Edit: Siren
Hứa gia từng xảy ra một chuyện khiến người đời kinh ngạc, dùng con riêng thay cho con ruột, còn đứa con ruột thì lại bị ném vào cô nhi viện.
Phu nhân nhà họ Hứa, Trác Thư Lan, không hề hay biết gì mà nuôi dưỡng đứa con của tiểu tam như con ruột suốt hơn mười năm trời. Mãi đến khi chồng bà bị bắt quả tang ngoại tình, sự thật mới vỡ lở.
Sự việc năm đó ầm ĩ khắp nơi, ai ai cũng đều biết. Sau này, còn nghe nói ông cụ Hứa gia thậm chí biết rõ chuyện này.
Nhà họ Hứa là gia tộc thần kinh, nói vậy không phải vì miệt thị mà là sự thật. Hứa gia có bệnh lý di truyền về tinh thần, mỗi đời đều có ít nhất một người mắc bệnh. Đương kim gia chủ của Hứa gia, Hứa Phong, tuyên bố rằng đứa con mà người vợ sinh ra mắc phải bệnh này, còn đứa con của tiểu tam thì không…
Chưa nói đến việc một đứa trẻ vừa sinh ra làm sao có thể xác định được có vấn đề tinh thần hay không, mà ông cụ Hứa lại tin lời này, ngầm đồng ý và thậm chí bí mật giúp Hứa Phong tráo đổi đứa trẻ.
Và Hứa Như Trần chính là đứa trẻ đáng thương bị tráo đổi rồi bị đưa đến cô nhi viện.
Thẳng cho đến khi Trác Thư Lan tìm lại con ruột, mọi người mới phát hiện Hứa Như Trần là một người hoàn toàn bình thường, không có bất kỳ dấu hiệu nào của bệnh tinh thần, thậm chí còn thông minh, sắc sảo, quyến rũ y như Trác Thư Lan, được nhiều người yêu mến. Hóa ra năm xưa Hứa Phong chỉ viện cớ để nuôi dưỡng con của người tình mà thôi.
Khi vụ bê bối này lan rộng đến mức không thể che đậy được nữa, Hứa Phong không dám tiếp tục giấu diếm. Thế là khi Hứa Như Trần du học trở về từ nước ngoài, anh đã trở thành Tiểu Hứa Tổng.
Còn đứa con riêng kia, có lẽ vì Trác Thư Lan đã có tình cảm với cậu ta sau bao năm chung sống nên bà không đuổi đi. Cậu ta vẫn ở lại Hứa gia, nhưng từ đó về sau không còn cơ hội nào nữa.
“Anh trai kia của tôi vẫn chưa hết hy vọng.” Hứa Như Trần nói với nụ cười mỉm.
Từ nhỏ đã bị đưa vào cô nhi viện, cuộc sống ở đó chẳng dễ dàng gì, đói khổ là chuyện thường. Vì vậy, cậu rất gầy yếu, dường như bao nhiêu năm rồi cũng không thể nào bồi bổ cho lại sức được, trên người lúc nào cũng mang nét uể oải bệnh tật. Khi nói câu này, giọng cậu ngập tràn sự bất lực.
Tông Tuyết Thiện cảm thán, “Anh ta vẫn chưa thỏa mãn sao?”
“Dù sao cũng đã được cưng chiều hơn mười năm, luôn nghĩ rằng mọi thứ của Hứa gia là của mình, cũng không thể trách được.” Hứa Như Trần thở dài, “Nhưng tôi không ngờ anh ta lại muốn đi đường tắt, gây ra chút phiền phức cho tôi.”
“Thật ra tôi muốn giới thiệu cậu với Thẩm tiên sinh, nhưng cậu ấy không thích tiếp xúc với người ngoài.” Tông Tuyết Thiện vẫn giữ thái độ kiên định, “Tôi đã phải khó khăn lắm mới mời được cậu ấy đến đây đấy.”
Hứa Như Trần liếc nhìn thực đơn, im lặng một lúc rồi mới nói, “Anh ấy vẫn thích ăn cay như xưa.”
Tông Tuyết Thiện ngẩn ra.
Cô không ngờ Hứa Như Trần lại nói đúng sở thích của Thẩm Tín. Một đại sư mà lại thích ăn cay vốn dĩ là không như bình thường rồi, ít nhất là không bình thường trong mắt người đời. Lẽ nào Hứa Như Trần thật sự muốn chứng minh rằng họ là người quen cũ?
“Tôi hiểu rồi.” Tông Tuyết Thiện gật đầu, “Tôi sẽ chuyển lời đến Thẩm tiên sinh, nhưng việc cậu ấy có liên lạc lại hay không, thì phải tùy vào ý của cậu ấy.”
“Dĩ nhiên rồi.” Hứa Như Trần mỉm cười, “Cảm phiền Tông lão sư vậy.”
Tông Tuyết Thiện đáp lại một câu "Không có gì," rồi đứng dậy tạm biệt, chỉ còn lại Hứa Như Trần ngồi một mình.
Anh lấy điện thoại từ túi áo, mở danh bạ và nhìn chăm chú vào số liên lạc duy nhất được ghim lên đầu, ánh mắt dừng lại rất lâu.
Một lát sau, Hứa Như Trần khẽ thở dài rồi đặt điện thoại xuống.
Bỏ điện thoại lại vào túi, Hứa Như Trần chuẩn bị rời đi. Thế nhưng vừa đứng lên anh lại dừng chân, cuối cùng anh vẫn nhíu mày, móc điện thoại ra lặng lẽ soạn một tin nhắn. Sau năm phút lưỡng lự, anh mới quyết định gửi đi.
Bên kia, Thẩm Tín về đến nhà liền vội vã vào nhà vệ sinh.
Ăn cay sướng nhất thời, xong việc ẻ tơi bời.
Trên đường về Thẩm Tín đã cảm thấy dạ dày mình bắt đầu nhói lên.
Dạ dày của cậu vốn không tốt, từ thời trung học đã bị viêm dạ dày nhẹ, dù không quá nghiêm trọng nhưng ăn đồ cay sẽ gây khó chịu. Dù vậy cậu vẫn không thể bỏ thói quen ăn cay. Với cậu, cuộc sống mà không có đồ cay thì còn gì ý nghĩa nữa?
Ra khỏi nhà vệ sinh, cậu uống một viên thuốc, rồi uống một cốc nước ấm. Lúc này, Thẩm Tín mới cầm tới điện thoại.
Vừa mở màn hình, cậu đã thấy mấy tin nhắn từ Tông Tuyết Thiện gửi đến.
【Tông Tuyết Thiện: Thẩm tiên sinh, cậu về đến nhà chưa?】
【Tông Tuyết Thiện: Sau khi cậu đi, tôi gặp một người tự xưng là bạn của cậu, muốn nhờ tôi liên hệ giúp, nói là đã lâu không gặp nên ngại không tiện trực tiếp.】
【Tông Tuyết Thiện: Số của cậu ấy là 18xxx.】
“Bạn? Ai ta?” Thẩm Tín nhập số này vào danh bạ, xác nhận là một số lạ.
“là người bạn mà không lưu số điện thoại à? Có vẻ không phải là người quan trọng.” Thẩm Tín thờ ơ thoát khỏi giao diện.
Những người như vậy cậu thường chọn cách phớt lờ. Dù Thẩm Tín không ghét việc giao tiếp kết bạn mới, nhưng tiêu chuẩn chọn bạn của cậu lại rất cao. Thêm vào đó, tính tình cậu vốn độc lập tự do, nên cũng không có nhiều người bạn thân thiết để thường xuyên liên lạc.
Người này có lẽ là biết tình hình của Tông Tuyết Thiện nên tìm đến.
Đúng lúc đó, điện thoại cậu rung lên một cái, hiện lên một tin nhắn từ số lạ.
【18xxx: Nếu đau dạ dày thì bớt ăn cay lại.】
“Ơ?” Thẩm Tín nhìn số này, rồi mở lại khung trò chuyện với Tông Tuyết Thiện để đối chiếu, xác nhận đúng là số này.
“Lẽ nào thật sự là người quen cũ?”
Nhưng Thẩm Tín suy nghĩ mãi mà chẳng thể nhớ ra đó là ai.
Thế là cậu mở khung trò chuyện với Tông Tuyết Thiện.
【Thẩm Tín: Tên.】
【Tông Tuyết Thiện: Cậu ấy tên là Hứa Như Trần, là người thừa kế Hứa gia.】
“Hứa Như Trần?”
Thẩm Tín im lặng một lát. Dù bạn bè không nhiều, nhưng trí nhớ của cậu lại rất tốt, các môn văn hoàn toàn nhờ vào nhìn qua là nhớ mà qua được, nên nếu không quen chắc chắn cậu sẽ không thể… À, Hứa Như Trần?
Nghĩ kỹ lại, dường như cậu có biết một người tên Hứa Như Trần, nhưng là hồi cấp ba, thậm chí còn không được tính là bạn học, vì khi đó cậu học lớp 11, còn người bạn họ Hứa kia thì học lớp 10.
Họ quen nhau cũng chỉ có ba tháng, rồi người họ Hứa này nhanh chóng chuyển trường.
Nhưng cậu nhớ người tên Hứa Như Trần là cô nhi, chứ không phải là người thừa kế Hứa gia thì phải?
Chưa kịp kết luận, tin nhắn của Tông Tuyết Thiện lại gửi đến.
【Tông Tuyết Thiện: Hứa gia từng xảy ra vụ bê bối, gia chủ Hứa tráo đổi con của vợ với con của tiểu tam, con của vợ thì bị đưa đến cô nhi viện. Hứa Như Trần chính là đứa trẻ bị bỏ rơi đó, chỉ mới được tìm lại vài năm trước.】
…Sao lại trùng hợp đến vậy.
【Thẩm Tín: Li Miêu hoán Thái Tử sao?】
【Tông Tuyết Thiện: Đúng vậy, kịch bản thật giả đại thiếu gia, lại còn là con của tiểu tam. Nghe đâu tên con riêng kia còn gây rối, nên Hứa Như Trần mới gặp tôi để nhờ liên hệ giúp.】
Thẩm Tín vẫn nhớ rõ về Hứa Như Trần.
Hồi cấp ba, Thẩm Tín là một thiếu niên trung nhị, tính cách phản nghịch, không thích bị kiểm soát, miệng lưỡi sắc bén còn hơn cả hiện tại. Dù được nhiều người yêu thích vì ngoại hình, cậu cũng khiến không ít người ngứa mắt, nhất là những người tự nhận mình là đại ca trường.
Vào một chiều thứ sáu tan học, cậu nghe thấy tên đại ca hay gây phiền phức cho mình đang mắng chửi ai đó. Bước qua xem, cậu thấy tên đó cùng hai tên đàn em đang tống tiền một người.
Người bị tống tiền chính là Hứa Như Trần.
Thẩm Tín thề là khi đó cậu xen vào chỉ vì quá chán cảnh tên đại ca này gây rối, muốn giải quyết một lần cho xong. Nhưng không ngờ từ đó trở đi, Hứa Như Trần bắt đầu lặng lẽ theo đuôi cậu.
Cậu không ngại có thêm bạn, nhưng chuyện Hứa Như Trần chuyển trường diễn ra quá đột ngột, đến khi không thấy cậu ta đâu, hỏi ra mới biết cậu ta đã chuyển trường.
Nghĩ đến đây, Thẩm Tín xoa cằm, rồi nhắn tin trả lời số lạ ban nãy.
【Thẩm Tín: Gặp ở đâu?】
【18xxx: Anh vẫn nhớ tôi sao?】
【18xxx: Xin lỗi, anh có thể gặp ở đây không? Mười giờ sáng mai.】
【18xxx: Vị trí】
…
Ngày hôm sau, Thẩm Tín đúng giờ đến địa điểm đã hẹn. Qua tấm kính cậu thấy một chàng trai trẻ đang ngồi đợi. Dù đeo kính râm, Thẩm Tín vẫn nhận ra gương mặt tinh tế của anh ta. Khác với vẻ ngoài của mình, người thanh niên kia có nét mảnh mai bệnh tật, trông vô cùng yếu đuối khiến người khác thương cảm.
Có vẻ như anh ta đang đợi ai đó, không ngừng nhìn về phía cửa.
Dù khác xa so với hình ảnh cậu học sinh mộc mạc sạch sẽ năm nào, Thẩm Tín vẫn nhận ra đây chính là Hứa Như Trần thời cấp ba, chỉ là giờ anh đã trưởng thành và đẹp trai hơn nhiều.
Đảm bảo kính râm được đeo chắc chắn, Thẩm Tín bước đến cửa đẩy vào, chọn đúng khoảnh khắc Hứa Như Trần nhìn về phía này. Quả nhiên cậu thấy ánh mắt hắn thoáng lộ vẻ vui mừng không thể che giấu.
Thẩm Tín khẽ nhếch khóe môi.
“Tôi chắc là chưa trễ hẹn nhỉ?” cậu bước tới, còn cố tình nhìn đồng hồ như không biết gì, “Mới chín giờ năm mươi thôi mà.”
“Là tôi đến sớm.” Hứa Như Trần đáp, “Đàn anh.”
Nghe tiếng gọi quen thuộc, Thẩm Tín cuối cùng cũng tháo kính râm xuống, đôi mắt đen lấp lánh ý cười, “Tôi đã tám trăm năm không đổi số điện thoại rồi, chẳng phải từng đưa số cho cậu sao? Cần gì phải nhờ người khác liên hệ giúp.”
“… Chỉ là tôi thấy ngại thôi, lâu như vậy không gặp mà.” Hứa Như Trần nhìn Thẩm Tín, từng lời nói đều cẩn thận.
Thẩm Tín không để ý, chỉ gật đầu, “Có chuyện gì muốn nhờ tôi giúp sao?”
Hứa Như Trần im lặng vài giây rồi mới mở lời, "Nghe nói đàn anh đã giúp đỡ Tông lão sư, thực ra tôi cũng có việc tương tự muốn nhờ đàn anh giúp đỡ."
“Không biết Tông lão sư có nói với anh chưa, nhưng tôi có một người anh cùng cha khác mẹ, anh ta đã tìm một pháp sư giang hồ, cố gắng thay thế cuộc đời của tôi. Tôi cũng không hiểu về mấy vấn đề này, nên muốn nhờ một người am hiểu giúp đỡ.”
Thẩm Tín khẽ nhướng mày.
Nói xạo.
“Dạo gần đây tôi liên tục gặp mấy rắc rối nho nhỏ bất thường, lại không thể tìm ra nguyên nhân.”
Lại nói xạo.
“Vừa nghe nói người giúp Tông lão sư là đàn anh, tôi liền lập tức muốn gặp anh…”
… Câu này thì thật.
Bỏ kính râm xuống, Thẩm Tín có thể thấy được số mệnh của mỗi người, dĩ nhiên là bao gồm cả Hứa Như Trần. Nhờ vậy cậu có thể hoàn toàn xác định liệu người đối diện có đang nói dối hay không.
Cậu thấy được quãng thời gian khốn khổ của Hứa Như Trần ở cô nhi viện, thấy được việc anh được đón về Hứa gia, rồi bị gửi ra nước ngoài học tập, thấy được cách anh xử lý gã anh cùng cha khác mẹ luôn sống trong ảo tưởng kia… nhưng hoàn toàn không có cái gọi là rắc rối nho nhỏ. Rõ ràng là Hứa Như Trần chỉ đang viện cớ để có thể gặp Thẩm Tín mà thôi.
Nhưng suy cho cùng, lý do Hứa Như Trần làm vậy chỉ đơn giản là vì anh thích Thẩm Tín, muốn gặp cậu.
Chậc, cậu ta không chỉ đang nói dối mà còn thầm thích mình nữa.
Vẫn giống hệt như trước đây.