“Hãy tôn trọng sinh mệnh! Và nguyện vọng của chúng ta là muốn hòa bình cho cả thế giới và vũ trụ này!”

Thanh Long im lặng nghe xong, miễn cưỡng gật đầu.

Dù không hoàn toàn hiểu được ý của Chu Tước, nhưng anh đã nắm được những điểm chính như sau:

Cần phải mạnh mẽ, trước khi đánh nhau cần phải hỏi han lịch sự tránh những trận chiến không cần thiết, có thể hòa bình thì hòa bình.

Sinh mệnh quý giá, đừng học theo sự vô sỉ và tham lam của loài người, phải kiên cường và ôn hòa để vượt qua chính mình.

Cuối cùng mới trở thành một người máy vô địch!

“…Được rồi, sau này trước khi ra tay, tôi sẽ ôn hòa hỏi han một chút.” Đảm bảo tối đa khả năng hòa bình.

Phượng Sở: ……????

Ông đây nói một tràng dài như thế mà con rồng nhà mi chỉ đúc kết ra được một câu lố bịch như vậy thôi sao?

Chip xử lý của mi chắc chắn có rãnh nứt lớn kiểu Đông Phi rồi đúng không?!

Phượng Sở nhìn ánh mắt vô tội lại kiên định của Thanh Long, rốt cục bị tức đến mức phải quay đầu đi từ chối nói chuyện với con hàng này.

Vừa quay đầu, cậu liền thấy đôi mắt cơ giới của một robot bị hỏng ở gần đó nhấp nháy.

Phượng Sở:?

Những robot khai thác mỏ ở đây không có đôi mắt đẹp làm từ đá quý vũ trụ như cậu và Thanh Long, chỉ là loại đá tổng hợp nhân tạo bình thường, nhưng ánh mắt nhấp nháy và cái nghiêng đầu đối diện với họ lại khiến nó trông như thể… nó vừa chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của họ vậy!

Phượng Sở:!

Vừa thấy hơi rùng mình, thì lại thấy đôi mắt cơ học của con robot hỏng đột ngột tối lại. À, thì ra là nó sắp hết điện nên mới chớp tắt như vậy sao?

“…Thật là làm tôi hết hồn.”-Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Cứ tưởng lại có thêm một người máy có sinh mệnh nữa chứ!!!

*

“Ê! Jack! Cậu sắp xếp xong chưa? Nửa đêm thức dậy tăng ca thật sự mệt chết đi được, tôi sắp ngủ gục đến nơi rồi, mau đưa bọn chúng vào phòng sửa chữa và bãi phế liệu đi, lẹ về ngủ tiếp!” 

Ngay lúc này, Phượng Sở bất ngờ nghe thấy tiếng người nói, là của hai tên giám sát lười biếng đã quay lại.

Phượng Sở hơi ngạc nhiên, sau đó vui mừng khôn xiết: Tốt lắm, người nói trước là người nói tiếng phổ thông! Có vẻ như nền văn minh Trung Hoa sau bảy trăm năm lang thang cộng thêm đóng băng không biết bao nhiêu năm vẫn còn tồn tại.

Cậu dỏng tai lắng nghe, cố gắng thu thập thông tin liên quan.

“Ặc ặc, lão Trương đừng hối ! Đám robot bên này vẫn cần kiểm tra lại, dù sao tỷ lệ hỏng hóc mỗi năm cũng đều có quy định. Hơn nữa trong năm nay đây đã là vụ nổ năng lượng thứ ba ở khu vực khai thác mỏ số 7 của chúng ta rồi. Nếu không cẩn thận thì đám robot này không đủ dùng đến cuối năm mất! Đến lúc đó bị ông chủ mắng thì không nói gì, nhưng nếu bị trừ lương thì đau lòng chết mất.”

Nghe Jack nói vậy, lão Trương đã chất xong đám robot hỏng chỉ biết im lặng, rút một chai rượu nhỏ từ trong túi ra, mở nắp nhấp một ngụm rồi thở dài: “Khỉ thật, khu mỏ này ngày càng nguy hiểm, sáu tháng bị nổ ba lần, may mà toàn là robot vào trong khai thác.”

“Chỉ tiếc là đám robot này đều là loại robot khai thác mỏ thế hệ thứ hai sắp bị đào thải, nghe nói khu mỏ số 3 có điều kiện tốt hơn, đã thay toàn bộ một lô robot khai thác mỏ đời mới nhất thế hệ thứ tư. Năm nay không hề có vụ nổ năng lượng nào trong hầm mỏ, mà sản lượng khoáng sản cũng tăng vọt.”

“Nói thừa, người ta là khu mỏ số 3, sao mà so với khu mỏ xếp hạng chót như chúng ta được? Thôi, cậu sắp xếp xong chưa? Chậm nữa là tôi mặc kệ cậu đấy.”

“Rồi, xong rồi! Đi nào, chở hết bọn chúng đi thôi!”

Vừa nghe cuộc đối thoại của hai người, Phượng Sở cảm giác như mình vừa bị cái xẻng to của xe ben xúc lên và đổ vào thùng xe chở hàng phía sau, tất nhiên là lúc rơi xuống cậu kịp kéo Thanh Long dịch chuyển vị trí, tránh bị đè xuống đáy thùng.

Giọng Thanh Long vang lên bên cạnh: “Kim loại tiến hóa của cơ thể chúng ta đã đủ để chịu được lực va chạm tương đương với một tiểu hành tinh đâm vào Trái Đất. Nói cách khác, thêm vài trăm tấn robot nữa cũng không thể đè bẹp chúng ta được.”

Phượng Sở lập tức liếc mắt lườm anh một cái: “Áp lực tâm lý anh có hiểu không! Nhìn thấy bầu trời mà bị đè kín như vậy làm tôi cảm thấy khó chịu!”

Đôi mắt Thanh Long chớp chớp, nhìn đám robot hỏng nằm ngổn ngang như đống sắt vụn, rồi lại ngước nhìn lên bầu trời, lần này ấy thế mà anh dễ dàng hiểu được ý của Chu Tước.

Có phải vì bị đóng băng quá lâu nên ghét không gian kín tối nên mới thích không gian rộng thoáng hơn không?

Đây là… triệu chứng phản ứng tâm lý hậu sang chấn mà con người có sao?

Thế là Thanh Long không nói thêm gì nữa, dù phản ứng của anh không mạnh như Chu Tước, nhưng đúng là bầu trời có vẻ dễ chịu hơn nhiều so với bị kẹt trong bóng tối.

Rất nhanh sau đó, hai chiếc xe ben lớn chở họ đến đích.

Xe của lão Trương đi vào con đường bên trái, Phượng Sở quét thấy có một ngọn núi rác khổng lồ ở phía trước bên trái.

Còn xe của Jack lại đi sang phải, nơi đó có một nhà máy liên hợp nằm trên băng, bọn họ đi vào một trong những xưởng ở góc phải.

Rầm! rầm! rầm.

Toàn bộ bọn họ bị đổ vào bên trong xưởng, rồi Jack cũng không quan tâm đến tình trạng của những robot này nữa, lái xe ben rời đi.

Cạch!

Ngay khi cánh cửa lớn khép lại, Phượng Sở đang giả chết lập tức mở bừng mắt.

Một lần nữa nhìn thấy thế giới loài người.

*

Xưởng chất đầy robot hỏng hóc này không mang chút hơi thở nào của thế giới loài người, ngược lại vì toàn là máy móc, nên càng toát lên vẻ lạnh lẽo tĩnh mịch không giống nhân gian.

【Diện tích xưởng: 500㎡.

Số lượng robot hỏng trong xưởng: 1361.】

Đó là thông tin mà Phượng Sở quét được ngay khi mở mắt.

Tận 1,361 robot cơ đấy.

Tất cả đều nằm la liệt dưới đất, không cử động, không kêu cứu hay cầu xin, chẳng có vẻ gì giống “người” cả.

Vẫn chỉ là những cái máy mà thôi.

Dù vậy, khung cảnh này vẫn khiến cậu không mấy hài lòng.

Phượng Sở nhanh chóng lắc đầu, xua đi suy nghĩ của con người trong đầu mình. Cậu vẫn nên tập trung tôn trọng số phận máy móc và lo liệu cho tương lai của mình trước đã.

“Thanh Long! Mau dậy đi, chúng ta đang ở trong khu vực tập trung của loài người rồi, tranh thủ trước khi kỹ sư đến thì thử kết nối mạng đi! Chắc chắn ở đây có mạng nội bộ.”

Phượng Sở vừa nói vừa định đứng dậy từ đống robot khai thác mỏ, thì bị Thanh Long đưa tay ấn chặt xuống.

“Anh làm gì vậy?”-Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Thanh Long mặt lạnh, bất đắc dĩ dùng sóng điện truyền tin: 【Ở đây có camera giám sát, đừng lộn xộn, đừng nói lung tung.】

Dù anh chắc chắn rằng mình có thể dễ dàng nghiền nát cả đám robot khai thác mỏ như phế liệu này, thậm chí cả đám người còn tệ hơn robot, nhưng nếu đã quyết định hành động bí mật, thăm dò tình hình trước, thì tất nhiên cứ ẩn náu được bao lâu hay bấy lâu.

Phượng Sở lập tức nhận ra, phản xạ đưa tay vỗ vào con rồng máy đáng tin cậy: 【Vẫn là chú em tỉnh táo! Tôi phấn khích quá quên mất.】

Thanh Long bình tĩnh, anh hiểu, hành vi trí tuệ của Chu Tước không được hoàn thiện.

Hai người máy thợ mỏ giả cứ nằm yên tại chỗ, bắt đầu thử kết nối mạng. Thanh Long nghiêm túc im lặng làm việc trong khi Phượng Sở thì không ngừng lèm bèm bên cạnh.

【Rất tốt, ở đây có mạng! Tôi đã phát hiện ba mạng khác nhau!】

【Chết tiệt, mạng bây giờ là kiểu gì thế này? Tôi nhớ lúc trước chỉ có mạng vệ tinh 8G với ba băng thông truyền tải là cùng, sao giờ lại có nhiều mạch kết nối thế này?!】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play