Chiều hôm ấy, Thẩm Tín ra khỏi nhà đi đến buổi hẹn, trời đã ngừng mưa để lại không khí mát mẻ nhưng vẫn vương chút ẩm ướt khó chịu sau mưa.
Ban đầu Tông Tuyết Thiện muốn lái xe đến đón cậu, nhưng Thẩm Tín không thích người khác biết địa chỉ nhà mình nên từ chối lịch sự.
Trước khi xuất phát, Thẩm Tín còn đặc biệt đi mua một cặp kính râm đeo vào, với hy vọng rằng khi không nhìn rõ người khác, cậu sẽ không vô tình kích hoạt "khả năng nhìn thấy số phận" của mình.
Không ngờ cách này lại có tác dụng ngoài mong đợi. Khi đeo kính và không nhìn rõ người, những ảo ảnh đó cũng không xuất hiện. Thẩm Tín vui vẻ quyết định sẽ đeo kính râm mỗi khi ra ngoài
Dù gì việc chỉ nhìn người khác một tí thì lại nhìn thấy ảo ảnh cũng khá phiền, không phải lúc nào cậu cũng muốn xem phim.
Vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm, Thẩm Tín đeo kính râm rồi mở bản đồ trên điện thoại để tìm đường đến nhà hàng.
Ngay lúc đó, có hai mẹ con đi ngang qua cậu.
“Có thật là có bánh kem hình thỏ không mẹ?”
“Đương nhiên rồi, mẹ sẽ dẫn con đi ăn.”
Thẩm Tín quay đầu lại nhìn, nhận ra người vừa đi qua là một bà mẹ khoảng bốn mươi tuổi và cô con gái nhỏ chỉ mới bốn, năm tuổi. Đứa trẻ trông rất quen mắt, khiến Thẩm Tín nghĩ ngợi một lúc mới nhớ ra. Hình như đây là con gái của gã đàn ông buôn ma túy mà cậu từng nhìn thấy số phận.
Thẩm Tín nhớ rằng số phận của cô bé là sẽ bị bỏ đói đến chết vào dịp năm mới nhỉ?
Cậu nhẹ nhàng đẩy kính râm lên một chút nhìn về phía hai mẹ con đang bước đi, vừa đủ để qua khe kính thấy rõ hơn. Ngay lập tức, ảo ảnh hiện ra trước mắt cậu.
Số phận của cô bé đã thay đổi. Cô bé thoát khỏi người cha ngược đãi, còn người mẹ đã qua đời cũng được minh oan.
Cảnh sát đã liên lạc với họ hàng của mẹ cô bé, cuối cùng cô bé được một người thân nhận nuôi. Người này gần bốn mươi tuổi, con gái duy nhất của bà đã qua đời trong một tai nạn giao thông. Vì quá đau buồn mà bà không thể sống được cuộc sống bình thường cuối cùng phải ly hôn chồng, đáng ra sẽ phải vì u uất mà chết nhưng nhờ có cô bé, cuộc đời bà rẽ sang một hướng khác.
Hai người họ gặp nhau, mang đến hy vọng và sự thay đổi cho cuộc sống của nhau, tất cả đều là nhờ việc người cha của cô bé cuối cùng đã bị tống vào tù.
…Ừm, cũng xem như là chuyện tốt.
Thẩm Tín chỉnh lại kính râm, tiếp tục cúi đầu nhìn bản đồ tìm vị trí nhà hàng. Nghe nói nhà hàng này nổi tiếng về đồ ăn ngon nhưng giá cao, phục vụ chủ yếu cho giới nhà giàu, người bình thường khó mà đặt được chỗ. Mải mê nhìn màn hình, cậu không hề nhận ra ở cách phía sau không xa có một người nhìn chằm chằm cậu.
Đó là Mạnh Chương.
Lúc này, Mạnh Chương đã chẳng còn dáng vẻ ngông nghênh ngày xưa. Hắn mất việc, mẹ hắn bị đuổi khỏi nhà, cha mẹ lại đang trong quá trình ly hôn.
Khi không còn Mạnh phó tổng, Mạnh Chương chẳng còn đặc quyền gì nữa, chi tiêu phải dè dặt từng đồng, lại còn đối mặt với sự chế giễu của đồng nghiệp cũ. Hắn đành phải đến những nơi mà trước đây khinh thường để tìm việc, nhưng cũng bị người ta coi thường. Dù chấp nhận hạ thấp yêu cầu, hắn vẫn chẳng kiếm nổi một cơ hội việc làm nào.
Không ngờ hôm nay hắn lại gặp Thẩm Tín.
Mạnh Chương lại vừa thất bại trong buổi phỏng vấn, tai tiếng về việc cha hắn bị cắm sừng suốt hai mươi năm đã lan rộng, những người phỏng vấn đều nhìn hắn bằng ánh mắt mỉa mai.
Hắn ôm một bụng tức nhưng chẳng thể làm gì được.
Nhìn thấy Thẩm Tín, hắn lại nhớ đến những lần bị cậu châm chọc, nhớ đến những lời cậu nói khi từ chức. Tâm trí vốn đã u ám của hắn càng trở nên méo mó.
Dù giờ chẳng còn tiền để thuê người làm việc bẩn thỉu, nhưng hắn nghĩ Thẩm Tín cũng chỉ là một tên tiểu bạch kiểm thần kinh có vấn đề. Đẹp trai thì có ích gì? Nhìn cậu mảnh mai thế kia, chỉ cần một gậy sau lưng là hắn có thể hạ gục ngay.
Tại sao cuộc sống của mình lại khổ sở đến thế, còn tên này lại trông vui vẻ đến vậy?!
Tàu điện ngầm nhiều người qua lại, phải đợi nó đến nơi không còn ai xung quanh…
Mạnh Chương lặng lẽ bám theo.
Có đôi khi Thẩm Tín thắc mắc có phải mấy nhà hàng lớn này cố ý hay không mà sao lại thích mở ở những con hẻm nhỏ như vậy. Thẩm Tín đi qua hai con hẻm mới nhìn thấy bảng hiệu nhà hàng.
Ngay khi chuẩn bị bước vào, cậu cảm thấy một làn gió kỳ lạ lướt qua sau lưng. Cậu nhanh chóng lùi lại xoay người, một cây gậy vụt tới sượt qua vai cậu, nhờ phản xạ nhanh nên cậu tránh được. Chiếc kính râm chưa quen đeo cũng rơi xuống đất.
“Tránh được?!” Mạnh Chương hét lên giận dữ, “Đồ khốn kiếp!”
“Thì ra là cậu à.” Thẩm Tín nhặt lại kính râm, “Sao nào? Bị xã hội đả kích đến mức định trả thù xã hội à?”
“Làm sao mày biết trước được những chuyện mà tao còn không hay biết? Tại sao ba tao lại biết?! Chắc chắn là mày đến nói gì đó với ông ấy phải không!” Mạnh Chương nghiến răng giận dữ, “Là mày phá hỏng cuộc sống của tao!”
Khi không còn kính râm, Thẩm Tín có thể ngay lập tức nhìn thấy số phận của Mạnh Chương.
Hắn và mẹ bị đuổi ra khỏi nhà, mẹ hắn thậm chí không được chia nhiều tài sản vì bà là bên sai trái. Số tiền ít ỏi đó chẳng đủ để hai mẹ con hắn tiêu xài hoang phí, chẳng bao lâu cả hai đều sa sút, bắt đầu dấn thân vào những ngành nghề kiếm tiền nhanh và bất hợp pháp. Chỉ tiếc, đây lại là cái bẫy do cha hắn – Mạnh phó tổng – sắp đặt.
Sau khi vụ ngoại tình bị bại lộ, Mạnh phó tổng không thể nuốt trôi cơn giận, quyết định đưa hai mẹ con hắn vào ngõ cụt, thậm chí muốn đẩy họ đến bước đường cùng.
Thẩm Tín đeo lại kính râm, cảm thấy choáng váng khi nhận ra Mạnh phó tổng mới thực sự là trùm cuối.
Xem ra cách cư xử của Mạnh Chương học từ đâu là rõ rồi, quả không sai khi nói ‘cha nào, con nấy.’
“Thần kinh có vấn đề thì đừng hại người khác. Thay vì phát điên với tôi, đi mà làm loạn với cha mẹ cậu đấy.” Giọng của Thẩm Tín không hề có vẻ coi thường, chỉ có sự lãnh đạm, như thể cậu đang nói chuyện với ngọn cỏ bên đường.
“Mẹ cậu ngoại tình, cha cậu không nhận cậu, đừng đổ lỗi cho tôi. Tôi có phải cha ruột của cậu đâu.”
“Cái gì?!”
“Sao nào? Muốn nhận tôi làm cha à?”
Thẩm Tín nhếch môi cười. Cậu có ngoại hình tuấn tú, khí chất lạnh lùng, nụ cười này càng làm nổi bật vẻ tinh tế của gương mặt, nhưng giọng điệu của cậu lại hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài.
“Cậu cứ gọi tôi là cha ngay tại đây cũng được, từ hôm nay tôi sẽ làm cha cậu.”
Mạnh Chương giận đến nổ đom đóm mắt, hai mắt đỏ ngầu, adrenaline bùng nổ. Hắn lao thẳng về phía Thẩm Tín như muốn xé xác cậu.
Một cô phục vụ nghe thấy tiếng động mở cửa xem, vừa mở cửa ra đã hét lên kinh ngạc.
Chỉ thấy một người đàn ông mặt mũi vặn vẹo lao vào người còn lại. Người bị tấn công trông có vẻ là trí thức, nho nhã, nhỏ bé có vẻ yếu đuối, đây là tình huống gì vậy? Bị một kẻ điên đeo bám sao?!
Trước khi cô kịp chạy đi gọi bảo vệ, một tiếng "bịch" vang lên. Cô trợn mắt nhìn cảnh Thẩm Tín thực hiện một cú quật vai gọn gàng, dường như còn nghe được tiếng xương gãy của kẻ tấn công.
Thẩm Tín tặc lưỡi, hai tay đút túi, nhìn xuống Mạnh Chương đang rên rỉ trên mặt đất.
“Cậu nghĩ cậu là ai chứ? Tôi từng đánh nhau lúc cậu còn chưa biết mình ở đâu ấy, dám động thủ với cha cậu à?”
Phục vụ: …
Nho nhã? Yếu đuối lại đáng thương?
Mạnh Chương ôm hông, gào lên, “Tao, tao sẽ báo cảnh sát!”
Cô phục vụ vội vàng bước tới, đứng chắn trước mặt Thẩm Tín, “Thưa anh, anh không sao chứ? Nhà hàng có lắp camera an ninh, nếu muốn báo cảnh sát chúng tôi sẵn sàng cung cấp video, anh có muốn vào trong nghỉ ngơi chờ cảnh sát không?”
Nghe đến camera, Mạnh Chương mặt mũi tái mét, câm lặng đứng dậy rồi lảo đảo bỏ chạy, rõ ràng là đang chột dạ.
Cô phục vụ thở phào, sau đó nở một nụ cười hoàn hảo với Thẩm Tín.
“Thưa anh…”
Nụ cười của cô đóng băng khi Thẩm Tín đã mở cửa bước vào nhà hàng.
“Cảm ơn.” Trước khi đi vào, cậu quay đầu nhìn cô gái nhỏ nhắn và nói một lời cảm ơn.
Cô phục vụ lập tức mỉm cười tha thứ, má thoáng ửng đỏ, “…Không, không có gì.”
Đành vậy thôi, dù không phải là chàng thư sinh yếu ớt, nhưng cậu ấy thật sự quá đẹp trai rồi.
…
Thẩm Tín có một bữa ăn rất vui vẻ, món ăn đủ cay, đủ thơm. Những món mà Tông Tuyết Thiện gọi đều rất hợp ý cậu, cô còn đưa cho cậu thêm một khoản cảm ơn, nói rằng nhờ những manh mối cậu cung cấp, họ đã nhanh chóng xác định được nạn nhân đầu tiên.
Đó là một thiên kim tiểu thư, con gái duy nhất của một phú gia, đã bị Vương Thư Dương thao túng để lấy tài sản của cha cô. Khiến cô tuyên bố muốn bỏ hết tài sản để theo Vương Thư Dương, nhưng nào ngờ người cha lập tức tuyên bố từ bỏ quan hệ cha con. Vương Thư Dương tức giận đã trực tiếp xử lý cô gái đáng thương này.
Thật đáng tiếc là Vương Thư Dương không biết: việc đoạn tuyệt quan hệ cha con chỉ là một vở kịch do người cha dàn dựng. Ông muốn con gái thấy rõ bộ mặt thật của gã đàn ông kia là một kẻ khốn nạn như thế nào, không ngờ lại vô tình tạo ra sự cách biệt sinh tử với con.
Ngày con gái mất tích, ông đã hối hận nhưng chẳng thể tìm thấy cô. Đến giờ ông vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm.
Tông Tuyết Thiện chuẩn bị liên hệ với người cha này. Có sự giúp đỡ của ông ta, chắc chắn cô có thể nhanh chóng tìm thêm các nạn nhân khác, khiến Vương Thư Dương tiến gần hơn đến án tử.
Dùng xong bữa ăn, cũng đủ hóng đủ dưa, Thẩm Tín từ biệt Tông Tuyết Thiện, cảm thấy sự việc gần như đã xong.
Cuối cùng trong ảo ảnh của cậu, tương lai của Tông Tuyết Thiện cũng đã đủ viên mãn. Nhờ kiên trì truy tìm các nạn nhân của Vương Thư Dương, điểm công đức của cô không ngừng tăng lên, vụ án lớn này cũng giúp cô nổi tiếng trên mạng, trở thành tấm gương đạo đức được chính quyền ủng hộ, sự nghiệp ngày càng phát triển.
Tông Tuyết Thiện tiễn Thẩm Tín ra về, thở một hơi dài rồi chuẩn bị tinh thần để liên lạc với vị phú ông kia.
“Tông lão sư?”
Tông Tuyết Thiện chớp chớp mắt, quay đầu nhìn, thấy một chàng trai trẻ đứng cách cô không xa.
Anh ta sở hữu gương mặt tinh tế, nước da trắng, đôi môi mỏng, một nốt ruồi duyên ở đuôi mắt, mặc một bộ vest đen tôn lên vẻ tà mị. Chỉ đứng đó thôi mà anh đã khiến mọi người xung quanh lu mờ. Tông Tuyết Thiện nghĩ mãi, cảm thấy có lẽ chỉ Thẩm tiên sinh mới có thể so bì về nhan sắc với anh.
“Là Tiểu Hứa Tổng đây mà.” Tông Tuyết Thiện mỉm cười.
Thật ra cô cũng có thể được gọi là Tổng, nhưng "Tông Tổng" nghe không hay lắm, thậm chí còn nghe có phần nũng nịu, nên mọi người xung quanh đều gọi cô là "Tông lão sư" thuận tiện vì cô cũng có vị trí giảng viên danh nghĩa ở một trường đại học.
Hứa Như Trần quay đầu nhìn về cuối nhà hàng, đôi mắt đen sâu thẳm không rõ là cảm xúc gì, cuối cùng anh cũng mở lời.
“Vừa rồi người rời đi là ai vậy?”
“Là khách hàng của tôi.” Tông Tuyết Thiện vẫn giữ nụ cười rạng rỡ.
Hứa Như Trần thở dài, “Gần đây Tông lão sư gửi thiệp mời cho tất cả những người quen, nói mong mọi người đến dự đám cưới của cô. Lúc đó nhiều người thấy lạ lắm, nhưng mấy ngày trước cô lại báo rằng đó chỉ là hiểu lầm cô sẽ không kết hôn nữa.”
Nụ cười trên mặt Tông Tuyết Thiện lập tức trở nên gượng gạo.
“Ý cậu là gì?”
“Nhà tôi xảy ra chút chuyện, hy vọng có người hiểu biết giúp đỡ.” Hứa Như Trần nhìn cô, “Thật ra tôi cũng quen biết người vừa rồi, phải là Thẩm Tín không?”
Tông Tuyết Thiện hơi nhướng mày, không ngờ Hứa Như Trần lại có thể gọi đúng tên của Thẩm tiên sinh.
“Dù là người quen cũ, nhưng đã gần mười năm rồi chúng tôi chưa gặp lại. Vì vậy, tôi mong Tông lão sư có thể giúp tôi giới thiệu lại với cậu ấy.” Hứa Như Trần nói với vẻ chân thành.
Tông Tuyết Thiện: …
Ban đầu còn bán tín bán nghi, không ngờ người nhà họ Hứa cũng tin vào thần quỷ? Nhưng nghĩ đến tình cảnh nhà họ Hứa, cô lại có chút không chắc.
Dù gì đó cũng là một gia đình "đặc sắc" có thể đuổi con ruột đi, đưa con riêng vào thay thế.