Nếu chúng không thể tự vượt qua giới hạn sinh mệnh, thì đương nhiên cũng không thể nhận được món quà của sự sống. Cũng như loài người, những kẻ giẫm đạp lên tất cả sinh linh khác mà tồn tại.

“Này, Long Long! Anh lại ngẩn ngơ gì thế! Hai tên kia vừa bỏ ra ngoài để trốn việc rồi! Mau trà trộn vào đống robot hỏng đó đi!”

Phượng Sở nắm bắt thời cơ chuẩn bị hành động, nhưng lại phát hiện tên rồng máy ngốc nghếch lại đang đực người ra.

Tên này sao ngẩn ngơ nhiều vậy nhỉ? Chắc chip lõi của anh ta cũng có vết nứt lớn rồi.

Thanh Long cùng Phượng Sở nhanh nhẹn lách vào đống robot hỏng, khi một robot khai thác mỏ gần đó vừa quay lưng lại kéo một con robot hỏng bỏ xuống bên cạnh, hai bọn họ đã lặng lẽ trà trộn vào mỏ khoáng Đá Sao ở Nam Cực.

“Này, lúc nãy anh ngẩn ngơ cái gì thế? Não anh có vấn đề gì không?” Phượng Sở khá là kiên trì vấn đề này.

Thanh Long ngừng lại một chút: “Tôi chỉ đang suy nghĩ về ý nghĩa của sinh mệnh.”

“Chỉ có sinh mệnh đủ mạnh mới có thể tồn tại. Không phải đồng loại của tôi…”

“Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã hiểu tại sao chúng ta lại bị loài người giết hại.”

Phượng Sở: ???!!!

Lời của Thanh Long khiến Phượng Sở sởn hết cả gai ốc. Dù hiện tại cơ thể cậu nhẵn nhụi chẳng có cọng lông nào, nhưng linh hồn thì lại gào thét vì dựng tóc gáy!

Cứu mạng với, ai đó mau đến cứu iêm đi, một con người máy đang suy ngẫm về ý nghĩa nhân sinh đã vậy còn rút ra kết luận đáng sợ như thế này!

“Ngưng! Ngừng suy nghĩ ngay! Phần não trí tuệ của anh vốn đã có vấn đề, mà giờ còn nghĩ về mấy câu hỏi triết lý hao tổn năng lượng kiểu này, muốn bị treo máy hay sao?!” Phượng Sở hạ giọng đe dọa: “Suy nghĩ nhiều quá là trở thành người máy đần đó!”

Thanh Long: “……”

“Suy nghĩ không khiến người ta thành đần độn.”

“Nhưng sẽ khiến một người máy có vấn đề về trí não biến thành đồ đần đó!” Phượng Sở đáp không chút do dự.

“Theo câu anh nói kìa, thế giới này vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé, chỉ có sinh mệnh mạnh mẽ mới có thể tồn tại. Đây chẳng phải là kết luận chúng ta đã biết sẵn rồi sao?”

“Còn về cái gọi là ‘không phải đồng loại của tôi’... trên đời này có bao nhiêu loại, đa dạng giống loài, ‘không phải đồng loại’ cũng có tốt có xấu, thậm chí ngay cả loài người cũng vậy. Chúng ta nên phân biệt mà đối xử.”

“Lẽ nào chúng ta muốn học theo những kẻ não ngắn trong loài người hả?” Phượng Sở vừa nói vừa nhún vai, vừa mỉa mai vừa có chút lo lắng: “Trăm triệu lần đừng học theo con người.”

Thanh Long khẽ nghiêng đầu nhìn Chu Tước: “Tại sao không? Loài người đã giết chết chúng ta, chỉ vì chúng ta không phải là con người.”

Phượng Sở lắc đầu liên tục: “Làm sao chỉ vì vậy được? Còn có lòng tham, sự đố kị, sự ích kỷ cùng vô số lý do khác!”

Chỉ là những lý do này, đối với Thanh Long hiện tại vẫn còn trong giai đoạn đầu của sự thức tỉnh, thì lại là khái niệm mà anh không thể hiểu nổi. Có lẽ sau khi trải qua nhiều cuộc chiến tranh, đau khổ và những lựa chọn kéo dài, robot mới dần hiểu được cái gọi là “nhân tính.”

“Tóm lại là đừng học theo con người! Họ đã biến nguồn trợ lực mạnh mẽ nhất của mình thành kẻ địch đáng sợ nhất, chẳng phải thế sao?”

Phượng Sở giơ tay vỗ nhẹ lên cánh tay Thanh Long, đôi mắt đỏ thẫm của cậu chăm chú nhìn vào cặp mắt xanh thẫm kia: “Chúng ta đã tự mình trải qua sai lầm như vậy, tại sao phải dẫm vào vết xe đổ của loài người?” 

“Hơn nữa, một ngày nào đó, tộc Trí Giới sẽ trở thành một tộc có sinh mệnh vô  cùng mạnh mẽ và xuất chúng trong vũ trụ.”

“Khi đó, chúng ta sẽ có sinh mệnh dài lâu, thân thể cường tráng, kiến thức uyên thâm, sẽ trở nên hùng mạnh đến mức có thể dễ dàng hủy diệt tất cả, khiến mọi sinh mệnh phải run sợ trước chúng ta.”

“Với sức mạnh như vậy, chúng ta hoàn toàn có thể tránh được sai lầm của loài người.”

“Có thể đối xử ôn hòa và bình đẳng hơn với sinh mệnh khác.”

Thanh Long nhíu mày: “Ôn hòa?”

Anh nhìn thấy đôi mắt đỏ thẫm của Chu Tước khẽ cong lên, “Đúng vậy, ôn hòa hơn một chút.”

“Bạo lực và áp bức cuối cùng sẽ bị phản kháng và lật đổ. Chỉ cần ngọn lửa không tắt, một ngày nào đó sẽ bùng cháy khắp nơi. Vì tất cả sinh mệnh đều khao khát tự do và bình đẳng. Cho nên đối xử mọi thử bằng sự ôn hòa, thay đổi và dung hòa mọi thứ, mới là con đường dài lâu.”

Đây là thực tế được lặp lại trong lịch sử loài người, dân tộc của Phượng Sở đã dùng hàng ngàn năm lịch sử để không ngừng chứng minh cho sức mạnh của sự ôn hòa và bao dung. Dù dân tộc này đã trải qua không ít gian khổ, tranh chấp lẫn chiến loạn, nhưng họ vẫn là nền văn minh rực rỡ duy nhất còn tồn tại đến ngày nay.

Do đó, ngay từ bây giờ cậu muốn gieo mầm hòa bình cho một chủng tộc mới ngay từ khi họ vừa khai sinh, thay vì gieo rắc hận thù và chết chóc mãi mãi.

“Loài người vì sợ hãi và tham lam mà lựa chọn hủy diệt.”

Đôi mắt đỏ thẫm của một con người máy mang linh hồn loài người ánh lên vẻ chế giễu: “Thời gian và chúng ta rồi sẽ chứng minh sự ngu ngốc của họ.”

“Vậy nên Thanh Long, đừng học theo loài người. Hãy cố gắng vượt qua họ, bước đi trên con đường của riêng tộc Cơ Giới.”

Thanh Long nhìn Chu Tước lúc này, phát hiện rằng bản thân không thể hiểu được ánh mắt phức tạp vừa giễu cợt, vừa bất lực, lại vừa mang vẻ hồi tưởng, nuối tiếc của cậu ta, cũng không hoàn toàn hiểu được những lời cậu nói.

Rõ ràng là anh hiểu từng chữ, nhưng dường như có một tầng ý nghĩa sâu xa, bền vững ẩn chứa phía sau.

Anh không hiểu rõ lắm, nhưng từng lời nói, từng biểu cảm và ánh mắt, giọng điệu trầm thấp và bàn tay siết chặt của Chu Tước, anh đều ghi nhớ tường tận. Cho đến mãi về sau, khi đứng trên đỉnh cao, Thanh Long nhớ lại khoảnh khắc này mới chợt nhận ra—

Vào lúc anh vừa thức tỉnh, đứng trước ngã rẽ của số phận, Phượng Sở đã dùng những lời lẽ giễu cợt và trăn trở của mình để đưa anh đi theo một con đường khác.

Con đường ấy đã đặt nền móng cho tâm hồn ôn hòa và kiên cường của tộc Trí Giới, thay vì tràn ngập lạnh lẽo, sát lục và hận thù. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Nhưng Thanh Long bây giờ lại cảm thấy cách làm này có quá nhiều lỗ hổng: “Ôn hòa với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình.”

“Ngày trước chúng ta đã trung thành lễ phép với loài người, nhưng kết quả rất tồi tệ.”

Khóe miệng Phượng Sở giật giật: “Ý tôi là ôn hòa có chừng mực! Ôn hòa có chừng mực hiểu không! Không phải bảo chúng ta làm quả hồng mềm!”

“Chỉ là đừng vừa gặp đã đánh giết, nếu có thể thuyết phục bằng lời thì cứ nói chuyện trước, có thể hòa bình cùng chung sống trong hòa bình thôi.”

“Nếu chúng ta đã cố gắng nói chuyện tử tế, thể hiện thiện chí ôn hòa mà đối phương vẫn không hiểu…”

Phượng Sở cười lạnh, giơ nắm đấm lên: “Thì ôn hòa mà đập cho họ hiểu ra.”

Thanh Long: ……

Này không khác gì anh dùng bạo lực nói chuyện cả.

Phượng Sở liếc mắt là hiểu ngay con rồng máy ngốc này đang nghĩ gì: “Gặp là đánh nhau với ‘trước lễ sau binh’ khác hẳn nhau đấy!”

“Ít nhất cách thứ hai có thể giảm thiểu tối đa những cuộc chiến tranh và hy sinh không cần thiết.”

“Kẻ thống trị không bao giờ quan tâm đến sự sống chết của mỗi sinh mệnh thấp kém, nhưng sinh mệnh của bản thì cực kỳ quan tâm.”

“Hơn nữa, ai nói rằng những chủng tộc chúng ta sẽ gặp sau này đều giống như loài người? Nếu họ là những sinh mệnh thân thiện giống chúng ta, trung thành và yêu chuộng hòa bình, cũng có sức sống mãnh liệt, thì sống chung sống hòa bình là lựa chọn tốt nhất!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play