Tông Tuyết Chân không hề gọi điện, Thẩm Tín cũng không có số của cô, dù có thì cậu cũng chẳng đời nào gọi.
Giờ là thời gian nghỉ ngơi của cậu, mặc dù năm vạn nhân dân tệ kia rất hấp dẫn, nhưng cậu cũng không nóng lòng đến mức muốn lao vào ngay. Nếu cậu thực sự ham tiền đến vậy, thì đã chẳng ngang nhiên mỉa mai những kẻ ngứa mắt ở công ty, hoàn toàn không lo lắng liệu mình có bị sa thải hay không.
Về đến nhà, Thẩm Tín mở WeChat lên, phát hiện đồng nghiệp Lư Văn Nguyệt vẫn đang say sưa tám chuyện, gửi cho cậu cả chục tin nhắn.
Cậu chọn vài tin quan trọng đọc qua.
【Lư Văn Nguyệt: Nói ra đúng là hả lòng hả dạ! Cái tên đi cửa sau kia trước giờ ngông nghênh là nhờ Phó Tổng Mạnh bênh vực, không ít lần gây khó dễ cho chúng ta mà Phó Tổng còn quay ra trách bọn mình không đoàn kết, buồn nôn chết đi được! Chỉ có cậu là dám bật lại thẳng thừng với hắn.】
【Lư Văn Nguyệt: Ác giả ác báo, bây giờ cả nhà hắn gặp hạn rồi!】
【Lư Văn Nguyệt: Tổng Giám đốc mặt đen như than, còn bảo Phó Tổng Mạnh nếu cứ tiếp tục để chuyện gia đình làm phiền đến công ty thì đừng đến làm nữa! Ha ha, hả lòng hả dạ quá!】
Thẩm Tín gõ một dòng rồi gửi đi.
【Thẩm Tín: Tiếc thật, không có tôi ở đó.】
Quả thực cậu có chút tiếc nuối, dù đã thấy trước một vài cảnh tượng, nhưng đó cũng chỉ là một vài đoạn ngắn mà thôi, sao có thể so sánh với việc tận mắt chứng kiến!
Nếu không sợ làm lộ Lư Văn Nguyệt, cậu đã có thể bắt taxi đến công ty ngay để hóng chuyện.
Lư Văn Nguyệt lại tám với cậu một lúc, rồi đổi chủ đề.
【Lư Văn Nguyệt: Cậu định tìm việc gì tiếp theo?】
【Thẩm Tín: Chưa biết, định nghỉ ngơi một thời gian đã, vừa lấy được tiền bồi thường tai nạn lao động.】
【Lư Văn Nguyệt: Cậu là cái này (icon ngón tay like), trong một công ty bóc lột thế này mà cũng lấy được bồi thường. Nếu tìm được việc ngon nhớ báo tôi nhé, tôi lập tức nghỉ để theo cậu luôn! À mà, cậu đã bao giờ nghĩ đến việc mở quầy bán thư pháp chưa? Với tài của cậu, chắc chắn sẽ nổi đình đám với việc viết câu đối xuân đó!】
【Lư Văn Nguyệt: Ê tôi có ý tưởng mới nè! Cậu nhóc đáng thương vì không có tiền nên đi bán câu đối xuân tự viết để kiếm sống, tình cờ gặp gỡ tổng tài bá đạo!】
Thẩm Tín chỉ biết lặng lẽ đảo mắt.
Lư Văn Nguyệt là người bạn duy nhất mà cậu có được ở công ty này. Cô là một lập trình viên, đồng thời cũng là một “fanfic girl” có trí tưởng tượng phong phú. Nghe nói cô còn hoạt động trên một trang web fanfic, thường xuyên bảo với Thẩm Tín rằng mình rồi sẽ nổi tiếng, chỉ tiếc là lối viết thiên về lý trí của một dân kỹ thuật đã khiến đến giờ cô vẫn chưa được ai để ý.
Lý do hai người quen thân cũng khá kỳ lạ, bởi Lư Văn Nguyệt trông rất nhút nhát và hướng nội, hoàn toàn chẳng phải kiểu người có thể kết thân với một kẻ thần kinh như Thẩm Tín.
Khi Thẩm Tín mới vào làm, Lư Văn Nguyệt đã làm ở công ty được một năm, đến mức oán khí có thể nuôi ra cả chục tà ma. Vừa vào làm, Thẩm Tín đã đụng độ ngay với vị sếp chuyên gây khó dễ cho người khác, không chút do dự mà phản pháo khiến ông ta tức đỏ cả mặt. Chứng kiến cảnh đó, Lư Văn Nguyệt không kiềm được mà vỗ tay ngay tại chỗ.
Về sau, Thẩm Tín mới biết vị sếp đó luôn tỏ vẻ bề trên và thích bắt nạt nhân viên mới. Lư Văn Nguyệt lúc vừa vào cũng từng bị ông ta mắng xối xả, coi như rác rưởi.
【Thẩm Tín: Tôi ghét viết chữ.】
【Lư Văn Nguyệt: Bao nhiêu người ước mơ còn không được đó. Chữ đẹp thế này hiếm có ai viết được mà.】
【Thẩm Tín: Chỉ cần từ nhỏ cô kiên trì viết không ngừng nghỉ, mỗi ngày mười hai mươi tờ, luyện suốt mười lăm năm, cô nhất định sẽ viết đẹp như tôi.】
Trông như đang truyền kinh nghiệm thành công, nhưng ý châm chọc rõ ràng đến mức không che giấu nổi.
【Lư Văn Nguyệt: Giờ tôi hiểu vì sao cậu ghét viết chữ rồi.】
【Thẩm Tín: Hay là tặng cho tên cửa sau kia một cái cờ thưởng đi, cô thấy viết câu ‘Cung tiễn tôn giá’ thế nào?】
【Lư Văn Nguyệt: …】
Khẩu nghiệp vài câu với Lư Văn Nguyệt, Thẩm Tín đang định thêm thắt vài câu nữa thì bất chợt nghe thấy tiếng “cộp cộp” như có con chim nào đó đập vào cửa sổ.
Cậu cầm điện thoại ngờ vực bước ra ban công, sau đó nhìn thấy một vật trắng trắng dán lên cửa sổ.
Đó trông giống như một người giấy, được cắt thành hình người với tay chân đầy đủ, đầu tròn và có cắt mắt mũi, miệng cong lên tạo thành một nụ cười quái dị, thoạt nhìn hơi rợn người.
Thẩm Tín giơ điện thoại lên chụp một bức, cửa sổ vẫn còn rung rung phát ra tiếng “cộp, cộp”, nhìn thế nào cũng là do người giấy này gây ra.
Thẩm Tín gửi ảnh chụp người giấy cho Lư Văn Nguyệt, ngay lập tức tin nhắn của cô nàng tới tấp nhảy ra.
【Lư Văn Nguyệt: Đạu má, cái gì thế này?! Người giấy hả?!】
【Lư Văn Nguyệt: Ôi mẹ ơi, có ai đang hại cậu à?!】
【Lư Văn Nguyệt: Phản diện nào cũng thích dùng người giấy hoặc làm bùa hại người hết! Trong mấy truyện huyền học đều viết vậy đó!】
【Lư Văn Nguyệt: Thẩm Tín, chạy mau đii!】
【Thẩm Tín: Vậy trong truyện cô đọc, họ xử lý thế nào?】
【Lư Văn Nguyệt: Hầu hết chỉ có nhân vật chính mới làm được, phải dùng bùa chú nè, kiếm gỗ đào nè, nói chung phải có pháp thuật! Nếu không có thì chạy ngay đi!】
“Bùa chú?” Thẩm Tín ngẩng lên nhìn người giấy, rồi quay lại nhìn về phía thư phòng của mình.
Trên thực tế ngay khi thấy người giấy, ảo ảnh lại hiện lên, nhưng lần này không phải là số phận của ai đó mà là một hoa văn kỳ lạ quanh người giấy, ánh lên màu vàng kim, viền đỏ như ngọn lửa trông giống hệt một loại bùa chú.
Không màng đến người giấy vẫn đập cửa, Thẩm Tín thẳng tiến về thư phòng, lấy ra một tờ giấy và một cây bút lông.
Cậu ngồi xuống ngoài ban công, ngắm nhìn ảo ảnh một lúc, rồi dùng bút lông chấm mực vẽ lên giấy. Đường nét của cậu uyển chuyển trôi chảy, rất nhanh đã hoàn thành họa tiết ấy.
Nếu có Tông Tuyết Chân ở đây, cô hẳn sẽ càng tin rằng Thẩm Tín chính là đại sư mà cô đang tìm kiếm, bởi đường nét của lá bùa không chỉ đúng kích thước mà còn hài hòa đến lạ. Khi Thẩm Tín cầm bút vẽ lên giấy, trông cậu đầy khí chất, phong thái đĩnh đạc.
“Liệu có tác dụng không nhỉ?”
Cậu dán lá bùa lên cửa sổ, tiếp theo cậu lại ngoài ý muốn thấy người giấy bất động.
Tiếng “cộp cộp” biến mất, người giấy dán chặt vào cửa sổ, thân hình rung rinh như bị gió quật mạnh. Tuy nhiên, cây cối bên ngoài vẫn đứng im, rõ ràng là không hề có gió.
Bỗng một tiếng rẹt vang lên, trên đầu người giấy rách ra một đường, chỉ trong khoảnh khắc, từ vết nứt đó nước đen trào ra như thể một chiếc cốc bị đập vỡ. Vết nứt lan xuống thân và chân, cuối cùng người giấy tách ra làm đôi trước mặt Thẩm Tín.
Người giấy mất hết linh lực, không còn bám được vào kính, từ từ rơi xuống tầng dưới.
Thẩm Tín ngạc nhiên nhìn người giấy rơi, rồi lại nhìn lá bùa trên cửa sổ.
Hoa văn trên lá bùa khẽ chuyển động, dường như ánh lên chút ánh sáng vàng kim, rồi từ từ tan biến trong không khí.
Đúng vậy, không phải là ảo giác. Họa tiết bùa được vẽ bằng mực thực sự tan biến, dù cậu có nhìn kỹ hay chụp ảnh thì trên giấy giờ chỉ còn lại màu trắng.
Ngay sau đó, một ảo ảnh mới xuất hiện, vẫn là bùa chú kỳ lạ ban nãy, nhưng lần này có thêm một dòng chú thích bên cạnh.
【Bùa trừ tà — Cổ】
【Một loại bùa có thể xua đuổi mọi tà ma, do yêu cầu pháp lực quá mạnh nên đã bị loại bỏ từ hàng nghìn năm trước.】
Thẩm Tín: ?
Cậu nhìn tờ giấy trắng trên cửa sổ rồi lại nhìn dòng chú thích.
Cái này… khó vẽ lắm sao?
…..
Tông Tuyết Chân run rẩy nép vào tường, hàm răng va lập cập, ánh mắt đầy sợ hãi nhưng vẫn cố giơ tay chắn trước mặt bảo vệ chị gái Tông Tuyết Thiện không không được bình thường của mình.
Rõ ràng chỉ mới ban chiều thôi, nhưng trong nhà lại tối đen như mực. Tông Tuyết Chân liên tục bấm công tắc đèn nhưng dù có làm thế nào, đèn cũng không hề sáng lên.
Cô gần như tuyệt vọng.
Không phải là cô quên gọi cho Thẩm Tín, chỉ là cô muốn tìm chị mình trước, đưa chị ra khỏi nơi này rồi mới gọi, nhưng không ngờ vừa bước vào nhà, nó như biến thành một mê cung kỳ dị, như thể đây không còn là căn nhà quen thuộc của cô nữa.
Vất vả lắm mới tìm được Tông Tuyết Thiện, nhưng con đường khi nãy đi qua đã bị bóng tối nuốt chửng.
Bóng tối liên tục lan đến gần cô, Tông Tuyết Chân thử gọi cho Thẩm Tín nhưng phát hiện điện thoại không thể gọi được.
“Vương Thư Dương!” Cô run rẩy cất giọng, “Là anh đúng không?!”
“Hại người thế này sẽ bị báo ứng đấy!”
Một vài giây im lặng chết chóc trôi qua, rồi một giọng nói vang lên từ bóng tối.
“Báo ứng? Ha ha, tôi biết ngay cô nhất định sẽ biết gì đó.” Đó là giọng của Vương Thư Dương. “Sư phụ tôi từng nói: có những người sinh ra đã mang thể chất đặc biệt, lúc cô vừa thấy tôi đã giật mình né ra. Cô đã thấy gì nhỉ?”
“Tất nhiên, tôi biết cô sẽ không nói, nhưng giờ cũng chẳng cần nói nữa.”
Toàn thân Tông Tuyết Chân run lên không ngừng, trong giọng nói của Vương Thư Dương toàn là sát ý.
“Sớm dọn dẹp cô đi, tôi mới có thể yên tâm lấy tiền!”
Bóng tối nhanh chóng lan đến, Tông Tuyết Chân muốn lùi lại, nhưng sau lưng là bức tường, không còn đường thoát.
Cô chỉ còn biết nhắm mắt, nắm chặt mẩu giấy của Thẩm Tín, thầm nghĩ, “Nhất định Thẩm tiên sinh sẽ đến cứu chúng tôi!”
“Thẩm tiên sinh? Cô đang nói đến thằng nhãi mặt trắng kia hả?” Giọng Vương Thư Dương trở nên căm ghét, rồi lại đầy đắc ý, “Thằng đó cứu không nổi cô đâu. Nói thật ra thì, nó giờ chắc cũng gần chết rồi!”
“Ngã từ trên cao xuống, hoặc bị xe đụng tan xác? Cô thích nó chết kiểu nào? Tôi đều có thể cho nó nếm thử!”
Tông Tuyết Chân lắc đầu liên tục, “Không… không thể nào, anh ấy là…”
“Trước khi cô chết, tôi có thể cho cô xem cái chết của nó!”
Bóng tối bao phủ đến chân cô, trong khoảnh khắc sinh tử, Vương Thư Dương bỗng hét lên đau đớn.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Tông Tuyết Chân, bóng tối nhanh chóng rút lui, chỉ trong một giây, bóng đen dày đặc biến mất. Chỉ thấy Vương Thư Dương khom người rên rỉ trên hành lang, sau đó phun ra một ngụm máu đen đặc.
“Sao có thể…”
“Thuật rối giấy bị phá rồi?! Không thể nào!!”
Hắn ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Tông Tuyết Chân, ánh mắt dữ tợn, vừa chửi bới vừa nhổ máu, “Coi như cô mạng lớn!”
Chửi xong, hắn trèo qua cửa sổ rồi biến mất.
Tông Tuyết Chân nhìn theo bóng hắn rời đi, lúc đó mới cảm thấy chân bủn rủn, trái tim đập thình thịch, rồi từ từ ngồi thụp xuống đất, tay chân không còn chút sức lực.
Chuyện gì xảy ra thế? Tại sao hắn ta lại đột nhiên bị thương?
Lúc nãy hắn ta nói sẽ đi đối phó với Thẩm Tín, chẳng lẽ là Thẩm Tín đã ra tay từ xa, cứu hai chị em cô?!
Còn chưa kịp vui mừng mà khóc, thì phía sau lại vang lên tiếng rên rỉ đau đớn.
Từ cơn đau đầu dữ dội, Tông Tuyết Thiện ôm chặt lấy thái dương của mình. Cô ấy mở mắt ra, đôi mắt đen ánh lên vẻ đau đớn, cố gắng tập trung rồi nhìn thấy Tông Tuyết Chân.
"Chân Chân?" Tông Tuyết Thiện nghi hoặc hỏi, "Sao em lại ở đây? Còn ngồi dưới đất nữa?"
"Chị?!" Tông Tuyết Chân liền nắm chặt lấy tay chị, "Chị tỉnh rồi! Chị bình thường lại rồi!"
Cuối cùng cô không kiềm chế được, nhào tới ôm chầm lấy chị mình rồi bật khóc nức nở, dường như muốn trút hết nỗi sợ hãi và lo lắng của mình ra ngoài.
Tông Tuyết Thiện ngơ ngác bị ôm chặt, nhưng bàn tay cô vô thức vỗ nhẹ lên lưng em gái.
Giống như khi còn nhỏ, cô lại an ủi người em gái duy nhất của mình.