Lớp kim loại tiến hóa sinh học này cực kỳ hiếm, chỉ tồn tại trong mười phút sau khi chiết xuất trước khi tự động phân hủy, không có cách nào để lưu trữ. Nếu không nhờ một thực tập sinh trong viện nghiên cứu vô tình làm đổ một ít lên người Thanh Long, có lẽ loài người sẽ không bao giờ giữ lại được loại kim loại quý giá này.  

Sau khi kim loại đó bám lên người hai cỗ máy, nó đã tạo thành một lớp màng đặc biệt, có khả năng tự động hấp thụ và hòa nhập với mọi nguyên tố có ích mà chúng tiếp xúc trong vũ trụ, nhờ vậy mà độ bền và khả năng cảm ứng của chúng không ngừng gia tăng.  

Đây là một sự trùng hợp cực kỳ hiếm có, nhưng lại giống như một kiểu định mệnh sắp đặt khác.  

Về sau, dưới sự dẫn dắt của Thanh Long và Chu Tước, con người đã thu về vô số tài nguyên từ khoảng không vô tận của vũ trụ.  

Đến khi tàu Hy Vọng phát hiện được môi trường trên Trái Đất đã bắt đầu ổn định, thiên tai lắng xuống và có dấu hiệu phục hồi, loài người lúc này đã sở hữu hơn một ngàn phi thuyền vũ trụ và sáu trạm không gian khổng lồ quanh quỹ đạo Trái Đất.  

Lúc này, nhân loại đã lang thang trôi dạt trong Hệ Mặt Trời gần 700 năm.  

Trong đêm trước ngày toàn nhân loại hân hoan chào đón việc sắp trở về cố hương …

Lãnh đạo Liên bang Nhân loại trên tàu vũ trụ Hy Vọng đã thông qua án tử hình dành cho 【Thanh Long】  và 【Chu Tước】  với kết quả áp đảo: 90 phiếu thuận, 3 phiếu chống và 1 phiếu trắng.

“Chip thông minh của Viện Khoa học vốn đã có vấn đề! Họ dám để cho hai cỗ máy sát nhân này tự tiến hóa được cơ chứ!”

“Mấy người không nhận ra rằng Thanh Long và Chu Tước càng ngày càng hiểu rõ chiến thuật và mệnh lệnh của chúng ta càng lúc càng nhanh sao?! Khả năng học hỏi của chúng như quái vật vậy! Thân thể của chúng chính là quái vật bất tử!”

“Không thể để chúng tiếp tục tiến hóa! Dù hiện tại có luật ba điều của người máy và hệ thống trí não điều khiển, nhưng một khi chúng bị tổ chức tà ác kiểm soát hoặc tự thức tỉnh, đó sẽ là thảm họa kinh hoàng nhất cho toàn nhân loại!”

“…Trong lần thám hiểm hành tinh trước, Thanh Long đã ngừng nhiệm vụ thám hiểm và cứu một đội robot phụ trợ mà không hề nhận bất kỳ mệnh lệnh nào.”

!!!

“Nhất định phải tiêu diệt chúng!”

Phượng Sở lơ lửng nhìn toàn bộ sự việc, ghi nhớ kỹ những người đã bỏ phiếu chống và phiếu trắng. Cậu không bất ngờ với kết quả này. Nhân loại vốn là loài ích kỷ và điên cuồng. Họ có thể vì lợi ích mà tạo ra vũ khí thông minh tối tân, và cũng có thể vì lợi ích mà tiêu diệt chúng. Chỉ là...

Phượng Sở nhìn những gương mặt đó, chỉ cảm thấy không đáng cho hai người máy ấy. Hơn hai trăm năm chiến đấu không ngừng nghỉ, thân thể chúng bị phá hủy, tổn thương vô số lần vì các nhiệm vụ thám hiểm vũ trụ, hỏng đâu vá đó, đầy những vết sẹo… Mọi vinh quang của nhân loại đều do chúng góp phần gầy dựng, nhưng kết cục cuối cùng của chúng không phải là nghỉ hưu trong vinh quang mà là cái chết âm thầm với tội danh không rõ ràng.

Phượng Sở ôm ngực. May mắn thay, hai người máy này không phải con người. Nếu là con người, chắc chắn không thể chịu nổi nỗi nhục và sự bất công tuyệt đối này.

Tuy nhiên, khi Phượng Sở đến khoang ngủ của hai người máy để gặp chúng lần cuối, cậu đã thấy một cảnh tượng khiến mình phải sững sờ —hai người máy đáng lẽ đang nằm trong khoang sạc, lại đang nhìn qua ô cửa sổ hợp kim nhỏ, hướng ánh mắt về phía hành tinh xanh kia.

Chúng nói:

“Nghe nói ngày mai có thể trở về Trái Đất rồi.”

“Ừm.” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

“Tôi cảm nhận được một cảm xúc mới, đó chắc là niềm vui! Thanh Long, còn cậu thì sao?”

Robot cao lớn hơn không trả lời, chỉ quay đầu, lần nữa nhìn thẳng vào cậu. Robot đó nhìn chằm chằm vào cậu, đôi môi máy móc vô cảm lần đầu tiên khẽ nhếch lên một chút.

Nó nói: “Ừm.”

Sau đó, các nhà nghiên cứu và đội quân đặc chủng ập vào, khuôn mặt Chu Tước thoáng hiện vẻ kinh ngạc sợ hãi, còn Thanh Long thì ánh mắt đen nhánh trở nên lạnh lẽo sâu thẳm như vực thẳm. 

Chúng đã từ 'chúng' trở thành 'họ' qua thời gian, nhưng cuối cùng, chính nhân loại đã giết chết họ. Trong khoảnh khắc đôi mắt xanh thẳm kia dần mất đi ánh sáng, Phượng Sở cảm thấy sự phẫn nộ và nỗi buồn không thể diễn tả, cảm xúc mạnh mẽ đến nỗi khiến trước mắt cậu tối sầm lại, linh hồn chao đảo mãnh liệt, rồi sau đó mọi thứ trở nên mờ mịt.

Ký ức cuối cùng của cậu là nhìn 【Thanh Long】  và 【Chu Tước】  —bị xóa sạch ký ức trí não và dữ liệu thông minh —bị một nhóm robot đưa xuống tận đáy băng Nam Cực và bị đóng băng vĩnh viễn.

Chúng từ hai cỗ máy mạnh mẽ nhất của Liên bang Nhân loại đã trở thành hai cái vỏ rỗng vô dụng và ký ức của Phượng Sở cũng dừng lại ở đó.

Phượng Sở nhìn bàn tay kim loại của mình, ánh kim loại lấp lánh đặc biệt, thử mở ra rồi nắm chặt lại. 

Vậy nên, lúc đó cậu không chỉ “nhìn” Thanh Long và Chu Tước bị phong ấn, mà còn theo chúng đến Nam Cực và cùng bị đóng băng?

Lực kéo trước khi ý thức biến mất kia chính là kéo cậu vào trong thân thể Chu Tước ? Dù gì, cậu với Chu Tước có gương mặt gần như giống hệt nhau, nên nếu có trùng hợp ngẫu nhiên thì cũng không thể là Thanh Long được.

Nghĩ đến Thanh Long, Phượng Sở đột nhiên rùng mình, quay đầu nhìn xung quanh, nhưng không thấy con người máy vốn phải đứng yên bên cạnh mình đâu cả!

“Ầm!!” 

Tiếng động khủng khiếp phát ra từ phía trước.

Phượng Sở nhìn theo hướng âm thanh,  da đầu ngay lập tức tê dại, suýt chút nữa hét lên — 

Trong thế giới đen trắng này, robot cao lớn toàn thân toát ra ánh sáng lạnh lẽo của cơ khí, đã đấm nát cánh cửa hợp kim của căn phòng, rồi chậm rãi quay đầu nhìn về phía cậu.

“Chu Tước. Cậu cũng tỉnh rồi.”

“Vậy hãy cùng tôi tiêu diệt loài người.”

Phượng Sở: … 

No no no no! 9999999!

Không khí nhất thời rơi vào tĩnh mịch quỷ dị. Phượng Sở chưa từng thấy bồn chồn như thế này.

Cậu cố gắng không nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của Thanh Long, đảo mắt loạn xạ trong lúc vô tình dừng lại vài dây ở cánh cửa hợp kim bị nổ tung kia. Trong đầu cậu chợt lóe lên một chuỗi dữ liệu:

【Cửa siêu hợp kim: Được tạo từ kim loại hiếm và cực kỳ cứng rắn trong vũ trụ, về lý thuyết có thể chịu áp lực 200 tấn và lực va chạm 100 tấn. 

Tình trạng: Đã vỡ. Theo mức độ vỡ, có thể suy ra kẻ phá hoại đã dùng lực va chạm vượt quá 300 tấn. Hãy cảnh giác nguy hiểm cao độ!】 

Phượng Sở: … 

“Chu Tước?” 

Phượng Sở nhanh chóng lấy lại tinh thần, không nói thêm lời nào, gật đầu đáp ngay: “Phải phải, tôi tỉnh rồi. Chúng ta sẽ tiêu diệt nhân loại!” 

Diêm vương sống đang ở ngay trước mắt, do dự thêm giây nào là không tôn trọng linh hồn 700 năm tuổi của cậu giây đó! 

Nghe câu trả lời, Thanh Long mới hài lòng gật đầu, nhưng sau đó anh ta đứng yên bên cạnh cánh cửa bị vỡ, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Lúc này, Phượng Sở cũng đang điên cuồng suy nghĩ. Có vẻ như Thanh Long chưa phát hiện ra cậu không phải Chu Tước nguyên bản, vì vậy mạng nhỏ của cậu vẫn còn bảo toàn. Nhưng tiếp theo, cậu nên làm gì đây? Cùng Thanh Long tiêu diệt nhân loại là chuyện không thể nào, nhưng trốn khỏi Thanh Long cũng không phải là ý tưởng sáng suốt nha. Cậu có cảm giác nếu bỏ chạy… chắc chắn 1000% sẽ bị bắt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play