“Đúng, cứ làm vậy đi!” Những người khác nghe xong cả cặp mắt đều sáng rực. Đám du côn này chính là loại chuyện gì cũng mặc kệ, sự việc lúc sáng khiến cho bọn họ có phần e sợ Vân Tranh nên tất nhiên sẽ không tìm cậu trả thù, mà Lục Nhiên chính là sự lựa chọn tốt nhất để bọn họ trút bỏ cơn giận.

Những chuyện ở phía sau không cần tên du côn đó khuyên nhủ gì, toàn bộ những người đó đều xắn tay áo lên, nóng lòng muốn đi ngay.

Cho nên mới nói, có những việc đều trùng hợp như vậy đấy, sự lương thiện trong lúc vô tình của Vân Tranh đã đổi lại được sự hồi đáp một lòng một dạ từ người khác. Còn Lục Nhiên làm người cầm đầu tất nhiên sẽ phải trả giá cho chuyện này.

Đối với Lục Nhiên mà nói, những ngày gần đây thật quá khó khăn, sau khi sự việc cậu ta bị đuổi ra khỏi viện mồ côi bị tung ra thì ba chữ ‘kẻ vô ơn’ cứ như keo chó vậy dính chặt lấy cậu ta, chẳng những bị người ngoài chỉ trỏ mà ngay cả mẹ nuôi của Lục Nhiên cũng cực kỳ bất mãn với cậu ta. 

Trong phòng sách, cha mẹ nuôi của Lục Nhiên đang bàn bạc với nhau.

“Theo tôi thì chúng ta nên gửi Lục Nhiên đến chỗ khác, nó không phải là người có lòng biết ơn, cho dù trong tương lai có thể vươn lên tới thân phận đó thì phần lớn cũng sẽ bị cắn trả lại. Huống hồ, tuy gia đình đó đã chết sạch hết rồi nhưng người trong gia tộc của nhà họ Cố cũng không phải là kẻ ngu, chỉ với bộ dáng quê mùa không thể đưa ra gặp người khác này của Lục Nhiên, cho dù Cố Yến không nhớ ra thì cũng sẽ không thích nó, có gì phải mạo hiểm?” Khác với cha nuôi của Lục Nhiên, mẹ nuôi của Lục Nhiên từ đầu đến cuối đều không đồng ý chuyện nhận nuôi Lục Nhiên.

“Không cần lo, cái tôi muốn chính là tính tình vô ơn này của nó. Huống chi, chỉ khi người bên gia tộc đó không thích nó, tôi mới có cơ hội bày mưu tính kế.” Cha nuôi của Lục Nhiên nói một cách điềm tĩnh: “Những người trong nhà họ Cố đều rất ranh mãnh mà Cố Yến còn là người tinh tường nhất. Tuy rằng những năm này cậu ta đều ở nước ngoài nhưng tay mắt đều sắp rải đến Thành Phố Hưng luôn rồi, một người như thế, nếu cậu ta mà thích Lục Nhiên thì mới là chuyện lạ. Còn về những chuyện còn lại, người trong gia tộc cũng không thể nhúng tay vào, chỉ cần đồ vật còn nằm trong tay Lục Nhiên thì nó vẫn sẽ có quyền thừa kế. Bà cũng biết nói người cũng đã chết hết rồi, phải đi đâu tìm người để xét nghiệm huyết thống…”

Những lời sau đó của cha nuôi Lục Nhiên càng nói càng nhỏ, cho đến cuối cùng chỉ còn lại những ý xấu không thể đoán trước.

Ở ngoài cửa phòng, từng câu từng chữ Lục Nhiên đều nghe thấy rõ ràng, trong lòng chỉ còn lại sự lạnh giá.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Chắc hẳn cha nuôi gọi cậu ta đến với mục đích là để cậu ta nghe được đoạn đối thoại này. Xuyên qua khe cửa, Lục Nhiên trông thấy ánh mắt âm u của người đàn ông ngồi trong phòng lập tức hiểu được đây là sự cảnh cáo cuối cùng, nếu cậu ta tiếp tục gây chuyện vậy thì kết cục duy nhất đó chính là bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố, còn về thứ mà cậu ta luôn xem nó là bùa hộ mệnh cũng sẽ bị lấy lại.

Đến cùng, nhà họ Cố có thể nuôi dưỡng được một Lục Nhiên thì cũng sẽ nuôi dưỡng được Lục Nhiên thứ hai, chẳng qua cậu ta chỉ là một con rối đã sử dụng quen tay, bảo đến thì đến bảo đi thì đi mà thôi, vốn cũng không được xem là gì cả.

Cậu ta lặng lẽ rời khỏi, lòng tự trọng của Lục Nhiên đã bị sự sỉ nhục cực độ đâm đến máu chảy đầm đìa, khiến cho mỗi một lần hít thở đều đau đớn không nguôi. Mà sự căm hận với Vân Tranh càng tăng thêm một bậc, thế nhưng dù là vậy, cậu ta vẫn phải theo đó mà sắp xếp ổn thỏa cho sự việc trước đó.

Về phía Tào Minh, cậu ta vẫn phải dặn dò hai câu để tránh việc tên đó không biết giữ miệng để lộ ra người đứng đằng sau chuyện này là cậu ta. Bên cạnh đó, chắc hẳn cậu ta cũng phải trả luôn tiền phẫu thuật của anh họ Tào Minh, rắc rối nhất chính là phía Cảnh Sát Khu Vực, anh em nhà họ Tào đúng là một cặp đần độn, đã không thể dạy cho Vân Tranh một bài học mà còn bị đánh trả, cuối cùng còn đi báo cảnh sát. 

Anh họ của Tào Minh đã từng phạm tội, còn bản thân Tào Minh thì vừa mới bị đuổi khỏi Trường Trung học số 2 do ăn hiếp bạn học, mà Vân Tranh còn là một học sinh ba tốt, nếu để ba người đứng chung một chỗ thì ai sẽ tin Vân Tranh chính là người đã đánh bọn họ thành ra như vậy?

Buồn cười nhất chính là bảng Giám Định Thương Tích, phần xương tay bị gãy nát của anh họ Tào Minh thì theo lời của Pháp Y mà nói, trừ khi bị một chiếc xe van cáng ngang qua chứ nếu chỉ dựa vào sức lực của một người thì tuyệt đối không thể làm được, 90% là vu khống.

Do cứ suốt như thế khiến cho Cảnh Sát Khu Vực cũng bị làm cho phiền theo, bèn dứt khoát dùng tội đánh nhau bắt hai anh em Tào Minh về đồn, làm cho hiện giờ cậu ta còn phải nghĩ cách để vớt người ra.

Vừa bực bội vừa thu xếp lại đồ đạc xong, Lục Nhiên bước ra khỏi phòng và báo với quản gia một tiếng rằng mình đi ra ngoài một lúc rồi về.

Đến cùng cũng không phải chuyện tốt lành gì, nên khi Lục Nhiên đi ra ngoài cũng không bắt taxi, mà đám du côn kia thấy thế lập tức theo đuôi cậu ta.

Buổi tối ở Thành Phố Hưng, ngoài những khu thương mại và chợ đêm đông đúc nhộn nhịp ra, thì những con đường khác đều rất vắng vẻ, mà Lục Nhiên đã gặp chuyện ở nơi này. Một cái bao bố bốc mùi hôi thối trùm lên đầu cậu ta, kế đó dạ dày truyền đến một trận đau đớn, cả người cậu ta đều mất sức muốn kêu cứu cũng không kêu nổi.

Không cần hỏi cũng biết Lục Nhiên đã bị đánh cho một trận, sau đó bị nhét vào sọt rác.

Nếu không phải do quản gia của nhà họ Cố thấy cậu vẫn chưa về nên mới hỏi thêm một câu thì có lẽ Lục Nhiên sẽ ở trong thùng rác cả đêm. Điều may mắn duy nhất đó chính là không bị thương đến xương cốt, nhưng một gương mặt có thể xem là khá thanh tú giờ đây lại bị đánh đến sưng vù, ngay cả mắt cũng không thể mở và sóng mũi cũng bị đánh gãy luôn.

Lần này đúng là quá mất mặt, thân là tiểu thiếu gia của nhà họ Cố, vậy mà khi ra đường lại bị người ta tính kế. Cũng không biết là do nhân phẩm của Lục Nhiên quá xấu hay là nhà họ Cố quá vô dụng, vậy mà ngay cả một mình thiếu gia cũng không bảo vệ được? ( truyện trên app T Y T )

Chưa đến nửa ngày, ở Thành Phố Hưng chỉ cần là nơi có thể nắm bắt tin tức nhanh thì đều biết được đứa con nuôi của nhà họ Cố bị người ta đánh. Bên cạnh đó, có rất nhiều người không thích Lục Nhiên cũng đều mượn danh nghĩa đến thăm bệnh để cười nhạo cậu ta.

Mà điều khiến cho Lục Nhiên tức giận nhất đó là cậu ta không biết người đánh mình là ai, từ đầu đến đuôi đám người đánh cậu ta ngay cả một tiếng đánh rắm cũng không có.

Còn về phía Tào Minh, do đã lỡ mất cơ hội dặn dò hắn nên cái tên Lục Nhiên cuối cùng cũng bị khai ra.

Nếu không phải do trước đó cậu ta phòng bị kỹ càng, tài khoản mà cậu ta dùng để chuyển tiền vào những đợt trước là một tài khoản lậu mà ngân hàng chưa kịp hủy bỏ nên nó không có quan hệ gì với cậu ta, chứ nếu không thì giờ đây sợ rằng cậu ta đã bị gán thêm tội danh ‘xúi giục’ lên người.

Nhà họ Cố.

“Lục tiểu thiếu gia, dù sao Tào Minh cũng bởi vì cậu nên mới xảy ra chuyện, nhà họ Cố không thể không lo chuyện này được.” Mẹ của Tào Minh lại đến nhà họ Cố gây chuyện, lần này bà Cố nhìn cũng không nhìn bèn sai quản gia dắt người đó lên phòng của cậu ta. Lục nhiên hiểu, sợ rằng nhà họ Cố đã phiền chán cậu ta rồi. Thế nhưng người phụ nữ xưng là mẹ của Tào Minh này cứ khăng khăng cắn chặt họ của cậu mà chế giễu.

Đặc biệt trước mắt đang là thời buổi rối ren nên cậu ta chỉ có thể nhịn nhục chịu đựng.

Cuối cùng phải khuyên nhủ hết lời và nói lời cam kết mới có tiễn cái người phụ nữ khó chơi này về, sắc mặt Lục Nhiên u ám , cậu ta tức giận đẩy đổ hết mọi thứ ở trên bàn xuống đất.

“Vân Tranh! Mày hay lắm!” Lục Nhiên cắn răng nói, cậu ta tức đến độ muốn ăn tươi nuốt sống Vân Tranh.

Lục Nhiên vẫn luôn cho rằng lần này bản thân mình bị bẽ mặt đều do Vân Tranh làm và sau khi nghe được lời trần thuật từ mẹ của Tào Minh, cậu ta càng kiên định với cách nghĩ này của mình.

“Chuẩn bị quan tài? Ha ha, Vân Tranh mày đang giết gà dọa khỉ nhỉ! Đệt, đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày nữa!” Lục Nhiên hung ác cắn chặt răng cố gắng kiềm chế lại cơn giận dữ sắp đánh tan lý trí của cậu ta. Nhưng sự phẫn nộ cùng sự sỉ nhục được tích lũy dần như một cây dao sắc bén đâm nát lòng tự trọng của cậu ta, đồng thời khiến cho cậu ta không còn muốn tuân theo lời phải một mực nhịn nhục của cha nuôi nữa.

Chuyện đó xảy ra cũng đã được mười năm rồi, cho đến bây giờ Vân Tranh vẫn chưa khôi phục ký ức, hẳn là sau này cũng không thể khôi phục lại. Còn về vị kia của nhà họ Cố, năm đó suýt chút nữa thì phát điên, nếu không sao ở nước ngoài lâu vậy mà không chịu về? Về phía cha nuôi thì, ha ha, đồ vật còn nằm trong tay cậu ta, chọc cậu ta giận lên cậu ta sẽ nói ra toàn bộ sự thật, đến lúc đó, lão già này cũng khó mà thoát được.

Bỏ mẹ chuyện làm việc gì cũng phải thận trọng đi, bây giờ rõ ràng là thời cơ tốt nhất để ra tay loại bỏ Vân Tranh.

Suy nghĩ đến đây, cuối cùng Lục Nhiên cũng không thể nhịn được nữa, quyết định bắt đầu ra tay hành động. Lần này, cậu ta không tính bày mưu tính kế sau lưng nữa, cậu ta chuẩn bị dùng cách quang minh chính đại khiến cho Vân Tranh ngàn kiếp cũng không thể trở lại, chẳng qua chỉ là một đứa mồ côi tay không tấc sắt, chỉ dựa vào hai chữ quyền lực thôi cũng có thể ép chết cậu!

Nghĩ thế, Lục Nhiên lập tức lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

Thế nhưng Vân Tranh phía bên kia không hay biết gì về ý định trả thù này của Lục Niên, ngay cả việc Lục Nhiên bị đánh cũng không biết gì cả.

Thời tiết vào đầu tháng 8 đã rất nóng bức, Vân Tranh nghe tin Dự Báo Thời Tiết và nghĩ liệu có nên thêm một món mì lạnh vào thực đơn. Hôm nay, Vân Tranh như mọi ngày đến công viên bày sạp, chỉ là không biết sao cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Vân Tranh ngồi đếm, hình như hôm nay các sạp bán đồ ăn sáng ít hơn rất nhiều so với mọi ngày, nhưng sau đó nhìn bầu trời hơi âm u nên cậu bèn bỏ xuống sự thắc mắc trong lòng và cảm thấy chắc là do trời sắp mưa nên mới vậy.

Thật nhanh, khách mua mì lại bắt đầu xếp thành hàng, mà sự lo lắng ở trong lòng của Vân Tranh cùng vì bận rộn mà giảm bớt đôi chút nhưng không hề tan biến đi.

Thế nhưng sự thật đã chứng minh dự cảm của cậu là đúng, bởi vì không lâu sau đó nó đã được ứng nghiệm.

Ở phía không xa, tiếng còi của xe cảnh sát vang lên từ phía Chợ Sớm, cùng lúc đó, những chủ của các sạp hàng ở Chợ Sớm cũng lập tức hoang mang.

“Quản Lý Đô Thị, Quản Lý Đô Thị đến rồi!”

“Chạy mau!”

Chủ các sạp hàng vừa gào thét vừa chia nhau bỏ chạy, ngay cả những khách đang mua đồ ăn sáng bọn họ cũng không thể lo nghĩ nhiều được.

Vào thời này, bốn chữ Quản Lý Đô Thị vẫn rất có tác dụng, một khi bị bắt được, giam xe chỉ là chuyện nhỏ, bị nộp phạt một số tiền lớn mới là thảm nhất. Ban đầu họ bày sạp bán đồ cũng là vì nuôi sống gia đình, lỡ như bị bắt thật thì sợ rằng số tiền mà cả năm trời mới kiếm được sẽ bị bay mất.

Vân Tranh cũng căng thẳng theo bởi vì hành động hoang mang của họ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, sạp của cậu lớn, phía trước và phía sau đều có người vây quanh nên dù muốn chạy cũng không chạy được. Huống hồ, Vân Tranh cũng không có gì phải sợ cả bởi vì xe bán thức ăn của cậu đã làm thủ tục được phép buôn bán rõ ràng, vì thế cho dù bị bắt thì cùng lắm cũng chỉ bị phạt tội buôn bán không đúng địa điểm quy định.

Trong lúc Vân Tranh đang suy nghĩ thì những tên Quản Lý Đô Thị đã đuổi đến.

“Ai cho phép cậu bày sạp bán ở đây đấy? Không biết rằng kinh doanh trái phép sẽ ảnh hưởng đến cảnh quan đô thị sao?” Người dẫn đầu đội Quản Lý Đô Thị khá trẻ tuổi, anh ta dùng ánh mắt tràn đầy sự tham lam khiến người ta phát nôn kia để đánh giá Vân Tranh.

“Nhanh lên, tịch thu sạp hàng. Nhóc con, bây giờ cậu theo tôi về đồn một chuyến, tiện thể gọi luôn người giám hộ của cậu đến đây.” Anh ta giả vờ nhìn sang hộp đựng tiền của Vân Tranh và âm thầm gật đầu.

Giờ này mới mấy giờ mà đã kiếm được nhiều tiền như vậy, xem ra gặp phải một con dê béo rồi. Quả nhiên vị tiểu thiếu gia của nhà họ Cố kia không có gạt anh ta, đây đúng là một công việc nhẹ nhàng đơn giản.

Còn những người khác sau nghe được lời của anh ta nói cũng vội vàng bước lên thô bạo kéo xe bán mì của Vân Tranh và ép buộc tắt bếp nhằm muốn kéo cả người lẫn xe đi cùng.

Thế nhưng Vân Tranh còn chưa kịp nói gì thì những vị khách đang đứng xếp hàng mua mì ở bên cạnh đều thấy không hài lòng.

“Ôi trời! Làm gì đấy?”

“Tên Quản Lý Đô Thị như cậu từ đâu chui ra vậy! Đây là công viên Đào Nhiên, không phải là trung tâm thành phố, công viên người ta cho phép bày sạp rồi, các người không lo làm việc của mình mà ở đây lo chuyện bao đồng làm gì?”

“Thì đó! Tôi là người ở Thành Phố Thành Đông, từ xa chạy đến đây cũng vì muốn ăn một bát mì của ông chủ nhỏ, tôi còn tính đợi ăn xong lập tức đi làm ngay, nếu trễ giờ các người chịu trách nhiệm phải không?”

“Đúng vậy! Buông tay, mau buông tay ra! Ai cho các người kéo sạp đi chứ! Mau cút đi!” Vào lúc này, toàn bộ những vị khách ở Công Viên Đào Nhiên đều bùng lên cơn giận dữ.

Bọn họ đều rất căm hận Quản Lý Đô Thị. Nghiêm túc mà nói thì khu vực Chợ Sớm ở công viên Đào Nhiên vốn không ảnh hưởng gì đến cảnh quan đô thị cả, những sạp bán đồ ăn sáng chỉ mượn vỉa hè của công viên  Đào Nhiên để buôn bán nên không gây trở ngại gì đến người đi đường cũng như làm tắc nghẽn giao thông. Hơn nữa những chủ sạp bên phía Chợ Sớm phần lớn đều rất sạch sẽ kỹ lưỡng, mỗi ngày dọn sạp đều sẽ quét tước sạch sẽ nơi của mình và cũng sẽ không xuất những hiện rác thải gây ô nhiễm.

Còn về một người chú ý đến mọi mặt cùng với có một tài nghệ nấu ăn giỏi như Vân Tranh thì càng là loại người khiến cho người ta yêu thích nhất.

Có không ít người như bọn họ vì đợi một bát mì của Vân Tranh đã xếp hàng đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, lúc này đây khi thấy Quản Lý Đô Thị hung ác bước đến muốn bắt người đi cho bằng được, tất nhiên bọn họ phải giận dữ rồi.

“Đây… đây là kinh doanh trái phép, các người đang bao che tội phạm.” Những cảnh sát Quản Lý Đô Thị cũng không ngờ chỉ là một sạp bán mì bình thường lại có thể làm bùng phát sự phẫn nộ của dân chúng. Nhất thời, bọn họ bị mọi người vây quanh lại, xuyên suốt cả quá trình đều không thể động vào Vân Tranh.

Bầu không khí xung quanh chợt trở nên nặng nề, nhưng Vân Tranh, người vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ, sau khi nhìn chăm chú vào người Quản Lý Đô Thị đó thì cuối cùng cũng nhận ra người này là ai.

Trước khi Vân Tranh trọng sinh đã từng gặp anh ta.

Kiếp trước, khi Vân Tranh vừa mới nghỉ học, cậu làm việc tại một quán thức ăn vặt tại con đường Thương Mại, cậu tận mắt nhìn thấy cái người này đã tìm một lý do quang minh chính đại để chèn ép một đôi vợ chồng già bán đế giày kiếm sống và thiếu chút nữa thì họ đã bị đói chết ngoài đường.

Nếu cậu nhớ không lầm thì sau đó cái người này vẫn luôn một bước lên trời, cuối cùng còn đạt tới vị trí Đại Đội Trưởng. Nhưng mà kiếp này, anh ta đã gặp phải mình, sợ rằng cũng đến lúc để anh ta phải trả giá cho những hành vi xấu trước kia của mình.

Vân Tranh nheo mắt, ánh mắt dần trở nên tối tăm, cậu đang nghĩ cách phải làm sao để có thuận lợi vượt qua vòng vây này và tiện thể dạy cho những tên Quản Lý Đô Thị này một bài học.

Nhưng ngay lúc này đây, hệ thống đột nhiên phát ra thông báo: “Giá trị tài sản đạt đủ năm ngàn, vòng quay bốc thăm trúng thưởng đợt hai bắt đầu.”

Bốc thăm trúng thưởng đợt hai? Sự cố bất ngờ khiến cho dây thần kinh của cậu trở nên căng thẳng trong vô thức. Cùng lúc đó, trong đầu của cậu xuất hiện một vòng quay đồng thời thu hút toàn bộ tâm trí của cậu.

Khác với tình cảnh bốc trúng hào quang cao thủ ở đợt trước, dường như vòng quay đợt này quay rất chậm, nó rất gian nan cứ như mỗi một bước di chuyển đều sẽ lập tức dừng lại vậy. Vân Tranh cau mày, trái tim cũng theo nó mà treo lơ lửng theo.

Sự chờ đợi luôn khiến cho thời gian trôi đi rất chậm, nhưng sau khi thấy cây kim cuối cùng cũng dừng lại và hiện ra thông báo từ hệ thống thì toàn thân của Vân Tranh lập tức trở nên tan rã không còn sức lực, thiếu chút nữa thì mắng thành tiếng.

Ha ha, mẹ kiếp chắc là đang đùa với cậu!

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play