảng thay hắn thông báo tin tức.
Tạ Tiên Khanh hơi giương mắt, thị vệ hầu bên liền bước nhanh ra ngoài cửa: “Điện hạ không tiện gặp khách.” (bất tiện gặp khách)
Ngũ hoàng tử không lùi mà tiến, cất cao giọng nói: “Ồ? Thân thể hoàng huynh có bệnh (*), thần đệ càng nên tiến lên bái phỏng.” Hắn nói xong, người bên cạnh cũng có động tác, xem bộ dáng là muốn cưỡng ép xâm nhập trong đó.
(*) ở trên thị vệ dùng từ bất tiện, Ngũ Hoàng tử chơi chữ, dùng chữ bất tiện ý chỉ có bệnh, bị liệt
Thái tử và Hộ bộ Thị lang vốn là lén trao đổi, Ngũ hoàng tử vội vàng như thế, chắc là nghe được tin đồn gì đó, vội vã tới bắt người tìm chứng cứ.
Thị vệ của Thái tử không được cho phép, đương nhiên không chịu để bọn họ tiến vào trong đó: “To gan! Dám phạm thượng!”
Thái tử bên ngoài là trữ quân nhưng mấy vị hoàng tử lại không kính trọng hắn như trước. Thái độ của vị Ngũ hoàng tử này đặc biệt đáng chú ý.
Mấy người xô đẩy, Thái tử ngồi bên cửa sổ yên lặng rót cho mình chén trà, hắn vẻ mặt lạnh nhạt, trong mắt cũng đã có lãnh ý,
Khi bầu không khí ngưng trọng, Trần Giảo nuốt xuống một miếng thức ăn, đột nhiên buông chén rượu, đứng dậy vọt ra: “Các ngươi có biết người ngồi trong phòng này là ai không?!”
Trần Giảo không biết kế hoạch của Thái tử và Hộ bộ Thị lang, chỉ biết Ngũ hoàng tử cùng thị vệ của hắn kiêu ngạo đến cực điểm. Hôm nay nếu để cho bọn họ xâm nhập phòng bao phát hiện thái tử cùng thuộc hạ mật đàm, mặt mũi thái tử liền bị ném xuống đất giẫm lên.
Thái tử không tiện ra mặt, thị vệ hùng hổ dọa người đối mặt với Ngũ hoàng tử khẩu phật tâm xà không có sức chống đỡ, Trần Giảo biết cơ hội nàng chờ đợi đã tới.
Thị vệ bên người Ngũ hoàng tử nhìn về phía nàng, khinh miệt nói: “Ngươi là người phương nào?”
Trần Giảo không lùi lại chút nào, cười lạnh hỏi ngược lại: “Ta đường đường là thế tử của Vĩnh An hầu, ngươi lại là thứ gì?”
Ánh mắt Ngũ hoàng tử quét về phía nàng, giọng nói âm nhu: “Hóa ra là thế tử Vĩnh An Hầu.”
Thật ra từ trước khi thị vệ hỏi, Ngũ hoàng tử đã nhận ra Trần Giảo.
Vĩnh An Hầu phủ đứng về phe Thái tử không phải chuyện nhỏ, ngay cả hoàng thượng và các hoàng tử khác cũng bị kinh động. Vừa vặn Ngũ hoàng tử muốn tìm Trần Giảo – thế tử gần đây luôn đi theo phía sau Thái tử khai đao.
Ngũ hoàng tử không chút để ý quét mắt Trần Giảo, quyết định nhân dịp hôm nay để cho tên hoàn khố bất học vô thuật này biết khó mà lui, cuối cùng lại đứng ra thu phục nàng.
Nhận được chủ tử ra hiệu, thị vệ bên người Ngũ hoàng tử lập tức quát: “Lớn mật, nhìn thấy Ngũ hoàng tử còn không quỳ xuống!”
Trần Giảo nhíu mày, ra vẻ khó hiểu: “Thì ra là Ngũ hoàng tử? Diễn xuất lần này, ta còn tưởng rằng là thánh thượng giá lâm.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong ngoài phòng đều thay đổi sắc mặt. Ngược lại Thái tử an tọa trong nhã gian, nhàn nhạt uống trà, sắc mặt không chút thay đổi.
Ngũ hoàng tử sắc mặt đại biến, quát lớn với Trần Giảo: “Ngươi làm càn!”
Trần Giảo đối mặt với Ngũ hoàng tử nổi giận, vẻ mặt không thay đổi, chắp tay nói: “Không bằng Ngũ hoàng tử! Ngoại trừ Thánh Thượng, dưới đó là trữ quân, các ngươi biết rõ trong phòng là thái tử nghỉ ngơi, lại còn dám phạm thượng mạnh mẽ xông vào, hôm nay ngươi dám dẫn thị vệ xông vào chỗ ở của trữ quân, chắc gì ngày mai sẽ không mang binh tiến cung?!”
Đây cũng là.
Trần Giảo Ngôn Hành lớn mật, ý chỉ Ngũ hoàng tử có tâm mưu phản, trong phòng ngoài phòng yên tĩnh một mảng, mọi người đều nơm nớp lo sợ, không dám nói.
Ngay cả Ngũ hoàng tử cũng cảm thấy áp lực, thị vệ phụ trách xông vào phòng bên cạnh hắn ta càng là trán đổ mồ hôi.
Tội mưu phản, tru cửu tộc.
Nhưng rốt cuộc là hoàng tử dám tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với thái tử, Ngũ hoàng tử cũng không bị dăm ba câu của Trần Giảo dọa cho hoảng hồn.
Ngược lại, hắn rất nhanh tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm Trần Giảo, đột nhiên bật cười, giống như không lâu trước đây là vui đùa, cảm thán nói: “Trần thế tử chuyện bé xé ra to. Chẳng qua ta chỉ lo lắng có người giả mạo hoàng huynh, quan tâm an nguy của huynh trưởng, muốn kiểm tra chân tướng mà thôi...”
Ánh mắt hắn nhìn về phía căn phòng vẫn luôn yên tĩnh, xuyên qua cửa sổ giấy, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng người ngồi trên ghế trong phòng.
Ngũ hoàng tử nhìn bóng người kia, cao giọng nói: “Chuyện cải cách Hộ bộ còn chưa giải quyết, lũ lụt ở Biện Cừ quấy nhiễu dân chúng. Ở thời khắc này hoàng huynh còn có tâm tư đi dạo trà lâu, ta sau khi nghe nói khó tránh khỏi hoài nghi...”
Sắc mặt tùy thị đi theo sau lưng Thái tử lập tức hết sức khó coi, há miệng muốn nói nhưng lại bận tâm thân phận của Ngũ hoàng tử Hoàng tử. Hắn chẳng qua chỉ là một thị vệ, Ngũ hoàng tử lại là long tử phượng tôn. Nếu hắn nói chuyện, khó tránh khỏi bị chụp cái tội danh phạm thượng, đến lúc đó mình sẽ bị Ngũ hoàng tử kiếm cớ xử trí, thái tử nói không chừng cũng sẽ bị liên lụy, bị chụp cái thanh danh "Ngự hạ không nghiêm".
Thái tử nội thị đang xoắn xuýt, Trần Giảo lại không chút do dự vạch trần Ngũ hoàng tử, nói: “Làm bộ làm tịch!”
Ngũ hoàng tử nhất thời nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt còn ác độc hơn rắn độc.
Nếu là những người khác, sớm đã hai đùi run rẩy trong lòng run sợ. Nhưng Trần Giảo kiên định nhìn lại, không hề sợ hãi.
‘Hảo huynh đệ à, ta muốn thượng vị làm tâm phúc của Thái tử, đương nhiên phải giẫm lên ngươi thượng vị.’
Ngũ hoàng tử cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên nói: “Lời nói của Trần thế tử quả nhiên không tầm thường, khiến người ta khắc sâu ấn tượng.” Nói cách khác, ta nhớ kỹ cháu trai ngươi.
Hắn nói xong, liền nói với thái tử trong phòng cáo lui, phẩy tay áo rời đi. Một vị thị vệ thiếp thân của Ngũ hoàng tử trước khi đi, đối với Trần Giảo cười lạnh ôm quyền: “Hôm nay có nhiều đắc tội. Bóng đêm dần buông, Trần thế tử ngày sau hành tẩu trong thành Trường An,se là phải chú ý an toàn bản thân nhiều hơn...”
Hoàng tử bọn họ không đối phó được Thái tử, chẳng lẽ còn không thu thập được một con chó dưới tay hắn? Chỉ là thế tử Vĩnh An hầu, vừa vặn lấy 'hắn’ làm đá khai đao! Để cho những người khác đang nhìn biết, đứng bên phía Thái tử sẽ có kết cục gì!
Nghe được lời uy hiếp của người này, môn hạ thị vệ của thái tử vẻ mặt căm giận, lúc này muốn nói cái gì đó, không nghĩ tới Trần Giảo giành trước một bước.
Nành như không dám tin, che miệng lớn tiếng nói: “Trời ạ! Ngươi nói có phải thủ đoạn của Ngũ hoàng tử cực kỳ ác liệt tàn khốc, lén tiến hành trả thù đả kích ta?”
Ngũ hoàng tử còn chưa đi xa:...
Thị vệ Ngũ hoàng tử mở miệng uy hiếp:...
Đám người môn hạ Thái tử:...
Không phải là một tên chày gỗ chứ?!
Trần Giảo biểu lộ hoảng sợ, hai tay che miệng, khoa trương quay đầu hỏi người bên cạnh: “Chẳng lẽ ta có chỗ nào đắc tội với Ngũ hoàng tử sao?”
Những người khác:... Ngươi đắc tội hắn hay không, trong lòng ngươi không rõ ràng sao!!