Từ nhỏ, Thẩm Tín đã ghét việc phải viết chữ, đặc biệt là những kiểu lặp đi lặp lại đầy nhàm chán. Điều này luôn khiến cậu nhớ lại cảm giác khi bị ép luyện chữ lúc còn nhỏ. Cái việc lặp lại các nét vẽ để tạo thành bùa chú cũng chẳng khác gì mấy.
Vì vậy, trong tình huống mà tiền bạc không phải là vấn đề lớn, cậu không hề có chút hứng thú với việc kiếm tiền bằng cách viết chữ.
Thẩm Tín miễn cưỡng mở lời: "Ít lại được không?"
Nhìn vẻ mặt khó khăn của Thẩm Tín, Tông Tuyết Thiện lập tức hiểu ra.
Đúng vậy, với một lá bùa có tác dụng mạnh mẽ như vậy, việc vẽ nên hẳn là không dễ dàng chút nào. Thẩm tiên sinh chắc chắn vì có duyên với Chân Chân mới sẵn sàng tặng cho họ vài lá bùa, thậm chí còn đưa ra mức giá mang tính tượng trưng là 100 tệ một lá.
Là cô đã không tinh tế rồi.
Tông Tuyết Thiện vội nói, "Đã làm khó Thẩm tiên sinh rồi." Cô cẩn thận đề nghị, "Vậy mười lá có được không? Ngoài tôi và Chân Chân, tôi muốn gửi hai lá cho ba mẹ để phòng thân, phần còn lại tôi sẽ dùng để đối phó với Vương Thư Dương."
Mười lá?
Thẩm Tín thầm tính trong đầu, nhớ lại trong nhà vẫn còn ba lá bùa cậu từng vẽ lúc rảnh rỗi, vậy là chỉ cần vẽ thêm bảy lá nữa.
"Được." Cậu gật đầu, "Vậy hai người đợi ở đây, tôi sẽ về lấy."
thành công nhận được bùa, hai chị em Tông gia vui mừng rời đi, còn Thẩm Tín, vì đã nhận tiền, cũng lịch sự tiễn hai người ra cửa. Ngay lúc đó đột ngột thấy được ảo ảnh mới.
Sau khi về nhà, Tông Tuyết Thiện lập tức thuê ba vệ sĩ lực lưỡng, mỗi người cầm một lá bùa trong túi, rồi ngồi chờ sẵn Vương Thư Dương đến tìm. Quả nhiên Vương Thư Dương, như một con chó không thay đổi thói quen, cảm thấy không cam tâm khi bỏ qua Tông Tuyết Thiện. Ngay khi vết thương vừa lành một chút, hắn lại mò đến, ý đồ muốn khống chế cô thêm một lần nữa.
Nhưng lần này, hắn lập tức bị ba vệ sĩ bắt được đánh cho không kịp trở tay. Có bùa hộ thân khiến hắn không thể sử dụng chút tà thuật nào, chỉ có thể chịu trận, mặt mũi bầm dập.
Sau khi đánh xong, Tông Tuyết Thiện liền lấy tội lừa hôn mà tống hắn vào nhà giam.
Thẩm Tín: …
Đúng là nữ trung hào kiệt, đáng sợ thật!
Bên phía Tông Tuyết Thiện đúng là mọi chuyện diễn ra giống như cậu thấy. Sau khi đưa em gái về nhà cha mẹ, cô để lại mỗi người hai lá bùa để phòng thân, rồi trở lại nhà thuê ba vệ sĩ lực lưỡng, đánh người càng tàn nhẫn càng chuyên nghiệp càng tốt.
Đầu tiên là cô dặn họ bắt buộc phải giữ bùa bên người, nếu không lương sẽ bị giảm đi, sau đó là chờ Vương Thư Dương tới cửa.
Là phái nữ, lại là phụ nữ tự mình xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, Tông Tuyết Thiện hiểu rất rõ loại khôn lỏi như Vương Thư Dương sẽ không dễ dàng từ bỏ. Trong mắt hắn, cô đã trở thành một "chiến lợi phẩm" mà hắn không thể để mất.
Quả nhiên, vào đêm hôm sau, trong khi đang mơ màng ngủ, cô nghe thấy tiếng động lạ.
Cô nhanh chóng mở mắt ra, liền thấy một bóng người lạ đang ngồi trên bệ cửa sổ.
"Cậu là ai?!" Tông Tuyết Thiện vội lớn tiếng chất vấn.
"Anh là ai ư? Đương nhiên là vị hôn phu của em rồi." Vương Thư Dương nhảy xuống từ cửa sổ, trong mắt hiện lên vẻ kiêu căng, "Em yêu, chúng ta sắp kết hôn rồi, sao em lại tự tiện bỏ trốn như vậy?"
"Không đời nào tôi muốn kết hôn với anh!" Tông Tuyết Thiện bước xuống giường, "Nếu cậu còn tiến thêm bước nữa, tôi sẽ gọi người đấy!"
Nghe vậy, ánh mắt Vương Thư Dương thoáng hiện lên sự chế giễu, "Gọi người? Nếu em cảm thấy đây là tình thú thì cứ việc kêu đi."
"Hãy để anh nói thẳng với em, người trong nhà này đều đã ngủ say hết rồi, em có hét lớn thế nào cũng chẳng ai..."
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe bap một tiếng, rồi tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên. Lúc này Vương Thư Dương mới chậm chạp nhận ra, người vừa kêu thảm thiết đó là, hắn bị người đánh bật ra phía tường, cảm giác xương sườn như bị gãy, đau đớn đến tột cùng.
Trong cơn hoảng loạn, hắn thấy Tông Tuyết Thiện đứng ở cửa với ba vệ sĩ to lớn trước mặt cô.
"Cô chủ, ở đây nguy hiểm lắm, xin mời cô lùi lại." Một trong ba vệ sĩ lịch sự mời Tông Tuyết Thiện rời khỏi.
Trước khi rời đi, cô chỉ nhắn thêm, "Đừng để hắn chết là được."
Vương Thư Dương chưa từng bị đánh thê thảm như vậy trong đời, phải mất nửa tiếng đồng hồ sau, ba vệ sĩ mới dừng tay. Không ai để ý rằng những lá bùa trong túi họ đang sáng lên toả ra hơi nóng, rồi từ từ tan biến vào không khí.
Ba vệ sĩ kéo Vương Thư Dương nửa chết nửa sống ra ngoài.
"Cô chủ, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi." Một trong số họ nói, "Tội đột nhập bất hợp pháp cũng đủ để hắn bị tạm giam một thời gian."
"Vẫn chưa đủ." Tông Tuyết Thiện ngồi trên ghế sofa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vương Thư Dương.
Nghĩ đến việc từng bị hắn khống chế, thậm chí phải ở chung phòng với hắn, cô không khỏi cảm thấy kinh tởm, không biết trước đây hắn đã dùng tà thuật để hại bao nhiêu cô gái vô tội rồi.
Cô đã chuẩn bị sẵn bằng chứng, đợi cảnh sát đến sẽ đưa ra, chứng minh Vương Thư Dương lừa dối hôn nhân. Sau đó, cô sẽ tìm thêm chứng cứ về những tội ác mà hắn đã làm, để hắn phải ngồi tù đến suốt đời, khỏi ra ngoài hại người nữa.
Vương Thư Dương nằm rũ rượi trên sàn như một đống rác, hắn loáng thoáng nghe được Tông Tuyết Thiện nói sẽ xử lý mình như thế nào.
Đồ ác phụ! Con tiện nhân!
Hắn khó nhọc mở mắt, trừng trừng nhìn Tông Tuyết Thiện đang ngồi trên sofa.
Hắn không hiểu tại sao ba tên vệ sĩ này có thể tự do hoạt động được, có lẽ có mang theo bùa bên người, đáng tiếc bùa là loại vật phẩm chỉ dùng được một lần, bây giờ hẳn là có thể khống chế được bọn chúng rồi! Phải khiến tất cả bọn nó chết không có chỗ chôn, trước khi chết còn phải hối hận khi chọc vào hắn!
Vương Thư Dương nhét tay đang chảy máu vào túi, lấy từ trong túi ra một hình nhân giấy trắng.
"Thuật rối giấy!"
Hắn hét lớn phun cả nước bọt pha lẫn máu lên hình nhân giấy. Ba vệ sĩ và Tông Tuyết Thiện lập tức quay lại nhìn hắn.
Không gian lặng ngắt, hình nhân giấy trong tay hắn rơi xuống sàn, chỉ còn là mảnh giấy trắng bình thường.
Vương Thư Dương mở to mắt, kinh hãi kêu lên.
"Không hiệu nghiệm?! Sao lại không được?!"
"Thuật rối giấy!"
Một vệ sĩ nhíu mày nhìn Vương Thư Dương đang nổi điên "Tên này điên rồi chăng?"
"Không, không thể nào!" Vương Thư Dương nhìn tay mình, rồi nhặt lại hình nhân giấy trên sàn “Tại sao lại như vậy?!”
Hắn dần hiểu ra, không phải do bùa hộ thân của họ, mà chính là tà thuật của hắn đã không thể dùng tà thuật được nữa, năng lực của hắn đã bị phế đi lúc nào không hay, sao có thể như thế được?!
Khi Vương Thư Dương đang gào thét trong đêm, cảnh sát cuối cùng cũng đến, chuẩn bị dẫn hắn đi.
Trước khi bị áp giải, hắn vùng vẫy, cố nhào đến chỗ Tông Tuyết Thiện, "Tiện nhân! Làm sao mày làm được chuyện này?! Tiện nhân! mày hại tao!"
Nghe thấy hắn còn định tấn công người khác, cảnh sát ngay lập tức dùng dùi cui điện, khiến hắn ngã quỵ xuống, ngất xỉu. Hắn bị cảnh sát kéo đi trong bộ dạng tả tơi, hoàn toàn bất lực.
Khi thấy kẻ ác bị đưa đi, ba vệ sĩ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc đó, một trong ba người mở miệng, "Ơ? Sao lá bùa này lại biến thành giấy trắng rồi?"
Hai người còn lại nghe thế thì giật mình, vì lá bùa đó gắn liền với một nửa tiền lương của họ mà!
Họ vội vàng lấy lá bùa trong túi ra, quả nhiên, cả ba lá bùa đều đã biến thành những tờ giấy trắng như thể chưa bao giờ có mực in lên đó.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đầy ngờ vực.
Đêm hôm đó, Thẩm Tín, đang thức khuya chơi game, vươn vai một cái. Khi xoay đầu qua, suýt chút nữa bị cảnh tượng bên cạnh làm cho giật mình.
Hai ngày không ra khỏi nhà, ảo ảnh gần như bị cậu quên mất kia giờ đây nó lại hiện lên ngay đầu giường.
Vẫn là lá bùa đó, nhưng lần này có thêm chút ghi chú.
【Bùa trừ tà - Cổ】
【Do hiệu quả quá mạnh mẽ, bùa này từng nhiều lần bị chỉ trích và cuối cùng bị hủy bỏ. Thời kỳ mạnh nhất, chỉ cần lá bùa là có thể phong tỏa hoàn toàn năng lực của tà thuật sư.】
“Cái quái gì vậy.” Thẩm Tín cau mày.
“Đừng xuất hiện đột ngột khi tôi đang chơi game như thế chứ, dọa người ta chết khiếp!”
...
Cuộc sống sau khi từ chức của Thẩm Tín không chút quy củ, nhưng tinh thần cậu rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao, cậu vươn vai. Vì không có chuông báo thức làm phiền nên giấc ngủ vô cùng sâu. Sau khi kéo rèm cửa, cậu cảm thấy cả cơn mưa bên ngoài cũng dễ chịu hơn hẳn.
Phải, Thẩm Tín rất ghét trời mưa.
Mưa làm mọi thứ ẩm ướt, kể cả giấy viết. Hễ trời mưa là cậu chẳng thể đi đâu, chỉ có thể ngồi nhà luyện chữ.
Nhưng giờ đây, cậu không cần phải luyện chữ, cũng không cần đến công ty mà bị áp lực nữa.
Cơn mưa này thật tuyệt!
Một bên thưởng thức mưa, một bên với tay lấy chiếc điện thoại đang sạc, vừa rút sạc ra, cậu đã thấy có vài tin nhắn WeChat.
【Tông Tuyết Thiện: Video.】
【Tông Tuyết Thiện: Cảm ơn Thẩm tiên sinh, mọi việc đã được giải quyết rồi.】
Thẩm Tín mở video mà Tông Tuyết Thiện gửi qua, ngay lập tức thấy cảnh hai vệ sĩ cao to đang đánh bầm dập tên cặn bã, hắn ta vừa kêu gào vừa cầu xin, nói rằng mình là vị hôn phu của Tông Tuyết Thiện, rồi nhận ngay một cú đấm nặng nề hơn.
Ồ waoo...
Gửi thêm vài đoạn nữa cũng được, cậu thích xem!
【Tông Tuyết Thiện: Vương Thư Dương đã bị bắt cảnh sát bắt giữ rồi, tôi chuẩn bị đi tìm những người từng bị hắn hại, đòi lại công lý cho họ.】
【Tông Tuyết Thiện: Thẩm tiên sinh, cậu có thể giúp tôi việc này được không?】
Thẩm Tín hơi nhướn mày, không ngờ Tông Tuyết Thiện lại là một người sống đúng với cái tên của mình, rất đỗi nhân từ.
Nói thật thì đến giờ Thẩm Tín vẫn nửa tin nửa ngờ về mấy cái ảo ảnh mà cậu thấy. Có lẽ hai chị em Tông gia chỉ là sự trùng hợp thôi chăng? Bảo cậu tin rằng mình đột nhiên có cái bàn tay vàng "nhìn thấy mệnh số" đúng là khó quá, dù sao cũng hai mươi năm sống với nền giáo dục khoa học mà.
【Thẩm Tín: Nhưng cho dù cô có tìm thấy, cũng không dễ chứng minh cái chết của họ liên quan đến Vương Thư Dương.】
Nếu ảo ảnh đó là thật, dựa vào điểm công đức âm của Vương Thư Dương, hắn đúng là từng hại không ít người.
【Tông Tuyết Thiện: Vậy là Thẩm tiên sinh thực sự có thể tìm ra những người đó sao? Còn chuyện chứng minh thế nào cứ để tôi lo, tuyệt đối sẽ không làm phiền đến cậu, tôi đảm bảo!】
Không phải vấn đề phiền hay không… thôi vậy.
Thẩm Tín hồi tưởng lại cảnh tượng hắn nhìn thấy qua ảo giác về Vương Thư Dương. Trí nhớ của cậu rất tốt, có thể kể lại chính xác cốt truyện của một bộ phim sau khi xem qua, nên việc lấy ra các chi tiết từ ảo giác cũng chẳng khó.
Cậu cung cấp một số manh mối cho Tông Tuyết Thiện, cô liền cảm ơn rối rít rồi nói sẽ ngay lập tức cử người đi tìm kiếm.
【Tông Tuyết Thiện: Thật sự rất biết ơn cậu, ngày mai tôi có thể mời cậu một bữa cơm không?】
【Tông Tuyết Thiện: 【Địa chỉ】】
Thẩm Tín vốn chẳng phải người lịch sự gì, cậu không ham thích giao tiếp xã hội, càng ghét việc cùng người khác ăn uống, chưa bao giờ tham gia tiệc tùng công ty, nhưng ngay khi định từ chối, ánh mắt cậu chợt lướt thấy địa chỉ.
Vậy mà là nhà hàng Tứ Xuyên mà cậu đã muốn ăn thử từ lâu nhưng phải đặt chỗ đến tận hai năm nữa mới có?!
Thẩm Tín: …
【Thẩm Tín: Được thôi, không vấn đề gì.】
Tông Tuyết Thiện khẽ mỉm cười.
Quả nhiên, tình báo của Chân Chân hữu dụng thật, một đại sư mê đồ cay.