Chẳng lẽ phải giấu kín thân phận, nằm vùng trong hàng ngũ kẻ địch, chờ cơ hội thích hợp, sau đó giúp nhân loại tiêu diệt hoàn toàn Thanh Long?
...
Hừm.
Nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng sao trong lòng lại thấy khó chịu thế này.
Phượng Sở cúi đầu nhìn bàn tay kim loại của chính mình, à, bảo sao, cậu cảm thấy không thoải mái. Dù linh hồn là con người, nhưng xét về mọi khía cạnh vật lý, cậu cũng là một người máy chính hiệu.
Nếu cậu giúp con người giết Thanh Long, chờ đợi cậu tuyệt đối không thể là tiếng hô vang anh hùng của nhân loại mà sẽ là một lần phong ấn vĩnh cửu khác.
Thân là một hồn ma con người, chẳng phải cậu đã chứng kiến quá nhiều rồi sao?
Cho nên trạng thái hiện tại của cậu thật sự là có chút tiến thoái lưỡng nan.
Phượng Sở nhịn không được thở dài trong lòng, đúng lúc này cậu lại nghe thấy giọng của Thanh Long. Đến giờ, cậu mới phát hiện ra giọng máy móc của Thanh Long không hề cứng nhắc đơn điệu, mà là một giọng nam băng lạnh, khàn khàn, tựa như âm thanh vũ trụ va chạm nhẹ nhàng – tóm lại rất lạnh lùng và từ tính.
“Chu Tước, lõi chip của cậu đã hoàn toàn khôi phục chưa?”
“Vùng não tư duy và vùng não ký ức của tôi vẫn còn hư hại nặng, vùng tính toán và học tập cũng chỉ phục hồi được bảy phần, trong thời gian ngắn có lẽ không thể trở lại đỉnh cao để tiêu diệt loài người.”
Khi nói đến cuối, lạnh như băng của Thanh Long tựa hồ đều mang theo chút tiếc nuối lẫn không cam lòng.
Mắt Phượng Sở sáng lên, sau đó là lòng nhảy dựng. Mang theo chút quyết tâm và cảnh giác, cậu nhanh chóng kiểm tra và tìm kiếm lõi chip, sau đó “nhìn thấy” một mảnh chip như pha lê tràn đầy vết nứt lẫn xám xịt được bao bọc bởi ý thức linh hồn của cậu.
Lõi chip trung tâm của Chu Tước trông vẫn chưa được khôi phục. Nhìn vào nó, thậm chí có lẽ lõi chip đó không còn cơ hội thức tỉnh nữa.
Phượng Sở không biết lõi chip của Chu Tước và Thanh Long khác nhau ở điểm nào hoặc chỗ nào xảy ra vấn đề, nhưng ít nhất tình huống hiện tại đang có lợi cho cậu.
Lúc này, Phượng Sở lại nghe thấy tiếng báo động chói tai phát ra từ cơ thể máy móc của Thanh Long. Một lúc sau, chính cậu cũng nhận được cảnh báo tương tự từ bên trong:
【Cảnh báo năng lượng: Năng lượng dự trữ cực thấp! Năng lực dự trữ cực thấp! Vui lòng thiết bị sạc trong vòng 5 phút và bắt đầu sạc, nếu không sẽ tự động chuyển sang trạng thái ngủ đông】
【Đếm ngược: 00:04:58】
Phượng Sở:!
Vừa tỉnh dậy đã sắp “chết”, thế giới này không thân thiện với cậu cho lắm nhaaaa.
Theo bản năng, hai mắt của cậu bắt đầu quét toàn bộ căn phòng, hy vọng tìm thấy nguồn năng lượng nào đó có thể sử dụng. Tuy nhiên, ngoài hai người máy họ ra trong phòng chẳng còn gì cả.
Hiển nhiên nhân loại đã chuẩn bị kỹ lưỡng khi quyết định phong ấn vĩnh cửu họ ở đây, tuyệt đối không để cho hai cỗ máy sát hân này có cơ hội quay lại thế giới.
“Vô ích thôi, đừng lãng phí năng lượng.” Giọng nói của Thanh Long vang lên bên tai: “Loài người sẽ không cho chúng ta bất kỳ cơ hội nào.”
Nói xong Thanh Long đưa tay nắm chặt cánh tay của Phượng Sở: “Cậu vào chế độ ngủ đông trước, 10 phút sau hãy khởi động lại và thay ca tôi.”
Phượng Sở ngẩn ngơ: “Thay ca gì cơ?”
Vừa nói xong, cậu đã bị Thanh Long kéo đến trước cánh cửa hợp kim vỡ nát kia, rồi khi nhìn thấy lớp băng xanh thẫm bên ngoài cửa, đột nhiên hiểu ra.
“Anh định dùng tay không đào lên trên à?”
“Năng lượng không đủ, hơn nữa anh cũng không thể trụ được 10 phút.”
Phượng Sở cảm thấy đường này không ổn lắm có lẽ nên nghĩ đến cách khác. Tuy nhiên, bị con người phong ấn ở đây, có lẽ cũng chẳng thể tìm thấy bất kỳ phương pháp nào nữa.
Lúc cậu đang nghĩ, Thanh Long bất ngờ kéo rồi vác cậu lên lưng. Phượng Sở còn đang ngạc nhiên vì có thể cảm nhận được “cú va vào ngực”, “cảm giác hơi cấn” và “một chút mềm mại”, thì Thanh Long luôn ít nói và mạnh mẽ, đã biến tay mình thành mũi khoan, trực tiếp khoan một lỗ băng rộng một mét từ cánh cửa hợp kim, sau đó mang cậu từ dưới lớp băng lao vút lên.
Phượng Sở: … -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
À, khoan điện 700 năm sau quả là yên tĩnh, lực mạnh mà lại còn siêu ổn định, bàn tay của Thanh Long chắc là bàn tay trong mơ của bao kỹ sư điện.
Tuy nhiên, Phượng Sở không chọn ngủ.
Dù rằng đếm ngược trước mắt cậu đã chuyển thành 【00:02:58】
Ngoài việc cậu chắc chắn Thanh Long không thể trụ nổi 10 phút và muốn xem thử anh ta có thể trụ được bao lâu, trong lòng Phượng Sở còn có một giả thuyết muốn kiểm chứng.
Giả thuyết này rất quan trọng.
Cậu cần xác nhận ngay lập tức, khi đếm ngược của cậu chuyển thành 【00:00:59】, Phượng Sở nghe thấy tiếng ù ù chói tai phát ra từ cơ thể máy móc của Thanh Long. Đó là cảnh báo sắp hết năng lượng và chuẩn bị tắt máy.
Hiện tại, Thanh Long đã đưa cậu leo được gần trăm mét dưới lớp băng.
Tuy nhiên, khi Phượng Sở ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt chỉ là một biển băng sâu thẳm, không thấy điểm cuối.
Không một tia sáng nào lọt qua từ phía trên, con đường thoát khỏi vực thẳm của họ dài và hiểm trở.
Giọng Thanh Long lúc này vang lên: “Xin lỗi. Chu Tước, chúng ta không thể thoát ra được.”
“Theo tính toán, băng trên đầu chúng ta ít nhất còn 1.134 mét. Trừ khi có phép màu, nếu không xác suất chúng ta bị phong ấn vĩnh viễn ở đây là 99,99%.”
“Có lẽ hàng chục triệu năm sau… khi vỏ trái đất rung chuyển, phép màu mới xuất hiện.”
“Tôi sắp phải vào chế độ cưỡng chế ngủ, nhưng cậu có thể đưa chúng ta đi lên thêm một chút nữa.”
Giọng anh vốn không có cảm xúc, nhưng Phượng Sở lại nghe ra một chút kiên định và không cam lòng.
“... Đã không thể ra ngoài được, tại sao còn muốn đi lên?”
Hai tay Thanh Long vẫn giữ tư thế hướng lên trên, giữa tiếng ù ù chói tai, Phượng Sở nghe thấy giọng nói băng lạnh từ anh ta ngừng lại rất lâu, trước khi hoàn toàn tắt máy mới trả lời: “Để gần hơn… với tự do.”
Tít—
Người máy cao lớn ấy, đang lao vút lên, dần dần dừng lại, đôi mắt vừa bừng sáng đã lại một lần nữa tắt ngấm trong sự không cam lòng.
Lúc này, đếm ngược trước mắt Phượng Sở cũng đã vào những giây cuối cùng, cơ thể cậu cũng phát ra tiếng ù ù chói tai, thời gian trôi qua, cuối cùng, “Chu Tước” cũng giống như Thanh Long bị phong ấn tại chỗ, lại một lần nữa vĩnh viễn chìm trong bóng tối.
Thế giới trước mắt Phượng Sở cũng chợt tối đen.
Hai người máy lặng lẽ đứng trong vực sâu băng xanh thẳm ngẩng đầu chờ đợi, mong đợi một phép màu sẽ xuất hiện sau hàng triệu năm.
… Đột nhiên.
Người máy hơi thấp một chút kia lại khẽ nhúc nhích.
Không chỉ một lần!
Ban đầu là ngón tay, rồi cả bàn tay, tiếp theo là cả cánh tay phải. Mặc dù chuyển động có phần cứng ngắc và không được linh hoạt, nhưng cả cơ thể người máy nhỏ này đã thực sự di chuyển.
Thậm chí, còn mở miệng nói chuyện.
“Khụ, ê ê?”
“Há há. Quả nhiên ý thức vẫn là thứ mạnh mẽ nhất.”
“Iêm không diệt vong, cơ thể iêm trường tồn mãi mãi!”
Nói xong câu cuối cùng, giọng nói người máy còn mang theo vài phần sung sướng, tràn ngập cảm xúc, mà không hề có chút gì là giả tạo hay trì trệ của trí tuệ nhân tạo.
Cậu đoán dù gì mình cũng là một lão quỷ sống hơn 700 năm, làm sao có thể dễ dàng bị hủy diệt như thế chứ?
Thân xác máy móc của Chu Tước thiếu năng lượng thì có liên quan gì đến Phượng Sở cậu chứ.
Cậu đã trôi nổi trong vũ trụ bao năm, nhưng chưa bao giờ cần sạc đâu nà. Hí hí!