Ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao, bao nhiêu công sức dưỡng thành thói quen sinh hoạt lành mạnh ở bệnh viện thế là tiêu tan ngay. Đời này có người trẻ tuổi nào mà không thức đêm chứ!

Thẩm Tín lười biếng bò dậy khỏi giường, kéo màn cửa sổ ngó qua bên ngoài, rồi lại thoải mái ngả mình nằm trở lại giường.

Không phải đi làm, mỗi ngày nằm dài tận hưởng cuộc sống ở trên giường đúng là hạnh phúc.

Đúng lúc đang nằm xem video, điện thoại của Thẩm Tín đột nhiên reo lên, màn hình hiện một dãy số lạ. 

Vốn dĩ ngay cả khi còn đi làm, cậu cũng chẳng bao giờ nghe máy từ số không quen, huống chi là bây giờ. Thế là Thẩm Tín thẳng tay ngắt cuộc gọi, tiếp tục nằm dài thưởng thức video, không ngờ số điện thoại đó lại gọi lại lần nữa.

Cứ thế, Thẩm Tín kiên nhẫn ngắt ba lần, vậy mà số này vẫn bền bỉ gọi tới lần thứ tư .

Thẩm Tín bực mình chép miệng, nhíu mày nghe máy, "Ai đấy?"

"Thẩm Tín!" Đầu dây bên kia vang lên tiếng la the thé khiến cậu phải mất hai giây mới nhận ra, hóa ra là giọng của ‘thằng nhóc cửa sau’ Mạnh Chương

“Cậu làm sao mà biết được?! Sao lại biết chuyện này?! Có phải cậu đã nhìn thấy gì rồi không?”

“Tôi nói cho cậu biết! Nếu tôi nghe thấy bất kỳ lời đồn nhảm nào, tôi nhất định sẽ kiện cậu!”

Thẩm Tín đợi hắn hét xong mới bình tĩnh đáp, trong giọng cậu lộ chút ngạc nhiên, diễn xuất như một ảnh đế thế hệ mới: “Xin hỏi cậu là ai?”

Bên kia im bặt vài giây, Mạnh Chương nghẹn lời, sau đó ngập ngừng nói, “Cậu... cậu không biết tôi là ai?!”

“Sao tôi biết cậu là ai được? Lịch sử cuộc gọi của tôi không lưu số rác, bẩn lịch sử của tôi,” Thẩm Tín đáp tỉnh bơ.

Dứt lời, cậu lập tức cúp máy, nhanh gọn lẹ kéo luôn số điện thoại kia vào danh sách đen, không chút do dự.

Thật ra, Thẩm Tín không hề nói ngoa. Cậu có cái tật xấu là không chịu nổi việc thông tin liên lạc của mình lộn xộn. Ngay trong ngày từ chức, cậu đã dọn sạch danh bạ, xóa gần hết số của đồng nghiệp, chỉ giữ lại vài người cậu thấy còn dễ gia lưu. Còn về phần Mạnh Chương — ngay cả khi chưa nghỉ việc, Thẩm Tín đã xóa số hắn rồi.

Sau khi làm xong tất cả, Thẩm Tín chợt lẩm bẩm như bừng tỉnh: “Đồn nhảm nào cơ? Mình biết gì đâu? Hay là cái tên cửa sau này bị bệnh?”

Thẩm Tín tựa lưng vào đầu giường, mở WeChat lên. Cậu nhắn tin cho một trong những đồng nghiệp mà mình vẫn còn giữ số trong điện thoại.

【 Thằng nhóc cửa sau mắc bệnh gì thế? 】

Không nghĩ đến lại nhận được tin nhắn trả lời nhanh như vậy, có vẻ như người kia đang lén sờ cá.

【 Lư Văn Nguyệt: Tên cửa sau gặp chuyện rồi, hắn không phải con trai ruột của Mạnh phó tổng đâu, bà vợ đội cái mũ xanh lên cho ổng hơn hai mươi năm rồi. 】

【 Lư Văn Nguyệt: Uổng ghê, nếu cậu còn ở đây thì được chứng kiến cái tuồng hôm nay rồi! 】

【 Lư Văn Nguyệt: Mạnh phó tổng đã đuổi việc ‘tên nhóc cửa sau’ rồi, bà vợ ổng thì xông vào công ty, bảo Mạnh phó tổng muốn ép bả tới chết, bắt lãnh đạo phải can thiệp. Giờ thì cả công ty ai ai cũng biết Mạnh phó tổng đội nón xanh mấy chục năm, mũi của ổng muốn thành cái ống khói luôn rồi. 】

【 Lư Văn Nguyệt: Ha ha ha! Cuối cùng thằng nhóc cửa sau cũng mất cái cửa sau rồi! 】

【 Lư Văn Nguyệt: Chuyện tốt như vậy mà cậu không thấy vui sao? 】

Thẩm Tín nhẹ nhàng từ tốn đánh chữ trả lời: 【 Sao cô biết tôi không vui? Hắn xui xẻo thế này, tôi cười gần chết luôn rồi. 】

Thực ra, lúc này cậu đúng là chẳng thấy có gì đáng vui.

Hôm qua, khi Thẩm Tín nhìn thấy Mạnh Chương, cậu đã chứng kiến trước cảnh tượng này rồi.

Mạnh phó tổng mặt mày trắng bệch, ngồi đối diện là một phụ nữ trung niên trang điểm đậm đang khóc lóc thảm thiết như đứt từng khúc ruột, Bà ấy vừa khóc vừa thừa nhận là đã lén lút sau lưng ông, khiến ông phải đội nón xanh, nhưng đó là vì quá yêu ông nên không dám thú nhận. Đó chỉ là một lỗi lầm nho nhỏ trước khi kết hôn mà thôi, bao nhiêu năm nay, dù không có công lao cũng có khổ lao, tại sao lại ép bà vào đường cùng thế này.

‘Lỗi lầm’’ Mạnh Chương đứng thu lu ở góc phòng, run rẩy không dám hé một lời.

“Chó ngáp phải ruồi à?” Thẩm Tín nhìn màn hình điện thoại, lẩm bẩm: “Cuộc đời thiếu gì chuyện trùng hợp, thi thoảng gặp một cái cũng chẳng có gì lạ.”

“Đúng vậy, chắc chỉ là trùng hợp thôi.”

Thuận lợi đem chuyện này vứt ra khỏi đầu xong cậu lại cắm mặt vào điện thoại, cậu mải mê đến nỗi quên luôn là bụng mình đang réo inh ỏi mới để ý là từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì. Đợi cơm hộp thì lại quá lâu, Thẩm Tín lập tức bật dậy khỏi giường, quyết định xuống quán mì dưới lầu ăn.

Mặc đồ chỉnh tề xuống lầu, Thẩm Tín men theo lối quen thuộc đi vào quán mì hay lui tới, chủ quán ở đây vốn đã thuộc lòng khẩu vị của cậu.

“Tiểu Thẩm đó hả!” Quả nhiên thấy cậu, chủ quán đã cười vui vẻ chào hỏi. “Dạo gần đây sao không thấy đến vậy?”

“Bị bệnh nằm viện, bị cấm ăn cay cấm luôn cơm ngoài.” Thẩm Tín trả lời “Hôm nay cho cháu thêm nhiều cay nhé.”

“Được rồi!” Chủ quán cười ha hả bước vào bếp nấu mì cho cậu.

Trong lúc chờ mì, Thẩm Tín mở điện thoại ra tiếp tục tán gẫu với Lư Văn Nguyệt. Cô nàng không chỉ miêu tả chi tiết cảnh tượng ở công ty mà còn gửi mấy đoạn video cho cậu xem, có thể thấy được cô rất phấn khích, thậm chí còn lén lút quay video bất chấp nguy cơ bị phát hiện.

Thẩm Tín tua nhanh để xem hết các đoạn video, nhưng đột nhiên, một bóng người xuất hiện che khuất ánh sáng trước mặt, Thẩm Tín vừa ngẩng đầu lên đã thấy người đó ngồi xuống đối diện mình.

Thẩm Tín kỳ quái nhìn người trước mặt. Là Một nữ sinh cao khoảng 1m60, mặc một chiếc váy màu xanh non, mái tóc dài đen mượt buông xõa trên vai. Nhìn phong cách trang điểm và trang phục, cậu đoán cô là sinh viên. Cô gái tròn mắt nhìn Thẩm Tín, trong ánh mắt lộ rõ sự kích động kỳ quái.

Cậu thắc mắc nhìn xung quanh. Quán vẫn còn trống đến tám, chín bàn, vậy sao cô lại ngồi ngay đối diện mình?

"Đại sư!"

Còn chưa kịp mở miệng hỏi, Thẩm Tín đã suýt nghẹn khi nghe cách xưng hô từ phía đối diện.

Thẩm Tín nghi ngờ cô gái này có bệnh gì đó không bình thường.

"Đại sư!" Có vẻ thấy Thẩm Tín không đáp lại, cô gái lại lên tiếng gọi lần nữa.

“Con biết đại sư đang nhập thế tu hành, không muốn lộ thân phận, nhưng con thực sự hết cách rồi!” Giọng Tông Tuyết Chân mang theo chút nôn nóng.

Thẩm Tín nhìn cô gái với ánh mắt kỳ lạ, ảo giác mới bỗng xuất hiện xung quanh cô.

Hình ảnh cho thấy năm nay cô gái này sẽ gặp đại nạn, nghiêm trọng có thể khiến gia đình tan nát, nhẹ thì cũng tay trắng. Thẩm Tín thấy cảnh cô ấy quỳ khóc thảm thiết trước cửa bệnh viện, so với hiện tại như hai người khác nhau, trong hình ảnh, cô trông trưởng thành thoáng chốc đã mất hết nét ngây thơ.

Lại là những ảo giác lung tung này.

Đúng lúc ấy, ông chủ bưng một tô mì tới, lớp dầu ớt đỏ óng ánh nổi trên mặt nước dùng. Ông đặt tô mì xuống trước mặt Thẩm Tín, rồi quay sang nhìn Tông Tuyết Chân với vẻ nghi hoặc.

“Cô bé là gì của cậu thế?” Ông chủ hỏi Thẩm Tín.

“Không quen biết, người lạ thôi.” Thẩm Tín trộn tô mì của mình, trả lời qua loa, “Hình như đang tìm người, một đại sư nào đó.”

“Hả?” Ông chủ ngơ ngác gãi đầu, “Ở đây làm gì có đại sư nào?”

Tông Tuyết Chân ngượng ngùng cúi đầu, nói nhỏ, “À, ông chủ ơi, cho cháu một tô mì, giống của người đó.”

Ông chủ lập tức tỏ vẻ hiểu rõ.

Chuyện thế này ông đã thấy nhiều rồi.

Dù Thẩm Tín có hơi chua ngoa, nhưng vẻ ngoài và khí chất của cậu quả thực rất thu hút. Khi ăn mì ở quán, không ít cô gái cố ý đến xin cách liên lạc, nhưng Thẩm Tín đều từ chối, còn nói thêm rằng mình thích đàn ông.

Dĩ nhiên chẳng ai tin cả! Nhìn kiểu gì cũng biết đó chỉ là cái cớ để cậu từ chối người ta thôi.

Tên Thẩm Tín này cái gì cũng dám nói, chẳng bao giờ để ý hậu quả, chỉ muốn giải quyết phiền phức cho xong.

Ông chủ quay lại bếp làm mì, Tông Tuyết Chân liền nhanh chóng tiếp tục mở lời.

“Đại sư, xin hãy cứu con.”

Thẩm Tín húp một ngụm nước dùng, “Cô nghe đâu mà cho rằng tôi là đại sư gì đó? Tôi được giáo dục phổ cập chín năm, đề cao tinh thần chống mê tín dị đoan. Bịa đặt lung tung là phải chịu trách nhiệm đấy.”

“Xin lỗi, con biết khi đại sư nhập thế tu hành thì không nên để lộ thân phận.” Tông Tuyết Chân cúi đầu nói, “Thực ra ban đầu con cũng không chắc lắm, nhưng con nghe theo lời đại sư nói mà báo cáo người đàn ông quanh người toàn tà khí kia, đúng là hắn thật sự bị bắt vì buôn ma túy, lúc ấy con mới dám tin chắc.”

Thẩm Tín suýt nữa phun hết ngụm nước dùng ra, “Cô đã báo cáo ai cơ?”

“Chính là người đàn ông mặc vest dắt theo cô con gái hôm qua ấy.” Tông Tuyết Chân lí nhí nói.

“Cảnh sát nói rằng tiền án của hắn có thể còn khủng khiếp hơn con tưởng, việc bắt hắn vào tù chẳng khác nào cứu mạng rất nhiều người. Tất cả đều nhờ công lao của đại sư cả!”

“Cô không cảm thấy chuyện này chỉ là trùng hợp thôi sao?” Thẩm Tín đầy vẻ hoài nghi cuộc sống, “Tôi chỉ tiện miệng nói một câu, sao cô lại tin tưởng không nghi ngờ gì cả vậy?”

Tông Tuyết Chân ngây thơ trả lời, “Thật ra con có mắt âm dương, có thể thấy những thứ mà người bình thường không thấy.”

Thẩm Tín lại rơi vào trạng thái nghi ngờ cuộc sống. Cậu đã từng nghi ngờ cuộc sống trong công việc, khi ăn phải món dở cũng nghi ngờ cuộc sống, cũng sẽ nghi ngờ cuộc sống khi thấy mức lương ít ỏi của mình, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nghi ngờ cuộc sống vì chuyện của người khác.

Mẹ nó, hôm qua cậu còn nghĩ những ảo giác này chắc chắn là vô lý, vậy mà hôm nay đã có người nói: Tôi đi báo án hắn rồi.

Kết quả là hắn ta đúng thật là kẻ buôn ma túy!

Mà người tố cáo hiện đang ngồi trước mặt cậu, nói rằng mình có mắt âm dương!

Chuyện này thật kỳ quái, hoàn toàn trái ngược với giá trị quan và nhân sinh quan của Thẩm Tín.

Vì thế, Thẩm Tín quyết định nghe tai này, bỏ tai kia, coi như chưa nghe thấy gì.

Giữ vững giá trị quan cốt lõi của xã hội chủ nghĩa, cậu nhất định không để mê tín phong kiến đánh bại!

“Con đã chuẩn bị sẵn năm vạn, không biết có đủ để thỉnh ngài không.”

Thẩm Tín kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Bao nhiêu cơ?”

“Năm vạn.” Tông Tuyết Chân cúi đầu thấp dần, “Tiền có hơi ít, nhưng con chỉ là sinh viên, đây là toàn bộ tiền lì xì và học bổng mà con dành dụm được, chút ít như vậy…”

Thẩm Tín im lặng vài giây, rồi chậm rãi nói, “…Đôi lúc, tôi cũng muốn thử thách bản thân một chút.”

Giữ vững giá trị quan cốt lõi của xã hội chủ nghĩa, cậu không mê tín phong kiến, mà chỉ đang phát huy truyền thống văn hóa.

Ai nói cậu thấy tiền mà nổi lòng tham chứ? cậu thật sự chỉ muốn thử thách bản thân mà thôi!

Tông Tuyết Chân lập tức ngẩng đầu, ánh mắt đầy hân hoan, “Ngài đồng ý rồi!”

Chưa đợi Thẩm Tín gật đầu, ông chủ lại bưng tô mì đến, nhìn vẻ vui mừng của Tông Tuyết Chân, ông nghĩ chắc cô đã xin được cách liên lạc của Thẩm Tín, bèn gật đầu hài lòng. Ôi chao, lâu lắm rồi mới có một cô gái xin được cách liên lạc của Thẩm Tín.

Tông Tuyết Chân cảm ơn ông chủ, vui vẻ gắp một đũa mì cho vào miệng.

Vừa ăn, cô lập tức ho sặc sụa, suýt nữa phun cả mì ra ngoài.

Cô vội vàng điên cuồng tìm nước, ông chủ thành thạo đưa cho cô chai nước khoáng. Cô uống nửa chai mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Tông Tuyết Chân kinh hãi nhìn tô mì, rồi lại kinh hãi nhìn Thẩm Tín ăn mì không chớp mắt, cảm thấy chấn động cả thể xác lẫn tinh thần.

“Tiểu Thẩm ăn cay rất giỏi.” Ông chủ cười giải thích, “Nhiều người muốn ăn giống Tiểu Thẩm cũng bị sặc cay không chịu nổi.”

“Ha ha, vậy sao?” Tông Tuyết Chân cười gượng gạo.

Trời ạ, đại sư siêu năng này còn là người ăn siêu cay!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play