Thẩm Tín thường ăn ở quán này, lý do là gần đây chỉ có chỗ này có dầu ớt là đủ cay.
Trên đời này thiếu gì người ăn cay được, thêm cậu vào cũng có sao đâu? Vậy mà sao cô gái này lại nhìn cậu với ánh mắt ngỡ ngàng đến vậy?
Thật ra không phải Tông Tuyết Chân làm quá , mà vì vẻ ngoài của Thẩm Tín quá lừa người. Trông cậu cứ như tiên nhân bước ra từ phim truyền hình, khi im lặng chẳng khác gì người trên tiên giới. Cô với Thẩm Tín nói chuyện chẳng được mấy câu, hoàn toàn không biết con người thật của cậu thế nào. Trong suy nghĩ của mọi người, người có khí chất thanh tao thường chú ý dưỡng sinh, chắc chắn không ăn cay, đâu ai ngờ Thẩm Tín lại thích ăn siêu cay!
Tông Tuyết Chân lén đẩy tô mì ra xa, ông chủ cũng quay đi tiếp khách mới, lúc này cô mới hạ giọng hỏi, “Đại sư thật sự sẽ giúp con sao?”
“Ừ.” Thẩm Tín liếc nhìn cô, “Đang lúc tôi thấy vui, cũng còn chút hứng thú với tiền.”
Tông Tuyết Chân: …
Một đại sư thật đặc biệt.
Mặc dù thấy có chút kỳ lạ, nhưng Tông Tuyết Chân vẫn nhanh chóng kể lại tình hình của mình.
Người gặp rắc rối không phải cô, mà là người thân của cô.
Chị gái cô tên là Tông Tuyết Thiện, hơn cô mười tuổi, từ nhỏ đã là con nhà người ta, sau khi tốt nghiệp cũng là người thành công trong cuộc sống, tự mình sáng lập công ty thời trang làm ăn rất phát đạt, đúng chuẩn nữ cường nhân.
Nhưng khoảng một tháng trước, chị bất ngờ báo với gia đình rằng mình đã có bạn trai và định tháng sau sẽ kết hôn. Cả nhà đều sững sờ, sau khi truy hỏi thêm mới biết đối phương chỉ là một tên lưu manh, học chưa hết cấp hai, không có việc làm, sống hoàn toàn nhờ Tông Tuyết Thiện chu cấp.
Nhìn kiểu gì cũng không giống việc chị gái nữ cường nhân của cô có thể làm.
Tông Tuyết Chân lập tức đến gặp chị mình, và tại nhà chị, cô đã gặp người "anh rể" chưa qua cửa ấy. Ngay từ ánh mắt đầu tiên thấy hắn, cô đã giật mình kinh hãi.
Vì cô thấy khí đen đặc sệt bao quanh người tên đó, nụ cười càng rạng rỡ thì luồng khí đen phía sau lưng hắn lại càng trở nên dữ tợn, Tông Tuyết Chân bị doạ sợ liên tục lùi lại. Là người có mắt âm dương từ nhỏ, cô chỉ cần nhìn đã biết tên này không bình thường.
Nhưng chị cô lại không hề bị đả động, hoàn toàn không nghe lời khuyên của cô, trong đầu chỉ toàn là chuyện kết hôn với hắn.
Thời gian lâu dần, Tông Tuyết Chân nhạy bén nhận ra người “anh rể” đáng sợ ấy đã để ý đến mình, ánh mắt hắn nhìn cô mang đầy sát ý, không hề che giấu.
Trong tháng tiếp theo, hắn thường xuyên tìm đến Tông Tuyết Chân, như cố tình điều tra cuộc sống của cô, hoặc cũng có thể đang tìm cơ hội, nên trong thời gian này cô mới không ở trường mà trốn ra ngoài để tránh hắn.
Tông Tuyết Chân bây giờ chỉ sợ mình không cứu được chị gái, lại còn phải bồi thêm tính mạng của chính mình.
Thẩm Tín chống cằm nhìn Tông Tuyết Chân đôi mắt đang ngấn nước.
Trong ảo giác mà cậu thấy lúc đầu,Tông Tuyết Chân đúng là đã chết, cô khóc lóc rồi nhảy từ trên tầng cao nhất xuống, trông giống như một sinh viên đại học quẫn trí tự sát, nhưng chú thích của ảo giác nói rõ: cô ấy không phải tự tử mà là bị khống chế.
“Đại sư, con phải làm sao đây?!” Tuyết Chân lo lắng hỏi.
“Không biết.” Thẩm Tín trả lời thẳng thừng.
Tuyết Chân sững người, lông mi cô vẫn còn đọng vài giọt nước mắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn Thẩm Tín.
Gì cơ? Không biết?
Trong tưởng tượng của cô, đại sư hẳn là sẽ lập tức nhìn ra cách giải quyết, sau đó đưa ra chỉ điểm để giúp cô và chị mình thoát khỏi nguy hiểm.
Sao mà khác xa tưởng tượng vậy chứ?!
Chỉ cần nhìn cũng đoán được Tông Tuyết Chân đang nghĩ gì, Thẩm Tín âm thầm đảo mắt.
Cậu mà tính là đại sư gì chớ, từ nhỏ đến lớn cậu được giáo dục theo hướng khoa học, cấp ba học giỏi lý, đại học tốt nghiệp làm lập trình viên, từ trước đến giờ không tin vào huyền học, thậm chí môn văn hồi cấp 3 của cậu còn chưa đủ điểm chuẩn nữa là. Kết quả bị một tia sét đánh ra cái ảo giác, mà hình như ảo giác đó còn là hàng thật.
Nhưng dù ảo giác có là thật, cậu cũng chẳng phải là người chính thống gì, căn bản là không biết nhảy múa để trừ tà diệt quỷ.
Khi cậu chuẩn bị nói rõ với Tông Tuyết Chân rằng mình thật sự không phải đại sư, thì một giọng nam kệch cỡm vang lên.
“Chân Chân, tình cờ quá nha.”
Gương mặt Tông Tuyết Chân lập tức cứng lại, Thẩm Tín rõ ràng thấy trong mắt Tông Tuyết Chân thoáng qua một tia sợ hãi, đang ngồi đối diện cửa nên Thẩm Tín ngẩng đầu lên là nhìn thấy người đàn ông vừa lên tiếng kia.
Hắn mặc một bộ trang phục của thương hiệu nổi tiếng, thoạt nhìn đã biết không rẻ, nhưng hắn không có dáng người và khí chất để tôn lên bộ đồ này, không chỉ không làm tăng thêm vẻ đẹp, mà còn khiến khuôn mặt vốn dĩ chẳng ưa nhìn của hắn càng thêm méo mó.
Người đàn ông bước tới, hắn đặt tay ngay lên vai Tông Tuyết Chân, cô theo phản xạ gạt tay hắn ra.
Trong khoảnh khắc đó, mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi.
“Xin lỗi, tôi không quen để người khác chạm vào mình.” Tông Tuyết Chân vội giải thích, “Vương tiên sinh.”
Người đàn ông thu lại vẻ mặt khó chịu, cười nói: “Kêu Vương tiên sinh cái gì chứ , chúng ta sắp thành người một nhà rồi, bây giờ gọi anh rể cũng được.”
Lần này đến lượt mặt Tông Tuyết Chân trở nên khó coi, cô gượng cười, “Vương tiên sinh nói gì vậy, chị tôi vẫn chưa kết hôn với anh, giờ gọi vậy không hợp lắm.”
“Sao lại không hợp chứ, em là em gái Thiện Thiện, cũng như là em gái của anh.”
Cái giọng điệu đe dọa này đúng là hợp với hình tượng một kẻ côn đồ chưa tốt nghiệp cấp hai.
“Chân Chân đang ăn với bạn học à?” Ánh mắt người đàn ông hướng về phía Thẩm Tín, vừa trông thấy Thẩm Tín, trong mắt hắn liền lóe lên tia đố kị.
Dáng vẻ của Thẩm Tín thực sự rất xuất sắc, cậu ngồi ở đây, tựa như nhân vật chính thanh tú lạnh lùng trong tiểu thuyết bước vào hiện thực, nhưng lại không có vẻ yếu đuối chút nào, là một kiểu khí chất mỹ nam thuần khiết làm người ta nhìn một lần là không thể không nhìn lại lần nữa.
Không hề để ý đến ánh mắt đố kị của người đàn ông, Thẩm Tín trong khoảnh khắc đối diện với hắn liền thấy ảo giác hiện ra không trễ giây nào.
Vương Thư Dương, một tên phá làng phá xóm chưa tốt nghiệp cấp 2, giá trị công đức -55, màu sắc đỏ đậm đến đen.
Những đứa trẻ không có cha mẹ từ nhỏ thường đi theo hai cực: một là rất ngoan ngoãn, nghe lời, học hành cũng tạm ổn, hai là vì không ai quản giáo mà bỏ học thành thanh niên lêu lổng. Thật không may, Vương Thư Dương chính là loại thứ hai, lại còn là một tên tệ hại bậc nhất.
Sau khi bỏ học cấp hai, hắn bắt đầu theo đám côn đồ lang thang phá phách ngoài phố, trong một lần kéo bè đánh nhau đã vô tình đâm chết người nên bị đưa vào trại giáo dưỡng, ở đó cho đến khi trưởng thành, được thả ra thì vẫn ngựa quen đường cũ, tiếp tục đi cướp bóc và lại bị bắt, rồi vào tù.
Lần này, hắn gặp một ông già trong tù, người này nói hắn là một kẻ xấu trời sinh, còn có chút thiên phú, thế là nhận hắn làm đệ tử, dạy một số tà thuật.
Sau khi ra tù, hắn liền dựa vào tà thuật đó để lấy tiền đổi mệnh, hại không ít phụ nữ giàu có.
Dù sao, kết hôn là cách hợp pháp và hiệu quả nhất để chiếm đoạt tài sản của người khác.
“Không phải bạn học.” Tuyết Chân cuối cùng cũng miễn cưỡng trả lời.
“Vậy là thanh niên lêu lổng à? Anh rể không đồng ý đâu.” Vương Thư Dương ngồi phịch xuống bên cạnh Tông Tuyết Chân, mắt đầy vẻ không tốt lành, “Mấy tên tiểu bạch kiểm như cậu này đều chỉ nhắm vào tiền của em thôi.”
Tông Tuyết Chân cau mày, “...Tất nhiên là không phải.”
“Đừng có không tin, anh rể thấy nhiều rồi, loại người này chỉ biết giả vờ, thực ra chỉ toàn vì tiền, dựa vào khuôn mặt có chút coi được đi làm mấy chuyện bất nhân.”
Thẩm Tín khẽ cười, cậu đẩy bát nước dùng ra phía trước.
Vương Thư Dương kỳ lạ nhìn động tác của cậu, “Cậu làm gì đấy?”
“Tôi đang tìm một góc độ.”
“Hả?”
“Để có thể hất bát canh này lên mặt anh dễ hơn.”
Vương Thư Dương lập tức bật dậy, “M* kiếp mày có bệnh à!”
Nhìn Vương Thư Dương nhảy dựng lên, Thẩm Tín trực tiếp đập bát canh đầy ớt xuống cạnh hắn, ‘choang’ một tiếng bát vỡ tan, nước canh đỏ thẫm bắn tung tóe, dầu đỏ thẫm bắn vào quần áo của Vương Thư Dương, mặt hắn biến dạng.
Không chỉ Vương Thư Dương mà ngay cả Tông Tuyết Chân cũng hơi kinh ngạc.
Theo hình mẫu thông thường, những đại sư ẩn dật đều có tính cách trầm lặng, khiêm tốn, kiểu đại sư ngông nghênh đến cực điểm như Thẩm Tín cô chưa từng thấy bao giờ.
Ông chủ bị tiếng bát vỡ làm giật mình, vội vàng chạy tới.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không sao, cháu trượt tay.” Thẩm Tín lấy khăn giấy bên cạnh lau tay, thản nhiên nói, “Cháu bị bệnh trượt tay, hay trượt vào mặt những kẻ đầu óc có bệnh.”
Vương Thư Dương tức giận đập bàn, “M* kiếp mày muốn chết hả!”
“Chỉ có đầu óc bị bệnh mới chết thôi.”
Ông chủ ngay lập tức hiểu ra chuyện gì xảy ra.
Thật ra chuyện này trước đây cũng từng xảy ra rồi, một đám trai gái trẻ vào ăn, vừa hay Thẩm Tín cũng ở đó, có vài cô gái muốn xin cách liên lạc của cậu, kết quả là có anh chàng lại cứ khăng khăng cho rằng Thẩm Tín đang tán tỉnh bạn gái mình, thế là Thẩm Tín liền dạy hắn ta cách làm người.
Nguyên tắc sống của Thẩm Tín: Không trả tiền cho cậu thì đừng mong cậu nể mặt, ai gây khó chịu thì cậu sẽ trả lại gấp bội.
“Ông Chủ, tiền bát cháu sẽ trả luôn,” Thẩm Tín đứng dậy, hoàn toàn phớt lờ khuôn mặt đang méo mó vì giận dữ của Vương Thư Dương. Cậu đưa tiền cho chủ quán rồi hỏi xin một tờ giấy và cây bút.
Viết tên mình và số điện thoại lên giấy, cậu đưa tờ giấy cho Tông Tuyết Chân.
“Đây là số của tôi, liên hệ với tôi sau nhé. Tôi không muốn ở cùng chỗ với người có vấn đề thần kinh.”
Nói xong, Thẩm Tín quay lưng đi.
“Này! Mày vừa nói gì đó?! mày mới là đồ rác rưởi!” Vương Thư Dương chửi ầm lên.
Dĩ nhiên hắn không dám báo cảnh sát, cho dù có bị Thẩm Tín tạt cho cả người dính toàn dầu ớt, tiền án tiền sự trên người hắn quá nhiều rồi, nếu gọi cảnh sát nữa có khi hắn lại bị lôi cả nợ cũ ra xử lý.
Khốn thật! Bộ quần áo này đắt lắm!
Không bận tâm đến những lời chửi rủa của hắn, Tông Tuyết Chân nhìn xuống tờ giấy trên tay mình.
Trên đó chỉ có tên và một dòng số điện thoại của Thẩm Tín, kèm theo một lưu ý nhắc cô đừng gọi cậu là đại sư.
Tông Tuyết Chân lẩm bẩm, “Chữ đẹp thật.”
Cuối cùng cũng có một thứ hợp với khí chất của anh ta.
Thẩm Tín viết chữ rất đẹp, nhìn qua còn đẹp hơn cả chữ của vài nhà thư pháp hay các hot blogger chuyên viết chữ, chữ của cậu ấy có thần thái, có cốt cách. Cho dù chỉ là bút bi, nhìn vẫn cực kỳ mãn nhãn.
“Chân Chân, đừng qua lại với nó! nó rõ ràng không phải loại người tử tế!” Vương Thư Dương giữ chặt lấy cô.
Tông Tuyết Chân bình tĩnh nhìn hắn, “Cảm ơn Vương tiên sinh, nhưng xin đừng can thiệp vào đời tư của tôi.”
“Em!”
Nhìn cô đứng lên, thanh toán rồi bước ra khỏi quán mà không thèm gọi hắn cùng đi, sắc mặt Vương Thư Dương càng lúc càng khó coi.
Đáng ghét! Con bé này dám không nghe lời tao, còn cái tên mặt trắng kia nữa!
Rồi sẽ có một ngày, tao sẽ khiến tất cả bọn bây biến mất ma không biết, quỷ không hay!