Để Tôi Nhìn Thấu Lòng Bạn [Đáng yêu. jpg]
Để Tôi Nhìn Thấu Lòng Bạn là một loại công cụ thuộc dạng tiêu hao, có thể nghe được lời nói trong lòng của đối tượng được chọn, nhưng mỗi khi khởi động sẽ phải hao phí năm trăm giá trị tài sản.
Vân Tranh: …
[Đáng yêu. jpg] đệt, cái giọng điệu bỉ ổi cùng với cái tên của công cụ xuất hiện cùng một lúc đã khiến cho Vân Tranh tràn đầy khiếp sợ, nhưng nếu suy nghĩ lại thì món đồ này thích hợp với tình hình lúc này hơn là hào quang cao thủ, ít ra có thể sử dụng ngay lập tức.
Vân Tranh lạnh lùng nhìn Quản Lý Đô Thị bị các thực khách vây quanh ở giữa, cậu bèn sửa lại kế hoạch của mình một chút, hệ thống khó có được lúc thêu hoa trên gấm, cậu không thể phụ lòng tốt của nó được.
Nghĩ vậy, Vân Tranh lập tức lấy vài quyển sổ nhỏ từ trong cái hộp nhỏ ở bên phải của xe bán mì. Cậu bước qua đám đông đến chỗ của những tên Quản Lý Đô Thị.
“Ông chủ nhỏ?” Có vị thực khác phát giác được lập tức cản cậu lại nói: “Những tên này đều không có ý tốt, hay là cậu mau chạy đi?”
“Không cần đâu.” Vân Tranh mỉm cười lắc đầu.
Vị thực khách đó thấy cậu vẫn cứ kiên trì, anh ta do dự một lúc bèn nói nhỏ bên tai cậu: “Khi nãy tôi nghe ngóng được, Cục Trưởng Cục Quản Lý Đô Thị đã lên tỉnh từ ba ngày trước rồi, nên hắn ta không biết gì về vụ này. Và nguyên nhân bọn họ đến đây bắt người nghe nói là do phía cấp cao của thành phố đích thân ra lệnh, yêu cầu nhất định phải bắt được cậu.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Sau khi anh ta nói xong thấy Vân Tranh vẫn rất điềm tĩnh nên tưởng rằng cậu không hiểu ý của mình, bèn cắn răng nói thẳng ra: “Sợ là cậu đã gây chuyện lớn rồi, một khi cậu bị bắt sẽ rất nguy hiểm. Nghe lời khuyên của anh, cậu mau chạy đi!”
Thì ra là vậy, sắc mặt của Vân Tranh chợt u ám, chẳng trách sau khi cậu đánh Tào Minh nhưng phía bên Lục Nhiên lại không có hành động gì, thì ra là đang đặt sẵn bẫy ở đây chờ cậu nhảy vào!
Cậu dựa vào xe thức ăn di động để kiếm tiền, thường ngày luôn theo nề nếp và không có chút lỗi sai nào, nên Lục Nhiên đã trực tiếp ra tay từ phía sạp mì. Hiện giờ, những quy định về kinh doanh xe thức ăn di động vẫn chưa được hoàn thiện, nên phần lớn tiêu chuẩn xét duyệt đều nằm trong tay của Quản Lý Đô Thị. Dù cho cậu đã chuẩn bị đầy đủ về mọi mặt nhưng nếu muốn tìm thì vẫn sẽ tìm thấy lỗ hỏng từ trong đó.
Mà chỉ cần bắt được cậu, vậy thì những tội danh sau đó đều sẽ do những kẻ này quyết định. Điều quan trọng nhất chính là Vân Tranh kinh doanh về ẩm thực, nếu như bị gán vào tội ‘không hợp vệ sinh’, vậy cho dù tay nghề của cậu có giỏi đến mấy thì cũng chết trên cái bẫy này. Là người đều sẽ quý trọng mạng sống, cộng thêm thế lực ‘quân phiệt’ của nhà họ Cố ở Thành Phố Hưng, sợ rằng cậu không bỏ chạy cũng không được.
Nếu may mắn chạy thoát được nhưng với tội danh này thì chỉ cần cậu vẫn còn làm đầu bếp một ngày, nó cũng sẽ như một quả bom hẹn giờ!
Có thể nói đây là một phương pháp giải quyết tận gốc, vừa âm độc vừa bỉ ổi, quả thật là phong cách của Lục Nhiên. Vân Tranh nhớ rằng khoảng thời gian này ở kiếp trước không xảy ra nhiều chuyện phức tạp như thế, Lục Nhiên vào lúc đó vẫn còn là một thiếu niên ngây thơ yếu đuối cần được bảo vệ dưới đôi cánh của cậu. Xem ra, chắc hẳn là do vài lần thất bại trước mới ép buộc cậu ta lộ ra bộ mặt thật của mình.
Nếu đã vậy thì càng không thể bỏ chạy, bởi vì nếu Vân Tranh bỏ chạy thì đối tượng kế tiếp mà Lục Nhiên báo thù sẽ là viện mồ côi.
“Tôi cảnh cáo các người! Những hành vi bây giờ của các người là đang dung túng tội phạm và gây trở ngại việc công, sẽ bị bắt về theo quy định của pháp luật!” Người cầm đầu đội Quản Lý Đô Thị còn muốn dựa vào bộ đồng phục đang mặc trên người để đe dọa nhóm thực khách, còn những người khác thì đã lấy điện thoại ra tính kêu thêm người tới. Cái đám Quản Lý Đô Thị này thường ngày luôn muốn gì được đó quen rồi, lần đầu tiên gặp phải một người khó chơi như Vân Tranh nên trong lòng cực kỳ bực bội.
“Các người đợi đấy! Đợi lát nữa Cảnh Sát Khu Vực đến đây thì các người sẽ biết tay!”
“Nói nghe hay nhỉ, vậy cho hỏi sẽ cho ai biết tay?” Giọng nói của Vân Tranh dịu dàng nhưng rành rọt không ai có thể xía vào được. Trong một hoàn cảnh ồn ào như thế lại như một thau nước lạnh từ trên trời tưới xuống, khiến cho đám người đang cãi nhau lập tức im lặng trong vô thức.
Luôn có một loại người khi đứng vào trong đám đông đều sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý và Vân Tranh của kiếp này chính là sự tồn tại đặc biệt ấy.
“Cấp trên của các người là ai?” Cậu bước lên phía trước đứng đối diện với những tên Quản Lý Đô Thị, với khí chất cực kỳ chững chạc đã bù đắp cho thân hình nhỏ nhắn của cậu, cùng lúc đó chính là áp lực của người bề trên mà cậu đã được rèn luyện ở kiếp trước cũng dần được toát ra.
Vân Tranh đã từng làm đầu bếp tại buổi tiệc chiêu đãi do chính phủ tổ chức, kế đó những người mà cậu thường xã giao cũng đều là những gia tộc lớn quyền quý cũng như các lãnh đạo cấp cao của bên chính phủ Quân Phiệt ở Yên Kinh. Bây giờ khoan nói đến những tên Quản Lý Đô Thị chó cậy thế chủ này, dù cho chủ nhân của nhà họ Cố có đích thân tới đây đi chăng nữa thì cũng không là gì trong mắt cậu.
Có được ký ức của hai kiếp, Vân Tranh đã không còn là một thiếu niên yếu ớt mà khi đó Lục Nhiên chỉ cần động một ngón tay thôi đã có thể ép buộc cậu đi đến bước đường cùng. Tình huống trước mắt trông có vẻ rất nguy hiểm nhưng cậu có một trăm cách để có thể giải vây một cách dễ dàng. Bây giờ điều cậu cần làm là chọn ra một cách tốt nhất để có thể kéo cả nhà họ Cố ở Thành Phố Hưng và Lục Nhiên chết chung!
Cảm nhận được khí thế khiếp người này của cậu, những tên Quản Lý Đô Thị run sợ trong vô thức, nhưng vài giây sau lập tức lấy lại ý thức và bình tĩnh lại. Chẳng qua chỉ là một nhóc con học trường cấp hai, dù cho trông có vẻ rất lợi hại nhưng cũng không làm được gì bọn họ. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nghĩ vậy, trong lòng của mỗi người cũng dần yên lòng, vị Đội Trưởng từ đầu đến cuối chỉ đứng đó nhìn cuối cùng cũng bước ra: “Tôi là Tiểu Đội Trưởng của bọn họ.”
“Chào ngài.” Vân Tranh đánh giá anh ta và chậm rãi mở mấy quyển sổ nhỏ ở trong tay cậu ra: “Đây là Chứng Nhận Kinh Doanh, Chứng Nhận An Toàn Thực Phẩm, giấy khám Sức Khỏe và Giấy Phép Vệ Sinh, xe bán thức ăn di động của tôi là hợp pháp, vậy thì người mà các người nói là kinh doanh trái phép là ai?”
“Này…” Vị Tiểu Đội Trưởng bị Vân Tranh chất vấn ngay tại chỗ nhất thời không biết nói gì, càng không biết phải trả lời thế nào. Mới đầu khi anh ta đến đây cứ cho là chỉ bắt một nhóc con học cấp hai bày sạp buôn bán bình thường nên mới hù dọa hai câu, không ngờ rằng Vân Tranh lại khó chơi đến vậy.
Một chiếc xe bán mì mà lại có đầy đủ giấy phép, quan trọng nhất là mọi giấy phép đều được xét duyệt đàng hoàng, đây mẹ nó không phải là đang cố ý đánh vào mặt Quản Lý Đô Thị bọn họ thì là gì?
Tên Quản Lý Đô Thị người cầm đầu gây chuyện đứng ở bên cạnh bỗng cảm thấy sự việc không xong bèn vội bước lên nhằm muốn đổi chủ đề cuộc nói chuyện: “Gì mà giấy phép đầy đủ? Toàn nói lời vớ vẩn! Lúc đó người xin giấy phép không phải cậu, mà là một ông chú họ Vương. Theo quy định, nếu sạp hàng đổi chủ thì những giấy phép vốn có sẽ không còn hiệu lực pháp luật. Không cần nói nhảm với cậu ta, bắt về!”
Nói xong, anh ta kéo lấy cánh tay của Vân Tranh như muốn bắt ép người về, đây chính là nhiệm vụ hôm nay của anh ta và anh ta không phụ trách giải quyết những chuyện còn lại.
Thế nhưng hành vi thô lỗ của anh ta vừa hay hợp với ý của Vân Tranh, Vân Tranh một tay mở chức năng ghi âm của điện thoại trong túi quần, tay còn lại ấn nút công tắc sử dụng của Để Tôi Nhìn Thấu Lòng Bạn trong hệ thống.
Ánh sáng êm dịu nhưng mập mờ được tỏa ra, kế đó tên Quản Lý Đô Thị đang đối diện với Vân Tranh chợt chìm đắm vào ánh mắt dịu dàng của cậu, loại cảm giác sâu thẳm đó cứ như đôi mắt của cậu chứa đựng cả vũ trụ, anh ta bỗng nhiên ngây người và rồi những lời ngay thẳng vừa nói khi nãy đột nhiên thay đổi.
“Nhóc con này thật phiền phức, toàn thân từ trên xuống dưới không tìm được lỗi nào cả. Đành bắt về trước, sau đó dùng chút thủ đoạn đặc biệt thì sẽ im lặng hoàn toàn thôi.”
“Tiểu thiếu gia nhà họ Cố đã nói chỉ cần bắt được người và ép nó nhận tội, cậu ấy sẽ giải quyết những chuyện còn lại.”
“Có nhà họ Cố ở phía sau chống lưng thì những người dân này có là gì đâu, bọn họ chỉ có thể xía vào vài câu vậy thôi. Còn về nhóc con này, có vẻ sạp mì này kiếm được khá nhiều tiền, lát nữa thu nó tám ngàn hay một vạn tệ gì đó làm tiền phạt, thế là đã có ngay tiền thưởng cho tháng này.”
Đệt! Thằng này nó đang nói gì thế?
Sau khi nói xong, không chỉ là tên Quản Lý Đô Thị mà ngay cả những người xung quanh cũng hết sức kinh ngạc.
“Có phải… khi nãy cậu ta nói cố ý vu oan không?” Người đứng gần nhất nghe được hơi mơ hồ bèn lẩm bẩm một câu. Sau đó, tất cả các thực khách vây xung quanh đều phát rồ lên!
“Ôi đệt, tên Quản Lý Đô Thị này không biết xấu hổ chạy đi bắt nạt một đứa trẻ 15 16 tuổi.”
“Tôi sống ở khu này, ông chủ nhỏ cũng không dễ dàng gì, mỗi ngày lúc bốn, năm giờ sáng đã phải chạy ra bày sạp, còn dắt theo em trai và em gái nữa.”
“Miệng thì nói quy định mà trong lòng thì toàn tham lam lợi nhỏ. Bắt người khác cái gì chứ, bắt cậu ta trước để tránh gây hại cho người dân.”
Mỗi một câu của thực khách đều là đang mắng chửi Quản Lý Đô Thị.
Mà Tiểu Đội Trưởng thì hơi hoang mang.
Anh ta đã đâm lao thì phải theo lao, nếu Vân Tranh không bị bắt đi, vậy thì sẽ chứng minh rằng những lời mà tên Quản Lý Đô Thị đó nói khi nãy đều là sự thật. Cục Quản Lý Đô Thị cấu kết với thương gia bắt nạt một đứa trẻ vô tội và còn muốn hủy đi tương lai của người đó. Còn nếu Vân Tranh bị bắt thì sẽ không có cách nào rửa sạch tội, lời nói ra như bát nước đổ đi không thể rút lại được, sẽ càng cho thấy bọn họ ngày càng ngang ngược.
“Không được, tôi không nhịn được nữa!” Một người có tính tình nóng nảy bước lên đẩy cái tên Quản Lý Đô Thị đang kéo Vân Tranh ra và nói: “Cút xéo sang một bên, đừng tưởng rằng đội mũ quan chức thì tôi không dám động tay, còn nhà họ Cố kia nữa. Thành Phố Hưng là của Trung Quốc, xem trọng luật pháp nhà nước, nhà họ Cố ở Thành Phố Hưng thì tính là gì chứ!”
“Tôi cũng không nhịn được, ban ngày ban mặt mà đi bắt nạt người khác, nếu như chúng ta bỏ mặt không lo, nói không chừng ngày mai sẽ đến lượt chúng ta!”
“Bảo vệ ông chủ nhỏ, đánh cái đám cháu chắt này!”
Thường ngày những người hay đến sạp mì của Vân Tranh đa số đều là dân văn phòng vẫn còn đang ở tuổi tràn đầy nhiệt huyết, gặp chuyện bất bình là sẽ lên tiếng ngay. Bên cạnh đó cách làm việc của tên Quản Lý Đô Thị này quá qua loa nên đã kích động ‘tinh thần phản kháng của thanh niên’ trong lòng bọn họ. Còn những người lớn tuổi hơn thì chững chạc hơn nhưng họ cũng chỉ khuyên can hai câu rồi cũng không ngăn cản gì.
Bọn họ đều là người, trông thấy thế nên cũng rất tức giận. Có rất nhiều người cũng có con nhỏ, khi thấy Vân Tranh vẫn còn nhỏ tuổi đã bị bắt nạt như thế, nếu đổi lại là con mình, trong lòng của bọn họ sẽ thương xót không thôi.
Cái đám chó mà cậy thế chủ này sợ rằng lòng lương thiện của bọn họ đã bị thối rữa hết rồi!
Nhất thời, khu vực phía trước công viên Đào Nhiên đều rối loạn cả lên, những tên Quản Lý Đô Thị bị một đám người đàn ông có già có trẻ vây lại đánh, ông một cú tôi một cú, bọn họ bị đánh đến không thể nói được gì. Cuối cùng, điều khiến bọn họ tuyệt vọng nhất đó chính là trong lúc đó còn có cây chống gậy của ông lão nào đó hoặc giày cao gót của những cô gái cũng đều chen vào đánh bọn họ.
“Tôi cảnh cáo các người! Hành vi này của các người là đang công khai đánh đập người thi hành phápl ! Sẽ bị phán tội hình sự và ngồi tù đó!” Những tên Quản Lý Đô Thị vẫn còn muốn cố gắng chống trả. Trong những người bọn họ, có người đã làm việc ở Cục Quản Lý Đô Thị ít nhất năm năm rồi nhưng từ trước đến nay chưa từng bị ấm ức như vậy. Còn về Tiểu Đội Trưởng kia, đã bị đánh đến đần độn luôn, chỉ thiếu khóc thành tiếng để van xin.
Vào lúc này đây, tiếng xe cảnh sát vang lên từ phía xa, khiến cho hiện trường hỗn loạn yên tĩnh đôi chút, Kế đó, xe cảnh sát dừng lại, vài tên Cảnh Sát Khu Vực có thân hình lực lưỡng xông đến.
“Đều dừng tay lại! Đang làm gì thế?” Vài tên Cảnh Sát Khu Vực bước đến tách nhóm người ra.
“Đệt, đám điêu dân này!” Những tên Quản Lý Đô Thị đều bị đánh đến không ngóc đầu lên được, trông thấy đã được cứu bèn lộ ra bộ mặt bỉ ổi của mình: “Công khai đánh đập người thi hành pháp luật, nhanh bắt bọn họ lại! Tạm giam phạt tiền!”
Rõ ràng là do các người cậy thế hiếp người! Lần này những người đánh người cũng tức giận và muốn bước lên tranh luận.
“Không liên quan đến những người khác, là tôi đánh Quản Lý Đô Thị.” Không đợi dân chúng lên tiếng, Vân Tranh đã giành nói trước và ngăn lại Cảnh Sát Khu Vực.
“Ông chủ nhỏ!” Những người đó lập tức cuống cuồng lên, Vân Tranh mỉm cười an ủi họ, sau đó cậu nghiêm túc lặp lại lời mình vừa nói với Cảnh Sát Khu Vực: “Là tôi đánh những người này.”
“…” Còn có người vội chạy đến nhận tội.
Cảnh Sát Khu Vực cau mày, có chút do dự mà nhìn Vân Tranh. Ông ta có ấn tượng với Vân Tranh, lúc trước vụ án của Tào Minh cũng do ông ta tiếp nhận nên từng nhìn thấy ảnh của Vân Tranh và cũng biết được đây là một đứa trẻ ngoan, vì thế sau khi nhận được lệnh từ Đồn Cảnh Sát, ông ta không muốn đi nên cố tình lề mề mười mấy phút. Nhưng nào ngờ, đứa trẻ này lại không hề bỏ chạy, mà ngược lại đám Quản Lý Đô Thị này thì bị đánh cho té tát.
Chuyện này khó giải quyết rồi, sự việc phát triển đến thời điểm hiện tại đã không còn nằm trong phạm vi xử lý của ông ta. Ông ta im lặng thở dài một hơi, nhưng cũng không lập tức đáp lại lời của cậu.
Mà Vân Tranh như nhận thấy sự khó xử của ông ta, bèn nể mặt giải thích với ông ta: “Không sao, ngài đừng khó xử. Là do tôi đánh người cho nên cần phải về Đồn Cảnh Sát với ngài. Ngài đừng có mà không tin, tôi trông có vẻ như gầy vậy thôi chứ thật ra sức của tôi rất mạnh.”
Nói xong, Vân Tranh nở một nụ cười chân thành, giống như sợ Cảnh Sát Khu Vực không tin vậy, cậu lập tức khởi động hào quang cao thủ trong không gian hệ thống. Kế đó, đá vào cái tên Quản Lý Đô Thị khi nãy làm khó cậu.
Một cú này, đã đá cho tên đó văng ra xa ba mét, giống như anh họ của Tào Minh vậy, mặt úp xuống đất trực tiếp hôn mê bất tỉnh.