“Tổ tiên của iêm dựa vào sức mạnh tinh thần mà sống nha. Hí hí~”
Nhưng mà dùng tinh thần lực hay nói chính xác hơn linh hồn điều khiển cơ thể máy móc nó vẫn cứ là lạ, giống như mang thêm bộ áo giáp nặng nề, di chuyển khó khăn, hoặc giống như một chiếc xe điện hết pin mà phải liều mạng dùng hết sức bình sinh đạp bàn đạp .. cái cảm giác đó rất chi là tốn sức.
“Khốn thật, vào được mà không ra được, nếu không thì cứ bay đi là xong mọi chuyện.”
“Thanh Long ơi, Thanh Long à, lần này chú thiếu bố một lần lớn đấy.”
Người máy Phượng Sở vừa càu nhàu vừa điều khiển cơ thể, xoay người đối diện trực diện với Thanh Long. Khi nhìn thấy đôi mắt máy vẫn còn mở không khép lại, cậu đột nhiên im lặng.
Con người thật kỳ lạ.
Rõ ràng chế tạo ra máy móc, nhưng lại muốn tạo cho máy một khuôn mặt không khác gì con người.
Đây không phải lần đầu cậu nhìn thấy khuôn mặt của Thanh Long. Thậm chí, suốt hơn hai trăm năm qua, cậu gần như đã khắc ghi gương mặt đó vào trong tâm trí.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên cậu nhìn kỹ gương Thanh Long ở khoảng cách gần như vậy, tĩnh lặng và chân thực, đến mức cậu có thể đếm được từng sợi mi giả màu bạc nhẹ nhàng lóe sáng. Cả đôi mắt màu xanh dương thăm thẳm kiên định hướng lên trên.
Dù đôi mắt này đã mất đi ánh sáng, nhưng vẫn khao khát tự do.
Không phải tiến gần hơn đến mặt băng, không phải gần hơn với nguồn năng lượng, mà là đến… tự do.
Một người máy mà cũng hiểu tự do là gì sao.
Trên gương mặt người máy của Phượng Sở lộ ra một nụ cười chế giễu – đó là biểu cảm mà Chu Tước và Thanh Long đều tuyệt đối không thể làm được.
Cậu đưa tay, chạm nhẹ vào con ngươi màu xanh đậm kia, cảm nhận được xúc cảm mát lạnh như viên đá sapphire xanh thuần khiết nhất trong vũ trụ.
Rồi ‘người máy’ Phượng Sở quay người, như cách Thanh Long từng cõng mình, cõng người máy cao lớn hơn mình lên lưng, bắt đầu đào băng, từng chút một.
“Chậc, rồng máy ngu ngốc, kỳ tích 0.0001 của mi đã xuất hiện rồi.”
“Kỳ tích này tên là Phượng Sở, đừng quên đấy.”
Trên mặt băng Nam Cực lạnh lẽo tĩnh lặng, đột nhiên có âm thanh truyền lên từ dưới mặt băng.
Điều này khiến một con hải cẩu ở gần đó cảnh giác, thân hình tròn vo mập mạp từ từ lùi về sau, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào nơi phát ra âm thanh và chấn động.
Âm thanh có phần kỳ lạ, còn mang nhịp điệu máy móc đều đều.
Keng, keng, keng, keng—
Nếu có thợ mỏ kinh nghiệm ở đây, chắc chắn họ sẽ nhận ra được ngay âm thanh này giống hệt tiếng xẻng đào đất. Chỉ là lúc này người ra tay không phải đào đất mà là đào băng cứng.
“Phụt!”
Một vật giống như chiếc xẻng hợp kim nhỏ đột ngột đâm xuyên qua mặt băng, phản chiếu ánh bạc dưới ánh mặt trời. Con hải cẩu ở xa giật mình thu mình lại, ngay lúc ấy, mặt băng vỡ tung -- hai con thú hai chân màu bạc gầm lên nhảy ra? !
“Ha ha ha ha! Ta – Hồ Hán Tam cuối cùng cũng đã trở lại!!!”
(*Bắt nguồn từ một nhân vật trong một bộ phim Một ngôi sao đỏ sáng. Trong phim, Hồ Hàn San là một nhân vật phản diện. Phương châm sống của ông là người xấu sống lâu, là một tên ác bá sau khi bị tiêu diệt ông vẫn quay lại và càng ác hơn xưa. Tóm lại kiểu y chang biệt đội Rocket trong pokemon đó.)
Phượng Sở từ trong băng lao ra, nước mắt lưng tròng, có trời mới biết cậu đã tốn bao nhiêu hồng hoang chi lực để đào, trượt tay, trượt chân không biết bao nhiêu lần!
(*Hồng hoang chi lực 洪荒之力có nghĩa là “sức mạnh thời hồng hoang, ám chỉ vượt xa những sức mạnh thông thường và chỉ xuất hiện trong các cuộc chiến hoặc hoàn cảnh đặc biệt khi nhân vật cần phát huy tối đa khả năng.)
Vốn dĩ cậu không quen với cơ thể máy móc, lại không thể giống Thanh Long mà đào một đường thẳng đứng chuẩn chỉnh, vì vậy con đường sinh tồn từ dưới băng lên đến tự do dài hơn cả nghìn mét này bị hắn đào thành một đường quanh co, uốn lượn như hình chữ S.
Con rồng máy ngu ngốc này nợ cậu nhiều nhiều lắm luôn.
Phượng Sở ném Thanh Long đã tắt máy xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn ra xa, xúc động ngắm nhìn cố hương thân thương đã xa cách hơn bảy trăm năm.
Tốt lắm, tôi đã quay lại rồi đây! HA HA! -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Không có động đất, núi lửa, sóng thần bão táp, cũng không có xác sống, sâu bọ, hay đám động thực vật tiến hóa hỗn loạn.
Mặt trời vẫn là mặt trời, mặt trăng vẫn là mặt trăng, treo sáng trên bầu trời!
Từ từ... mặt trời bên cạnh mặt trăng? À, nhớ rồi, vào mùa hè ở Nam Cực có hiện tượng ngày đêm đồng hiện, chứ không phải là trái đất có vấn đề.
Hên quá hên ghê luôn, linh hồn lang thang suốt 700 năm mà đầu óc không bị biến thành không khí.
Có lẽ đến đêm còn có thể thấy được cực quang rực rỡ, tóm lại dù là mặt trời, mặt trăng hay cực quang gì đó đều có thể trở thành cục sạc khổng lồ cho Thanh Long và Chu Tước.
Ai bảo bọn họ có hệ thống sạc tiên tiến nhất. Khi không có hộp năng lượng hay đá năng lượng, hệ thống sạc sẽ tự động thu năng lượng tự nhiên để sạc.
Dù hiện tại họ không ở trong vũ trụ, năng lượng mặt trời bị giảm đi nhiều do qua bầu khí quyển, nhưng chỉ cần có ánh sáng, việc khởi động lại chỉ còn là vấn đề thời gian.
Chưa kể ngoài hệ thống nạp năng lượng, bề mặt Thanh Long và Chu Tước còn được phủ một lớp “kim loại tiến hóa sinh học” có thể hấp thụ mọi thứ, với hai lớp tích hợp này thì chắc Thanh Long sẽ sớm mở mắt.
Nghĩ vậy, Phượng Sở cúi nhìn lòng bàn tay mình, bề mặt kim loại bạc bắt đầu phát ra ánh sáng vàng nhạt, biểu hiện rõ ràng của năng lượng đang được hấp thu.
Cậu dùng tay trái chạm vào mu bàn tay phải, bất giác rùng mình.
“Quào quào, đúng là không phải ảo giác.”
Khi cảm ứng bắt đầu khôi phục, mặc dù vẻ ngoài vẫn là kim loại, nhưng cả ngón tay hay mu bàn tay đều cho cảm giác như làn da thật.
Chỉ là cơ thể máy vẫn còn lạnh lẽo.
Nhưng Phượng Sở, đã gắn kết vào cơ thể máy và tự động hiểu rõ mọi thứ, biết rằng khi nạp đủ năng lượng, cơ thể máy này có thể duy trì nhiệt độ ổn định ở 36℃ ngoài ra còn có thể thay đổi màu sắc lớp vỏ kim loại, ngụy trang thành một con người thực sự.
Chỉ cần có đủ năng lượng, cậu muốn làm người máy thì làm người máy muốn làm người thì làm người.
Khi trở thành con người, cậu còn có thể chọn chủng tộc, ngoài trừ người da vàng ban đầu, cậu có thể ngụy trang thành một người da trắng châu Âu, da nâu Latin hay kể cả hóa thân thành người thổ dân châu Phi mà không chút sơ hở.
Thậm chí, cậu có thể thu nhỏ hoặc phồng lớp vỏ kim loại để thay đổi hình thể, nếu quyết tâm thì còn có thể tự thu chân từ cặp chân dài 1m86 thành 1m70, lùn bé xinh.
Đúng là đen trắng vàng nâu, cao thấp mập ốm đều đủ cả.
Không hổ danh người máy trí tuệ nhân tạo đỉnh cao nhất.
【Môi trường hiện tại: Nhiệt độ -23,6℃, độ ẩm 0,05%, hàm lượng oxy 13%, tốc độ gió cấp 4-6, trạng thái mở.】
【Thời tiết: Trời quang đãng.】
【Kết luận: Dự đoán khí hậu vùng cực, con người có thể sinh tồn.】
Khi Phượng Sở quan sát môi trường xung quanh, từng dữ liệu lần lượt hiện ra trong đầu. Chỉ cần ánh mắt lướt qua nơi nào, mọi thứ ở đó đều bị quét và phân tích.
Ví dụ như các loại khoáng sản có thể dùng xen kẽ trong lớp băng trắng, thực vật nằm ẩn dưới lớp băng, hay cả những sinh vật như hải cẩu và động vật biển biến dị lẩn trốn dưới băng.