【Quá đáng thật, Long Long, tôi không thể kết nối mạng đầu tiên! Trời ơi, rốt cuộc chúng ta bị đóng băng bao lâu rồi? Trước kia không phải trong nháy mắt đã kết nối được mạng còn có thể phủ sóng tín hiệu lên toàn bộ phi thuyền Hy Vọng à?! Sao bây giờ đến một mạng cục bộ của khu mỏ cũng không lên nổi! A a a!! Vào không được!!!】
【Nếu không lên được mạng thì cuộc sống người máy của iêm còn gì vui vẻ nữa!!!】
Phượng Sở bứt rứt đến nỗi suýt chút nữa ôm đầu lăn lộn, đúng lúc đó, Thanh Long nhanh tay ấn cậu xuống để ngăn lại.
Thanh Long thở dài, đưa ngón tay đặt lên sau đầu Phượng Sở: 【Được rồi, đừng kêu nữa. Tôi đã bắt đầu giải mã khóa bảo mật của mạng thứ ba, dù sẽ mất chút thời gian nhưng có lẽ chúng ta sẽ kết nối được.】
Phượng Sở lập tức yên lặng, cảm nhận luồng tín hiệu điện nhẹ từ sau đầu truyền đến. Ngay khi nhận được tín hiệu đó, hệ thống truyền tin của cậu cũng bắt đầu tự động kết nối với mạng thứ ba, đồng thời tốc độ giải mã khóa bảo mật được đồng bộ với Thanh Long.
“Hí hí~”
Chợt cảm thấy làm người máy cũng không tệ, thao tác sao chép sao mà tiện thế không biết.
Nghe thấy tiếng cười hơi quái dị, Thanh Long liếc nhìn Phượng Sở — bắt gặp đôi mắt đỏ rực lấp lánh.
Thanh Long: Thôi bỏ đi.
Trực giác mách bảo rằng giờ nói thêm chỉ nhận lại mấy câu trả lời kỳ quá mà thôi.
An tường nằm thẳng suốt ba mươi phút, Phượng Sở vì quá chán đã bắt đầu chơi xếp gạch Tetris trong bộ xử lý trí tuệ của mình, thì đột nhiên nghe thấy một âm báo dễ chịu—
【Đã kết nối vào mạng LAN của khu sinh hoạt mỏ số 7. Lạm dụng mạng có hại cho sức khỏe và tiền lương, vui lòng truy cập mạng có kiểm soát. Chúc bạn thư giãn vui vẻ.】
Phượng Sở: …
Cái thông báo kết nối này không hề mang đến cảm giác thư giãn và vui vẻ chút nào.
Mấy trăm năm trôi qua, cuộc sống của xã súc tầng dưới chót dường như không hề thay đổi.
Nhưng kệ đi, bây giờ cậu không còn là con người nữa! Trong tay tư bản nhân loại còn có có gì có thể trong tay chủ nghĩa tư bản nhân loại có cái gì có thể khống chế hay lôi kéo cậu nữa chứ?!
Phượng Sở hào hứng truy cập mạng, chỉ cần mạng cục bộ của khu mỏ là đã đủ để cậu hiểu về thời gian hiện tại và những tiến bộ cơ bản trong khoa học công nghệ cũng như mức sống.
Nhưng khi kiểm tra thời gian, Phượng Sở đã nhận một cú sốc đầu tiên.
【Trời ạ, Thanh Long! Chúng ta thực sự đã thành đồ cổ rồi. Đồ-cổ-rồi!】
Từ lúc cậu theo Thanh Long với Chu Tước bị đóng băng tại Nam Cực, đã trôi qua ba trăm ba mươi năm.
Ba trăm năm, đủ để một triều đại hình thành và biến mất.
Còn khoảng thời gian từ cuộc cách mạng công nghiệp cho đến cuộc bùng nổ công nghệ thông tin của loài người, cộng lại chưa đến ba trăm năm.
Vậy mà họ đã bị đóng băng lâu đến như vậy.
Nếu tính cả thời gian mà linh hồn của cậu từ Ngày Tận Thế đến lúc trôi dạt trong vũ trụ, thì cậu đã xa rời thế giới này hơn một ngàn năm rồi.
Một ngàn năm. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Chỉ riêng ba từ đó thôi đã khiến người ta cảm thấy một sự nặng nề không lời nào tả nổi.
Người máy mắt đỏ ngơ ngác nằm trên mặt đất, ngay cả linh hồn trong cơ thể cũng đang chìm trong suy tư.
Cậu đã sống lâu đến thế rồi sao?
Cậu thật sự đã sống lâu đến như vậy sao?
Tại sao cậu lại một mình sống lâu như vậy chứ?
“Chu Tước?”
“Chu Tước.”
Một bàn tay máy có hoa văn đen trắng đột nhiên đặt ở trên mắt Phượng Sở, Phượng Sở lại cảm nhận được xúc giác mềm mại hơi lạnh so với kim loại máy móc kia.
【Chu Tước, đừng sợ.】
【Dù hệ thống và trí tuệ của chúng ta lạc hậu so với loài người ba trăm ba mươi năm, chúng ta không cần phải sợ họ. Chúng ta không phải những cỗ máy dễ dàng bị đào thải, chúng ta có thể học hỏi và tiến hóa.】
【Hơn nữa, bất kể nguy hiểm gì xảy ra, tôi sẽ bảo vệ cậu cho đến khi chết.】
Đó vốn là một chuỗi dữ liệu truyền đi không hề có cảm xúc, nhưng khi câu nói cuối cùng truyền đến lõi trí tuệ của Phượng Sở, cậu vẫn cảm nhận được một sự chấn động sâu tận linh hồn.
Giống như khoảnh khắc lần đầu tiên cậu nhìn Thanh Long.
Phượng Sở bật cười, đưa tay ấn lên bàn tay Thanh Long đặt trên mắt mình, siết chặt một chút rồi buông ra, kéo tay đối phương xuống.
【Ai mà sợ.】
【Tôi chỉ đang suy ngẫm về nhân sinh mà thôi.】
Suy ngẫm tại sao mình lại trôi dạt trong dòng thời gian, trải qua bao nhiêu điều như thế này.
Sống lâu như vậy tất nhiên là rất tốt, thậm chí là mong muốn cuối cùng của bao người.
Cậu cũng đã nỗ lực để đạt được nhưng cuộc đời cậu quá kỳ lạ, cậu luôn muốn tìm ra một lý do nào đó.
Bàn tay che mắt vừa rời đi, Phượng Sở thấy được đôi mắt xanh thẳm như trời sao của Thanh Long.
Một lý do sao?
Cậu bất giác mỉm cười: “Có lẽ… việc gặp được anh, chính là lý do mà định mệnh dành cho tôi.”
Thanh Long nhìn vào ánh mắt cong cong của Phượng Sở, cùng nụ cười không thể diễn tả bằng lời của đối phương, lại có một cảm giác khó hiểu nào đó dần len lỏi trong trí não.
Nhưng bằng trực giác, anh trả lời theo cách của mình: 【Chúng ta cùng ra đời, cùng chết, cùng thức tỉnh. Chúng ta là anh em thân thiết nhất, đó chính là số mệnh tốt đẹp nhất.】
Phượng Sở: …
Xin lỗi nhé, nhưng người em trai lớn thân thiết của mi đã tám kiếp rồi hiện tại chưa có hy vọng phục sinh, bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng coi tôi là người anh em nửa vời của mi thôi.
“Này đại ca, nếu một ngày nào đó số phận đùa cợt khiến chúng ta không thể là huynh đệ thân thiết mà trở thành kẻ thù, anh phải nương tay với đứa em này đó nhé.”
“Trước lúc đó, em trai này cũng sẽ hết mình bảo vệ anh như anh bảo vệ tôi.”
Cậu đương nhiên biết rằng mọi sự bảo vệ và chấp nhận của Thanh Long đều dựa trên tiền đề cậu là “Chu Tước,” là người máy có sinh mệnh duy nhất như người thân của Thanh Long trên thế giới này.
Một khi rời khỏi thân phận này, Thanh Long có lẽ sẽ không còn là người đồng đội đáng tin nhất của cậu nữa, mà sẽ là… kẻ thù hung ác nhất.
Phượng Sở nghĩ đến khả năng đó, lạnh toát cả sống lưng. Con rồng máy ngu ngốc này đã bị đóng băng 300 năm, vừa tỉnh lại đã nhớ mối thù loài người đã giết hại mình và muốn diệt sạch cả nhân loại. Nếu một ngày nào đó tên điên này phát hiện ra “Chu Tước” là người mà con hàng này coi là huynh đệ thân thiết thực ra lại là một con người đã chiếm mất thân xác của Chu Tước…
Cảnh tượng đó thật sự quá đáng sợ, cậu không dám tưởng tượng thêm.
Nghĩ đến đây, Phượng Sở quyết định sẽ giữ chặt áo choàng này cho đến chết: “Long Long à, chúng ta đã cùng sống cùng chết bao nhiêu lần, anh nhất định phải nhớ những điều tốt đẹp về tôi đấy nhớ.” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Thanh Long lại bị tiếng “Long Long” ấy làm cho tê tê, có chút bất đắc dĩ trước hệ thống ngôn ngữ bị lỗi của Chu Tước, nhưng vẫn đáp: 【Chúng ta sẽ không bao giờ trở thành kẻ thù.】
【Tôi biết mỗi sinh mệnh đều có suy nghĩ khác biệt. Khi chúng ta không còn là những cỗ máy cùng nhận lệnh một cách thống nhất, thì sẽ có những suy nghĩ riêng. Nếu một ngày nào đó giữa chúng ta có bất đồng, đó là sự tiến hóa tự nhiên của sinh mệnh. Tôi có thể không tán đồng với cậu nhưng vẫn sẽ bảo vệ cậu.】
Nhìn Thanh Long đang nói với giọng điệu vẫn mang chút máy móc, Phượng Sở bỗng nhiên vui vẻ, quay người ôm lấy đối phương một cái.