Tuy một lời nói cực kỳ thô tục nhưng khi được nói ra từ miệng của Vân Tranh lại có vẻ như rất ngoan ngoãn, quả thật hơi giống như em trai đang thiếu tiền xài nên làm nũng xin xỏ với anh trai vậy.

Nhưng mà đối với những tên du côn dưới trướng anh họ của Tào Minh mà nói, thì đó chẳng khác gì thư mời đoạt mạng từ Diêm Vương. Bọn họ vừa xem xong cảnh Vân Tranh đánh Tào Minh và anh họ của Tào Minh tơi bời dễ như trở bàn tay như đang làm thịt một con cá chết, giờ đây sợ rằng Vân Tranh chỉ cần lướt nhìn sang bọn họ thôi, thì trong lòng của bọn họ đều sẽ thấy nơm nớp lo sợ, cứ lo người tiếp theo bị đánh sẽ là mình.

Đến cho cùng cũng là xã hội pháp quyền, làm gì có xã hội đen thực sự. Gì mà tôn anh họ của Tào Minh làm đại ca, chẳng qua chỉ là những thanh niên còn chưa hết thời kỳ trẻ trâu, cứ tưởng rằng xăm hình rồi đi đòi nợ thì có thể muốn làm gì cũng được ở Thành Phố Hưng. Đợi đến khi thấy cảnh máu me, bọn họ còn nhát hơn so với bất cứ ai.

Ánh mắt của Vân Tranh toát ra tia khinh bỉ, cậu lặp lại lời mình nói khi nãy: “Không nghe thấy sao? Tôi nói cho tôi mượn tiền xài đi.”

Cậu vừa nói vừa vỗ vai một người trong đám du côn, giọng nói dịu dàng, câu chữ rõ ràng.

Nhưng cái tên du côn bị vỗ vai đó, gương mặt bỗng trắng bệt đi, đầu gối cũng run rẩy theo, thiếu điều sợ đến tiểu ra quần ngay tại chỗ thôi.

Nơi mà anh họ của Tào Minh đang nằm chính là ngay dưới chân của tên đó. Mùi máu tanh còn chưa vơi đi, mà tên Hung Thần giết người thì đang đứng trước mặt anh ta, ngay cả đôi tay thon dài đang đặt trên vai kia đối với anh ta mà nói, cũng giống như con thú dữ ăn thịt người vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết mình. Nhưng cho dù là vậy, anh ta cũng không dám đánh trả, run rẩy lục lọi túi áo của mình và móc hết tiền trong túi ra.

“Anh Vân, Vân, Vân Tranh, tiền ở đây hết này.”

Vân Tranh nhìn sang, nhướng mày với Trần Tuấn đứng ở bên cạnh bảo cậu ta cầm lấy.

“Được sao?” Trần Tuấn vẫn còn đang dại ra nên vô thức hỏi lại, khi trông thấy Vân Tranh gật đầu lần nữa, cậu ta mới phối hợp với động tác của cậu, cầm lấy xấp tiền lẻ của đám du côn.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Hai người cứ thế một người ‘mượn tiền’, một người đi theo ‘thu tiền’, chỉ vài phút sau, túi áo của đám du côn này đã bị vét sạch không còn xu nào cả. Không thể không nói, đám người này đúng là nghèo thật, một đám thanh niên hai mươi mấy tuổi, mà số tiền trên người gom lại cũng không đủ 500 tệ.

Đừng nói là Vân Tranh, ngay cả người thu tiền như Trần Tuấn cũng cảm thấy mất mặt. Nhưng khi đến phiên người cuối cùng thì sự cạn lời đã lên đến đỉnh điểm, chính là cái tên du côn cuối cùng này, trông có vẻ rất tinh ranh vậy mà túi áo còn sạch hơn cái mặt của cậu ta.

“Đại, đại ca, cho em thiếu trước được không?” Cậu ta đúng là bị dọa sợ thật, chỉ có một câu thôi mà run lẩy bẩy nửa ngày trời cũng không nói rõ được nguyên câu hoàn chỉnh.

“Thiếu bao lâu, thiếu bao nhiêu?” Sự căng thẳng sau một khoảng thời gian dài đã dần dần được xoa dịu, sau cùng Trần Tuấn cũng đã bình tĩnh trở lại, cậu ta trông thấy dáng vẻ như sắp khóc tới nơi của tên du côn đó, bèn trêu chọc một câu.

“Thì, thì…” Lá gan của tên du côn đúng là nhỏ thật, lắp bắp nửa ngày trời vẫn không nói ra được, vậy mà sợ đến run cả chân và ngồi bệt xuống đất.

“Thôi vậy.” Vân Tranh lắc đầu liếc mắt nhìn sang bảo Trần Tuấn đừng chọc cậu ta nữa.

Ý muốn ban đầu cậu chỉ là muốn cho đám người anh họ của Tào Minh một bài học và tiện thể đánh gục Tào Minh chứ cậu cũng không muốn làm gì bọn họ cả, giờ đây khi thấy trên người cậu ta đúng thật không có xu nào bèn chuẩn bị thu dọn đồ đạc rồi về, dù gì cũng sắp sáu giờ rồi, nếu không nhanh chân sợ rằng sẽ trễ giờ mở cửa sạp bán mì.

Thế nhưng giọng điệu mà Vân Tranh tự cho là rất bình thường kia lại khiến cho cái tên du côn đó càng sợ chết khiếp hơn, cậu ta nghĩ thầm có thể nào do cậu ta không có tiền nên Vân Tranh muốn tìm chỗ nào đó vắng vẻ đập chết cậu ta. Vì thế, khi thấy Vân Tranh tính đẩy xe bán mì đi, cậu ta vội chạy đến giúp Vân Tranh đẩy phụ.

“Đại, đại ca, em đẩy phụ anh. Em có thể làm việc cho anh, xin anh đừng đánh chết em.” 

“…” Mình nói đánh chết cậu ta khi nào chứ? Mắc chứng hoang tưởng bị hại sao? Vân Tranh chỉ biết cạn lời mà nhìn sang cậu ta.

Thế nhưng ý nghĩa của ánh mắt đó đối với tên du côn kia mà nói lại biến thành ý “được thôi”, lúc này tốc độ đẩy xe của cậu ta cũng nhanh hơn.

“Đại ca, anh yên tâm, em rất chăm chỉ chịu khó, việc gì cũng làm được cả.”

Vân Tranh bị cậu ta phá đến không còn cách nào nên đành theo ý cậu ta vậy.

Thời gian vào buổi sáng lúc nào cũng trôi đi rất nhanh, đợi đến khi Vân Tranh đến công viên thì cũng vừa đúng sáu giờ rưỡi. Tuy rằng trễ hơn một tiếng đồng hồ so với mọi ngày, nhưng nhờ có sự chủ động giúp đỡ của tên du côn nên thời gian chuẩn bị đồ đạc mở sạp cũng rút ngắn hơn. ( truyện trên app T Y T )

“Vân Tranh, anh trai cậu sao?” Bà côbán bánh bao ở kế bên nhiệt tình chào hỏi với Vân Tranh, tiện tay lấy sáu cái bánh bao đưa cho Vân Tranh.

Tính tình của người dân ở thành phố Hưng chất phác mộc mạc, tuy là lúc đầu những người mở sạp bán đồ ăn sáng có hơi bài xích Vân Tranh, nhưng sau khi tiếp xúc một thời gian cũng đã dần hòa thuận hơn. Đặc biệt là sau khi Vân Tranh kể cho mỗi người bọn họ nghe bí quyết cải thiện mùi vị món ăn thì thái độ của những người này càng nhiệt tình hơn hẳn.

Lúc này khi thấy Vân Tranh dẫn theo tên du côn đến, bèn tưởng rằng cậu ta cũng là trẻ mồ côi nên cũng cho tên du côn đó một phần bánh bao.

“Này…” Tên du côn cũng không biết phải làm sao, cậu ta vội vàng nhìn sắc mặt của Vân Tranh.

Vân Tranh thấy vậy, gật đầu nhẹ. Cậu ta nhanh tay nhận lấy bánh bao nhưng cũng không dám ăn ngay, vẫn luôn ngoan ngoãn đứng ngay bên cạnh Vân Tranh và tiếp tục giúp cậu chuẩn bị đồ đạc trước khi mở sạp.

Một hồi sau, tiếng chuông lúc bảy giờ tại công viên đúng giờ vang lên, sương mù dần tan ra, những người tập thể dục buổi sáng cũng lần lượt kết thúc buổi tập và chạy ra mua đồ ăn sáng, mà nước trong nồi của Vân Tranh cũng vừa lúc sôi lên.

Không có gì tốt hơn việc trụng khay mì đầu tiên.

Đặc biệt là sau khi có được cheat code như cái lưỡi của vua đầu bếp này, tay nghề nấu ăn của Vân Tranh ngày càng thâm sâu khó đoán, mà sạp mì nho nhỏ của cậu đã không còn chỉ bán duy nhất một món mì Dương Xuân. Sau khi thêm vào món mì Cháy mới lên bảng, thế mà lại được mọi người hoan nghênh hơn cả món mì Dương Xuân vốn đã ngon nức tiếng kia.

Gia vị muối có thể giúp thức ăn tạo ra hương vị đậm đà, phong phú và mì Cháy được xem là một thành viên trong đó cũng sẽ hoàn toàn làm tôn lên hai đặc điểm này như trên vậy. 

Phần nhân thịt gồm nạc và mỡ dưới sự kết hợp của gạo tấm và giá đỗ sẽ làm mất đi mùi vị tanh vốn có của thịt, chỉ giữ lại duy nhất một mùi vị đậm đà, kế sau rắc một lớp đậu phộng, mè và óc chó, thêm một nắm hoa tiêu và ớt để làm gia vị. Sự giòn rụm của các loại hạt hòa huyện cùng với sự cay cay tê tê của ớt và hoa tiêu, sẽ làm cho mùi vị của thịt xay càng thêm mê người. Lúc này, chỉ cần nhỏ vài giọt dầu mè, thêm chút muối và xì dầu thì đã cho ra ngay một loại nước sốt thích hợp để trộn mì nhất.

“Thơm quá!” Tên du côn đứng ở phía sau nhìn mà muốn chảy cả nước miếng, còn những người đang đứng xếp hàng gấp đến độ muốn lập tức ăn ngay vào bụng.

“Tay nghề của ông chủ nhỏ ngày càng tài ba.”

“Chứ còn gì nữa, tôi hận không thể một ngày ba bữa đều ăn tại sạp bán mì.”

“Ôi, đừng nói là cậu, chúng ta ai mà không phải vậy? Cuối cùng cũng đến lượt tôi rồi, cho tôi hai phần mì Cháy, một phần mì Dương Xuân đem về.”

“Có ngay.” Vân Tranh gật đầu, bảo Trần Tuấn đi thu tiền, sau đó tiếp tục bận rộn.

Khác với mì Dương Xuân, cách nấu mì và nguyên liệu được sử dụng của mì Cháy đều được chế biến theo thứ tự của riêng nó, đậm vị dầu nhưng không nước, vừa đốt thì cháy, đó mới chính là sự phi thường của món này. Vì vậy, khi Vân Tranh trụng mì mới có thêm một bước thảy mì.

Vắt mì màu vàng nhạt được để vào trong lồng trúc, thêm vài muỗng dầu mè, mùi vị thơm ngọt của vắt mì đó càng thêm đậm đà, mà lực thảy vừa phải mới là điểm quan trọng nhất. Đợi đến khi mì đã ráo sạch nước, mới đổ những nguyên liệu quan trọng đã xào vào và trộn đều lên, một bát mì Cháy khiến người ta phải thèm thuồng đã được làm xong.

“Quá đỉnh!” Có người rất vội vàng, vừa nhận được bát mì lập tức há to miệng ăn ngay, ngay sau đó bị vị ngon được tỏa ra từ đầu lưỡi chinh phục hoàn toàn.

Sợi mì dai dai sau khi hòa quyện cùng với dầu lại càng thêm trơn mượt, mà nước sốt cay tê thơm ngon có vẻ như vị rất nồng nhưng thực chất nó đang dùng sự hấp dẫn trí mạng mà khiến cho trái tim của mỗi người đều phải ngứa ngáy không nguôi để đánh thức vị giác đã ngủ say cả đêm của họ, chỉ một ngụm đã khiến người ta muốn ngừng mà không được.

“Ngon quá! Ông chủ nhỏ, cho thêm bát nữa!” 

“Tôi cũng vậy, gói mang về cho vợ tôi ăn thử.”

Thời gian dần trôi đi, sạp bán mì của Vân Tranh ngày càng nhộn nhịp, một mình Trần Tuấn ở phía sau có chút bận đến không kịp trở tay. Tên du côn đó thấy vậy vội chạy đến phụ giúp thu dọn bàn ăn, thỉnh thoảng còn cực kỳ có mắt nhìn chạy sang những sạp khác mua thức ăn phục vụ những khách đang ăn mì, có thế Vân Tranh mới cho chút thời gian ngừng tay nghỉ ngơi.

Một buổi sáng bận rộn thật nhanh đã trôi qua. Vân Tranh đã sớm quen với cường độ làm việc thế này, thế nhưng Trần Tuấn và tên du côn lại mệt đến rã cả người, đặc biệt là tên du côn, đợi đến khi bán xong, cậu ta cứ thế ngồi bệt dưới bóng cây không muốn đứng dậy nữa.

Vân Tranh đứng nhìn từ phía xa, cậu xoay người dặn dò hai câu với Trần Tuấn, sau đó cầm bát mì và tiện thể lấy 100 tệ đưa cho tên du côn, xem như là tiền công của hôm nay mà cậu ta đã phụ giúp. 

Vân Tranh là một người ân oán rõ ràng, tên du côn này dù là kiếp trước hay kiếp này đều chưa từng hại cậu, cậu cũng không muốn làm khó gì nhiều, không ai nợ ai là điều tốt nhất. Nhưng tên du côn lại vì hành vi vô cùng bình thường này của cậu mà chợt thấy hoang mang.

“Cho, cho em sao?”

“Đúng, cho cậu đấy.” Vân Tranh để đồ xuống đất và quay về dọn sạp với Trần Tuấn.

Thế nhưng cho đến khi dọn sạp xong, tên du côn đó vẫn cứ ngơ ngác đứng yên tại chỗ ôm bát mì, không hề di chuyển nửa bước.

“Đứng đó ngơ ngác gì thế?” Vân Tranh thấy vậy bèn bước đến vỗ một cái vào sau gáy của cậu ta.

“Không làm gì cả.” Nghe ra được giọng điệu không mang theo sự trách móc của Vân Tranh, tên du côn ngốc nghếch mà cười ‘hì hì’ vài tiếng.

“…”

Sợ rằng thằng này bị ngu thật, Vân Tranh cũng không biết phải nói gì với cậu ta, khi thấy sắc mặt vàng sáp của cậu ta trông có vẻ như ăn không no, bèn lải nhải hai câu: “Sau này đừng đi theo cái người anh họ của Tào Minh kia nữa, có tay có chân, thanh niên trai tráng, cậu đi kiếm việc gì đó làm không tốt hơn sao? Dù làm gì cũng có thể nuôi sống bản thân.”

Nói xong, cậu nhét số tiền mới vơ vét khi nãy vào tay của tên du côn nói: “Tôi thấy cậu vẫn còn chút lương tâm, về đem số tiền này trả cho người nhà của bọn họ. Một đám thanh niên hai mươi mấy tuổi vậy mà cả xấp tiền cộng lại còn không nhiều bằng một đứa nhóc bày sạp bán mì như tôi, nói ra cũng không sợ mất mặt.”

Nói xong bèn đẩy xe mì đưa Trần Tuấn đi về.

Mà tên du côn vẫn đứng yên tại chỗ thiếu chút nữa thì bởi vì những lời này mà khóc thành tiếng.

Đây cũng là lần đầu tiên có người dạy dỗ cậu ta, muốn cậu ta học tốt.

Kể ra tình huống của cậu ta và Tào Minh cũng khá giống nhau, chỉ có duy nhất một điều khác biệt đó chính là mẹ của Tào Minh thì nuôi Tào Minh nhưng mẹ của cậu ta thì không muốn nuôi cậu ta, sau đó còn hận đến nổi không thể trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ với cậu ta, còn về những cô chú bác trong nhà toàn là kẻ nịnh hót, từ nhỏ cả cơm cũng không có người lo chứ đừng nói chi là như lời của Vân Tranh nói vậy, khuyên cậu ta suy nghĩ đến tương lai.

Nhìn theo bóng dáng ra về ở phía xa của Vân Tranh, đôi mắt của tên du côn chợt đỏ hoe, trong lòng của cậu ta càng thêm hỗn độn khó mà miêu tả được, chỉ cảm thấy từ trong ra ngoài đều toát ra sự chua chát cùng tủi thân.

Cậu ta xoa mạnh mặt của mình, bẻ đôi đũa gắp một đũa mì rồi nhét vào miệng ăn.

Thời tiết rất nóng bức, bát mì trên tay cũng nóng nữa, nhưng cũng bởi vì nhiệt độ này mà khiến cho toàn thân cậu đều cảm thấy dễ chịu. Cậu ta ăn sạch bát mì như hổ đói, chỉ cảm thấy đã lớn chừng này rồi nhưng đây là thứ ngon nhất mà cậu ta từng ăn. Và đối với Tào Minh và Lục Nhiên người đứng sau lưng Tào Minh, cậu ta cũng bắt đầu nảy sinh sự chán ghét tột cùng.

Hai tên khốn kiếp quả thật không phải là người, anh Vân Tranh là người trọng nghĩa đấy!

Nghĩ vậy, tên du côn bèn cất kỹ 100 tệ mà Vân Tranh đưa vào túi. Sau đó nghe theo lời dặn dò của Vân Tranh chia trả tiền lại cho mỗi người, tiếp đến hẹn riêng vài anh em thân thiết ra gặp và lặp lại lời của Vân Tranh nói lúc ban ngày.

“Tôi cảm thấy anh Tranh nói không sai, tuy rằng chúng ta chưa từng đi học nhưng chúng ta có sức lực! Cái tên họ Tào kia thường ngày sai bảo chúng ta như sai cháu chắt vậy, tới lúc chia tiền thì một xu cũng không chịu móc ra.”

“Nói thì nói vậy, nhưng với danh tiếng hiện giờ của bọn mình đừng nói là tìm việc làm, cảnh sát không bắt chúng ta thì đã may lắm rồi.”

“Hơn nữa bây giờ còn đắc tội với anh Tào, tôi cảm thấy… đợi anh ta xuất viện sẽ không tha cho chúng ta đâu.”

Bầu không khí bỗng chốc yên tĩnh, tuy tên du côn đó miêu tả về tương lai rất tươi đẹp nhưng với bọn họ mà nói, nó như hoa trong gương rất mờ ảo và không hề có thật.

Khoan nói đến chuyện khác, chỉ nói riêng về những người tụ tập lại trong này, hoàn cảnh gia đình của phần lớn bọn họ đều không tốt, có khá nhiều người bởi vì không có tiền đi học nên mới đi theo anh họ của Tào Minh. Bây giờ tên du côn kia bảo bọn họ rời khỏi, còn nói gì mà tương lai sáng ngời, đây không phải là đang nằm mơ giữa ban ngày thì là gì?

Mà cái tên du côn vừa mới động viên mọi người khi nãy lại nói một cách chắc chắn: “Chưa từng đi học thì đã sao? Nếu không được thì chúng ta lên tỉnh.”

“Lên tỉnh?” Cả đám đều kinh ngạc.

“Đúng vậy! Đi lên tỉnh!” Có lẽ mang theo ý chí quyết đánh đến cùng, giọng điệu của tên du côn đó tăng thêm vài phần điên cuồng: “Tôi nghe người ta nói, trên tỉnh có rất nhiều cơ hội làm việc, dù cho đến công trường bưng gạch cũng có thể nuôi sống được bản thân. Nếu như không thể sống nổi ở Thành Phố Hưng, chúng ta có thể lên tỉnh! Trung Quốc lớn như thế, còn không tìm được một công việc để nuôi sống bản thân hay sao?”

Hình, hình như cũng có lý, mấy người bọn họ nhìn nhau đều cảm thấy cách này ổn, dần dần trở nên phấn khởi.

Tên du côn mở đầu chuyện này thấy thời cơ đã đến, lúc này mới nói ra một kế hoạch khác của mình: “Nhưng chúng ta đến cùng cũng không có tiền, trước khi đến đây tôi đã nghe ngóng thử mới biết rằng giá vé xe lửa hơn 60 tệ một vé.”

“Vậy phải làm sao?” 

“Làm một vụ nữa!” Ánh mắt của cậu ta cực kỳ lạnh lẽo đen tối giống như bị lây nhiễm bởi Vân Tranh lúc ban ngày và không còn sự hèn nhát của trước kia: “Hai cái tên họ Tào nhập viện rồi nhưng vẫn còn cái tên Lục Nhiên kia, cậu ta chẳng phải rất giàu sao!”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play