Thức nguyên đêm đọc sách trị thủy, ngày hôm sau Trần Giảo với đôi mắt thâm quầng, buồn ngủ mông lung bước vào Quốc Tử Giám.

Vương Thời Cảnh bỗng nhiên thò đầu ra, thần thần bí bí nói: “Bản Hiệp Khách Ân Hành Lục chúng ta mua mấy ngày trước, ngươi còn không? Quyển sách đó của ta bị huynh trưởng ta tịch thu, ngươi cho ta mượn xem đi...”

Trần Giảo đã sớm xem xong, lúc này tùy ý gật đầu, đáp ứng cho hắn mượn.

Nhận được thoại bản yêu thích, Vương Thời Cảnh lại bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Đúng rồi, nghe nói Hoài Xuân Lâu bên cạnh sắp xếp vở kịch mới, hôm nay sau khi hạ đường ngươi có muốn đi nghe hay không?”

Vừa xem thoại bản, vừa sau khi tan học nghe hí, có thể thấy được vị tiểu công tử Hữu tướng phủ Vương Thời Cảnh này sinh hoạt hàng ngày nhàn nhã vui vẻ bao nhiêu.

Mấy ngày trước, cuộc sống của Trần Giảo cũng không khác gì đối phương. Nhưng hôm nay nàng đã gia nhập phe thái tử, xem như cất bước tiến vào phạm vi công tác, hôm nay sau khi hạ đường nàng còn phải nhanh chóng về nhà tiếp tục nghiên cứu những thư tịch trị thủy kia, sau đó viết một bài cảm tưởng giao cho thái tử.

Tục ngữ nói không có so sánh, không có đau thương. Vốn dĩ Trần Giảo cảm thấy không có gì, hiện tại có Vương Thời Cảnh so sánh, nàng đột nhiên cảm thấy Hầu phủ thế tử này làm sao lại thua thiệt như vậy. Cùng là hoàn khố học cặn bã, dựa vào cái gì mình phải bị thái tử bắt đọc sách còn phải viết cảm tưởng sau khi đọc, Vương Thời Cảnh thế mà có thể tiếp tục vô ưu vô lự chơi đùa.

Trần Giảo đáy lòng rất khó chịu, ôm lòng tiểu nhân, mình không tốt  người khác cũng không thể tốt hơn. Trần Giảo quyết định kéo bạn xấu xuống ngựa, sau này cũng thường dẫn theo đối phương cùng đi phủ thái tử báo cáo!

Trần Giảo hơi liếc mắt, nhìn Vương Thời Cảnh liền tức giận: “Xem kịch gì, có thời gian như vậy, sao ngươi không về nhà xem thêm mấy thiên văn chương?”

Vương Thời Cảnh trừng mắt: “Đọc sách?”

Hắn hoài nghi nhìn Trần Giảo, đưa tay chuẩn bị sờ đầu đối phương: “Không phải đầu óc ngươi hỏng rồi chứ?”

Quan hệ giữa Vương Thời Cảnh và Trần Giảo, trong mắt người ngoài có thể dùng bốn chữ hồ bằng cẩu hữu để khái quát, bọn họ cùng nhau xem thoại bản, cùng nhau bị phạt đứng, cùng nhau đi dạo tửu lâu... Hai người đều vô cùng rõ ràng tính cách của đối phương, chưa bao giờ thích đọc sách làm văn.

Nhưng bây giờ, Trần Giảo lại trách cứ mình không học tập cho tốt, Vương Thời Cảnh bắt đầu hoài nghi, đối phương có phải bị tài tử Trần Du Lễ kia kích thích điên rồi hay không.

Trần Giảo đẩy tay hắn ra, im lặng nói: “Mấy ngày trước Lư Giang thái thú bẩm lên Biện Cừ vỡ đê, chuyện này rất lớn, về chuyện trị thủy ngươi nhìn(thấy) thế nào?”

Vương Thời Cảnh nhất thời không kịp phản ứng, kinh ngạc nói: “Ta? Ta dùng mắt nhìn?”

Trần Giảo tức giận cuộn sách trong tay lên, gõ bả vai bạn tốt: “Dùng mắt để nhìn! Dùng mắt nhìn! Ngươi đùa ta hả?”

Nàng dùng sách chọc chọc lồng ngực Vương Thời Cảnh, từng chút từng chút nói: “Ngươi dốc lòng làm tuyệt thế đại hiệp cướp giàu chia nghèo, có phải lòng ngươi nên mang thương sinh hay không? Biện Cừ vỡ đê, dân chúng trôi giạt khắp nơi, phòng ốc ruộng đất bị phá hủy, dân chúng rơi vào khó khăn!”

Vương tiểu công tử bị nàng đâm cho từng bước lui về phía sau, bả vai co rúm lại, không dám tranh luận.

Trần Giảo ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chuyện nghiêm trọng như vậy, ngươi nói liên quan đến chuyện không liên quan đến ngươi?! Lồng ngực của ngươi không có một ngọn lửa đang thiêu đốt, chẳng lẽ không có một chút cảm giác trách nhiệm sao?!”

Bị Trần Giảo chỉ trích một trận nhưng Vương tiểu công tử mười lăm tuổi có giấc mộng võ hiệp nhiệt huyết, hai tay nhét trong tay áo, chột dạ cúi đầu không dám nói lời nào.

Tâm tình của hắn áy náy, chắp tay tạ lỗi: “Trần huynh ngươi nói đúng, việc này nên nghiêm túc nhìn nhận, ta sai rồi, ta quả thực làm xằng làm bậy!”

“Ngươi biết sai là tốt rồi.” Trần Giảo thả lỏng giọng điệu, nhịn không được cảm thán trong đáy lòng, tên này cũng quá dễ lừa dối. 

Nàng cảm thấy cha và huynh trưởng của Vương Thời Cảnh không cho y đi xông pha giang hồ là đúng, chỉ bằng cái loại ngốc nghếch thiếu đầu óc này. Nếu Vương Thời Cảnh thật sự rời nhà, không quá ba ngày sẽ khiến người ta lừa đến quần đùi cũng không còn một cái.

Trần Giảo ôm bả vai Vương Thời Cảnh đi ra ngoài, ngữ khí trầm trọng nói, “Cho nên, bây giờ chúng ta phải học cách làm thế nào để trợ giúp bách tính, vừa hay trong nhà ta cất giữ rất nhiều sách trị thủy, ngươi học chung với ta...”

Vương Thời Cảnh vốn nghe lời nàng, nghe vậy càng vô cùng cảm động: “Trần huynh đối với ta thật tốt!”

Trần Giảo gật đầu, híp mắt nói: “Đương nhiên, chúng ta là thân huynh đệ cha khác mẹ mà! Ta không đối tốt với ngươi, ai đối tốt với ngươi? Cho nên ngươi nhớ ân tình của ta, về sau có cơ hội thì báo lại ta gấp bội... Được rồi đừng chờ nữa, vừa rồi ngươi nói ở Nhạc Ký Lâu đặt trước một con vịt quay? Hôm nay mời ta ăn là được.”

Vương Thời Cảnh không thể tin được: “Trần đệ ngươi giúp ta nhiều như vậy, chỉ cần một con vịt?”

Trần Giảo tùy ý khoát tay, nói: “Này, hai chúng ta là ai với ai chứ! Hảo huynh đệ mà, ta lừa ai cũng không thể lừa ngươi!”

Vương Thời Cảnh cảm động đến nước mắt lưng tròng, lúc này thề về sau nhất định sẽ cố gắng báo đáp ân tình của Trần Giảo.

Trần Giảo vỗ vỗ bờ vai của hắn, ngữ khí hào phóng: “Yên tâm đi theo ta lăn lộn, ngày sau ta có một miếng cơm ăn, ngươi liền có một cái bát để rửa!”

……

Vịt quay của Nhạc Ký ngon tuyệt. Chưởng quầy dùng bí phương độc nhất vô nhị ướp vịt một đêm, ngâm nước sốt thơm ngọt, lại dùng lá cây gỗ thông mới nướng, vịt nướng ra béo mà không ngấy, chất thịt thơm ngọt, hương vị tuyệt vời.

Chờ Trần Giảo ăn xong vịt nướng, cáo biệt Vương tiểu công tử dễ lừa gạt.

Trần Giảo chỉ thoáng suy nghĩ, liền đặt sự chú ý lên 《 Sách Luận trị thủy 》 hôm qua thái tử giao cho nàng, suy nghĩ nếu thái tử hỏi vấn đề liên quan đến trị thủy, mình phải trả lời như thế nào.

Trần Giảo bận rộn mấy ngày, rốt cuộc đem rất nhiều sách liên quan đến trị thủy đọc mấy lần, về đê Biện Cừ vỡ cũng có cái nhìn của mình.

Đợi tới lần sau ở trong phủ thái tử, khi mọi người phát biểu kiến giải nhằm vào chuyện vỡ đê, có người không có ý tốt điểm tên Trần Giảo, nàng cũng lạnh nhạt nói ra cái nhìn của mình: “Biện Hà là mạch máu vận tải đường thủy, chảy ra Hoàng Hà, lại đến Cô Tô nhập vào sông Hoài...”

Biện Hà có thể nói là kênh đào cốt cán của nhiều dòng nhưng bởi vì tốc độ dòng chảy sông Hoàng Hà thường xuyên thay đổi, dẫn đến mỗi lần Biện Cừ bị lũ lụt thì không thể không ngăn cản lượng lớn sức lao động đào kênh dẫn nước, khơi thông chỗ tắt nghẽn ở cửa sông Biện. Nhưng ngay cả như vậy, cũng thường xuyên truyền đến vấn đề bởi vì bùn cát, dẫn đến hồng thủy tràn lan.

Mấy năm nay sức lao động ở Biện Hà đầu tư không ít nhưng án lũ lụt vỡ đê cũng thường xuyên xảy ra, trong triều nhằm vào việc trị thuỷ Biện Cừ như thế nào vẫn tranh luận không ngớt.

Hoàng Hà nước dâng cao, lũ lụt hại dân, hai châu Ly Dự ở gần sông bị hại sâu sắc nhưng đồng thời cũng mang đến rất nhiều chỗ tốt (*). Vì thế trong triều vẫn luôn có dùng phương pháp 'không trị mà trị’ , ‘mặc cho nước sông tự chảy, dân chúng tránh ở chỗ cao’, cho rằng như vậy có thể phòng tai, còn có thể bớt đi phí dụng tu sửa đê đập.

(*)chỗ tốt ở đây ý là phù sa, giúp đất đai màu mỡ. Giống như miền Tây của VN, ko xây đê ngăn nước lũ mà để lũ tràn.

Nhưng mà những năm này lũ lụt càng nghiêm trọng, các biện pháp trước đây chỉ đơn giản là thúc hẹp lòng sông, gia cố đê phòng hiển nhiên là không được.

Dưới ánh mắt của mọi người, Trần Giảo bình tĩnh nói: “Nguồn gốc lũ lụt nằm ở sông Hoàng Hà, không phải ở Biện Cừ. Muốn giải quyết lũ lụt, cần trị thuỷ Hoàng Hà.”

Không thể nói là đặc biệt tốt nhưng đối với một thiếu niên còn đang học ở Quốc Tử Giám mà nói, có thể rõ ràng, chỉ ra căn nguyên lũ lụt, cái này đã đủ rồi.

Lúc này, ánh mắt những người khác nhìn về phía nàng đều có biến hóa nho nhỏ. Vốn tưởng rằng chỉ là một công tử bột, không nghĩ tới cũng không có tệ như vậy. Ngay cả Chu thị lang vẫn luôn bất mãn đối với Trần Giảo, cũng nhíu mày, cảm thấy kinh ngạc.

Ngược lại Thái tử lại vô cùng bình tĩnh. Từ hôm qua hắn đã nhận được kiến thức trị thủy mà Trần Giảo giao lên, nội dung bên trong mặc dù không tính là tìm hiểu sâu nhưng cũng có kiến giải độc đáo của mình, đáng giá tán thưởng.

Hắn đảo mắt nhìn về phía Chu thị lang, giọng nói không nghe ra vui buồn, nói: “Chu thị lang cảm thấy thế nào?”

Chu thị lang là quan viên chủ yếu phụ trách trị thủy lần này, tuy tính tình hơi thối, hơi xấu mồm một chút nhưng cũng có thực học của mình.

Ông khom người tiến lên, chắp tay nói: “Thần cho rằng nên khơi thêm dòng cho  Hà Biện, lại khôi phục lại kiến trúc cũ,  Biện cừ dẫn nước từ Hoàng Hà, chảy đi trong vòng trăm dặm, cách mỗi mười dặm dựng một thủy môn, đồng thời thiết lập đập khống chế nước. Nhiều thủy môn khống chế nước, thông qua khống chế đập nước mà khống chế lượng nước. Vừa có thể giải quyết nhu cầu dẫn nước ở Biện Cừ, vừa có thể chống lại lũ lụt.”

Chu thị lang nói chuyện trật tự rõ ràng, nói rõ trong lòng sớm có suy tính. Thái tử nhíu mày, đứng dậy: “Được.”

Hắn hỏi: “Xây dựng đập nước, cần bao lâu?”

Thái độ của Chu thị lang thản nhiên: “Nhân lực vật lực thiếu một thứ cũng không được. Nếu như cả hai dư dả, một năm là đủ.”

Việc xây dựng đập nước và một lần nữa phân chia đường sông cần lượng lớn sức lao động, bạc hao phí cũng không thể thiếu. Hiện giờ Thiên tử bất mãn với Thái tử, trong triều còn có rất nhiều Hoàng tử nhìn chằm chằm Thái tử, Chu thị lang là phe Thái tử, chuyện hắn trị thủy nhất định sẽ bị ngăn trở, chỉ cần mấy chục vạn sức lao động đã có thể khiến phe đối địch tìm được lý do đả kích.

Cho nên nghĩ đến biện pháp trị thủy chỉ là bắt đầu, tiếp theo đấu tranh như thế nào trong triều, lấy được ủng hộ của Hoàng đế lại là một chuyện khác.

“Chuyện trị thủy, công ở thiên cổ.” Đôi mắt Thái tử âm trầm, sau đó cười yếu ớt, nói, “Chu thị lang buông tay thử một lần, trong kinh có ta, không lo.”

Lúc thái tử và Chu thị lang nói chuyện, Trần Giảo liền đứng ở một bên nhìn chăm chú một màn này, cũng không tiến lên phát biểu ý kiến.

Chu thị lang lại quét mắt nhìn nàng, đôi mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đã muốn trị thủy, tiền chính là khâu rất quan trọng. Thái tử phái môn hạ môn nhân đi Hộ bộ triệu kiến Hộ bộ thượng thư, cũng chính là phụ thân của Vương Thời Cảnh, Vương Trung An.

Trị thủy cần bao nhiêu tiền, theo lý phải báo cho hoàng đế biết trước, sau đó hoàng đế hỏi Hộ bộ quản lý tài vật, thu phí năm nay và số dư quốc khố, rồi mới quyết định có phê chuẩn hay không.

Nhưng bây giờ chưởng quản Hộ bộ Thượng thư chính là người của Vương gia, là Thái tử đảng chính cống. Vì để tránh cho Hoàng thượng đổi ý, mấy vị hoàng tử khác gây trở ngại, vây cánh dưới trướng Thái tử liền quyết định trước tiên thương thảo ra số tiền cần thiết, sau đó báo cho Vương Trung An biết, để tránh trên triều đình nội ứng ngoại hợp kết bè tính toán.

Trong chuyện này lòng vòng khúc khuỷu, Trần Giảo lúc ban đầu còn không rõ nhưng sau khi nàng đi theo thái tử nhìn thấy Vương Trung An, liền cái gì cũng hiểu.

Có lẽ là Hộ bộ đã sớm bị Thái tử khống chế. Cho nên hắn mới không sợ người ngoài, trực tiếp triệu kiến Vương Trung An thương thảo việc này.

Công bộ, Hộ bộ đều ở dưới sự khống chế của Thái tử, quyền lực của Thái tử lớn bao nhiêu có thể nghĩ. Khó trách cho dù Hoàng đế bất mãn, mấy vị huynh đệ khác nhìn chằm chằm, thái tử điện hạ vẫn như cũ ‘Lã Vọng buông cần’ (*) cuối cùng thành công leo lên đại vị.

(*) Lã Vọng buông cần: Khương Tử Nha hay còn gọi là Thái Công Vọng hoặc Lã Vọng là một công thần đời nhà Chu, học rộng nhưng không ra làm quan. Khi đã 80 tuổi. Lã Vọng vẫn ngồi câu cá ở bờ sông Vị Thủy chưa ra giúp đời. Một hôm, Văn Vương là vua sáng lập ra nhà Chu, đi săn gặp ông ở bờ sông Vị Thủy, biết ông là người có tài, Văn Vương mừng rỡ mời về lập làm quân sư, tôn làm thượng phụ. Từ đó, Lã Vọng đã đem tài đức của mình giúp Văn Vương lập nên nghiệp nhà Chu thành đạt rực rỡ, lưu sử sách muôn đời.

Lã Vọng buông cần, ý nói Lã Vọng ở bờ sông Vị Thuỷ là để chờ đợi minh quân, chỉ những người cố gắng học tập chờ đợi thời cơ.

Trần Giảo bây giờ vẫn chỉ là học sinh Quốc Tử Giám, chuyện trên triều đình không cần dùng đến nàng. Nhiều người khó tránh khỏi để lộ tin tức, vì tránh cho tin tức tiết lộ, trong thư phòng chỉ để lại thái tử cùng mấy vị có liên quan chuyện này cùng hai người Chu thị lang và Vương Trung An mật đàm.

Trần Giảo tự giác tránh hiềm nghi, một mình đứng ở ngoài cửa thư phòng ngẩn người, tự hỏi khi nào có thể tan tầm về nhà.

Sau khi Vương Trung An vội vàng rời khỏi phủ thái tử, các vị đại nhân còn lại đã từ từ tản đi trước đó, Chu thị lang cũng rời đi sau khi Vương Trung An đi.

Trần Giảo đứng ở ngoài cửa không nhúc nhích, âm thầm xoắn xuýt mình có nên chuồn theo hay không. Nhưng nàng lại nghĩ, hiện tại lặng lẽ chạy đi quá thiệt thòi, lãnh đạo cũng không biết nàng đứng ở ngoài cửa bao lâu!

Mọi người đều biết, tăng ca phải để lãnh đạo trông thấy. Trần Giảo lập tức quyết định chờ Thái tử từ thư phòng đi ra, sau khi mình tạm biệt hắn rồi mới về nhà.

Vì thế Trần Giảo cứ nhàm chán chờ như vậy, thẳng đến khi Tạ Tiên Khanh mang theo nội thị đi ra thư phòng, nhìn thấy nàng thế mà còn ở trong phủ thái tử, nhíu mày: “Trần thế tử còn chưa về nhà?”

Trần Giảo đang chờ nhàm chán, đã đem lá cây trên đỉnh đầu đếm mấy lần, quay đầu liền nghe thấy thái tử nói lời này.

Nàng lập tức lên tinh thần, quay đầu, vẻ mặt thành khẩn nói: “Đúng vậy, tiểu nhân lo lắng điện hạ còn có việc cần dùng tới tiểu nhân, liền muốn đợi điện hạ xử lý xong chuyện sau đó mới rời đi.”

Nếu không có việc gì, nàng sẽ tan ca về nhà ăn cơm trưa!!

Trần Giảo chờ ở phủ thái tử rất lâu, Tạ Tiên Khanh còn tưởng rằng nàng có chuyện muốn tìm mình nhưng mà nhìn đối phương tựa hồ lại không kịp chờ đợi muốn chuồn mất...

Hắn thoáng tưởng tượng, liền hiểu được tâm tư của Trần Giảo, không khỏi hừ hừ cười. Hồi tưởng lại vừa rồi mình ở trong thư phòng cùng Vương thượng thư đàm phán, xuyên thấu qua cửa sổ có thể trông thấy thiếu niên đứng ở ngoài thư phòng, khi thì nhàm chán ngồi xổm xuống, khi thì giơ tay đánh vào lá cây đầu cành rủ xuống, vừa thấy có người đi ngang qua, liền vội vàng thu tay đứng vững...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play