Thẩm Tín cũng không biết Mạnh Chương xảy ra vấn đề, mà có biết thì chắc cậu cũng chỉ cười lớn trước mặt hắn thôi. 

Sau khi rời công ty, Thẩm Tín bắt đầu kiểm tra đồ đạc cá nhân của mình, xác nhận không có món nào đáng giá, cậu chọn một chiếc thùng rác gần đấy rồi ném luôn cả cái hộp vào.

Rời khỏi nơi xui xẻo, cũng cần phải dọn dẹp chút ít. 

Vứt hộp đồ xong, Thẩm Tín phủi tay, tâm trạng lập tức phấn chấn hẳn lên. Kế tiếp, cậu dự định thưởng cho mình một bữa ăn ngon để chúc mừng.

Cậu xoay người, đúng lúc đó, một người đàn ông trẻ tuổi dắt theo một cô bé đi ngang qua, khi lướt qua Thẩm Tín, cậu nghe thấy tiếng chửi mắng không mấy sạch sẽ của người đàn ông:

“Đúng là đen đủi, giống hệt mẹ mày, chỉ biết gây rắc rối cho tao thôi!”

“Cái trường mẫu giáo đáng chết, giữ mày có chút cũng chẳng được tích sự gì, còn gọi điện hối tao làm gì!”

“Mày không tự về nhà được à? Không đến đón thôi mà còn đòi báo cảnh sát à?!”

“Vô dụng, phiền phức! Sao mày không chết đi cho rồi!”

Người đàn ông mặc một bộ vest, trông đứng đắn chỉn chu, nhưng những lời hắn ta nói thật khó nghe. Cô bé lặng lẽ cúi đầu đi theo sau, trên lưng mang theo chiếc ba lô nhỏ in hình Ultraman, mặc một chiếc váy đỏ đã hơi cũ, có vết dầu mỡ màu vàng, trông như đã lâu rồi chưa được thay mới.

Thẩm Tín chăm chú nhìn cô bé, và ngay lập tức một hình ảnh về tương lai bi thảm của cô không thể khống chế hiện ra  trước mắt cậu.

Năm nay cô bé mới 4 tuổi, sống trong một gia đình đơn thân. Đến năm mới, cô bé sẽ bị chính người cha thô lỗ này bỏ đói đến ch·ết ngay trong nhà, thậm chí chỉ đến khi hàng xóm phát hiện thì cảnh sát mới liên hệ được với hắn. Thế nhưng, người đàn ông này không hề tỏ ra đau buồn vì mất con, ngược lại còn gây rối ở trường mẫu giáo, kéo theo một nhóm giang hồ gây áp lực liên tục lên giáo viên và học sinh, khiến trường rơi vào khủng hoảng và buộc phải tạm đóng cửa.

Cuối cùng, hắn chỉ chịu ngừng lại khi nhà trường bị bắt buộc phải bồi thường một khoản tiền.

 Người đốn mạt thì được sống thoải mái, chỉ có một cô bé đáng thương bị bỏ đói đến chết và một ngôi trường bị cuốn vào tai ương.

“Đệt.” Thẩm Tín nhíu mày, “Sao lại có kiểu ảo giác toàn bi kịch nhân gian thế này chứ?”

“Tôi còn chẳng thích xem mấy đoạn video BE ấy chứ!”

“Mau đổi cho tôi câu chuyện khác đi!”

Thật đáng tiếc, những hình ảnh này không phải thứ cậu có thể kiểm soát. Chúng cứ chấp nhất, lặp đi lặp lại trước mắt cậu liên tục, bất kể Thẩm Tín có cố gắng trấn tĩnh hay thử kiểm soát thế nào, chúng vẫn không hề biến mất.

Thôi được rồi, như thế cũng hợp lý, nếu ảo giác mà có thể kiểm soát thì đã chẳng phải là ảo giác.

Khi nhận ra việc kiểm soát hình ảnh thất bại, Thẩm Tín thở dài, liếc nhìn người đàn ông thêm lần nữa. Đến lúc mắt lướt qua gương mặt của hắn, Thẩm Tín khẽ nhướng mày.

Bởi vì cậu nhìn thấy bên cạnh hình ảnh người đàn ông đó là một dòng chữ được đánh dấu rất rõ ràng: 【Giá trị công đức : -23】.

Giá trị công đức, một ảo giác đính kèm chữ số (Thẩm Tín đặt tên), lần đầu tiên phát hiện ra mình có những ảo giác này, cậu đã dành rất nhiều thời gian nghiên cứu, bao gồm cả việc tìm hiểu về chỉ số công đức kỳ quái này  nó luôn hiện lên bên cạnh những người xung quanh.

Lúc ở khu nằm viện đi hơn một nửa tòa nhà, Thẩm Tín cuối cùng cũng hiểu khá rõ cách thức hoạt động của hệ thống ảo giác đặc biệt này.

Công đức giá trị của trẻ sơ sinh thường ở khoảng 20, vì chúng còn quá nhỏ để thực hiện điều gì đáng kể về công đức. Người bình thường dao động ở mức 30-50, còn những người như bác sĩ và y tá, nhờ cứu người, đạt khoảng 60. Khi phát hiện ra quy luật này, Thẩm Tín không khỏi thán phục trí tưởng tượng của mình.

Làm sao mà não mình có thể vô thức xây dựng một hệ thống ảo giác chi tiết như vậy nhỉ? Thật sự không nóng chín đầu óc sao?

Nói cách khác: công đức giá trị của người đàn ông này không nên thấp đến mức này, thậm chí còn đỏ rực như báo động, khiến Thẩm Tín chỉ cần nhìn thoáng qua đã lập tức nhận ra.

Vì vậy, Thẩm Tín tiếp tục quan sát, chỉ trong vài giây cậu đã mở to mắt.

"...Buôn lậu ma túy?” 

“Gi*ết người chôn xác?"

Qua ảo giác, cậu loáng thoáng thấy người đàn ông này từng ở quán bar bán loại thuốc lá điện tử có pha chất cấm, sau đó lại đẩy giá cao để bán chất gây nghiện, dẫn đến nhiều gia đình tan vỡ và mất mát. Một phần nghiệp chướng đen tối như bám chặt lấy cơ thể hắn, vô số lệ quỷ vây quanh, kêu than thê thảm như màn sương đen dày đặc.

Cậu cũng thấy người đàn ông này đã đánh đập một người phụ nữ đến chết, sau đó kéo xác ra nơi hoang dã để chôn…

Hơ?

Thẩm Tín khẽ nhíu mày, cậu dời mắt rồi xoay người bỏ đi.

Trên thực tế, cậu chưa bao giờ thực sự tin vào ảo giác của mình.

Ảo giác thì vẫn chỉ là ảo giác, một dạng biểu hiện của bệnh lý về tinh thần hoặc thần kinh. Khi ở bệnh viện, bác sĩ đã nhiều lần dặn dò cậu không được tin vào những gì xảy ra trong ảo giác; đó chỉ là những hình ảnh giả tưởng, không phải hiện thực.

Hơn nữa, Thẩm Tín cảm thấy những hình ảnh mà cậu thấy hoàn toàn có thể giải thích bằng khoa học.

 Ngay từ đầu, khi nghe người đàn ông kia mắng chửi đứa trẻ, cậu đã có cảm giác người này chẳng phải người tốt lành gì. Chính cảm xúc đó ảnh hưởng đến việc cậu thấy viễn cảnh bi thảm của cô bé, sau khi thấy kết cục ấy, cậu đương nhiên không nghĩ rằng người đàn ông kia có bao nhiêu "giá trị công đức," và việc cậu nhìn thấy giá trị âm hoàn toàn tương xứng với hành vi vi phạm pháp luật.

Vậy nên đây giống như một câu chuyện tiểu thuyết phát triển theo kiểu tuần tự, cực kỳ hợp logic

Thẩm Tín gật gù tự nhủ: "Cảm giác như hiện tại mình rất hợp để tiến vào ngành viết lách online, có thể lên trang nào đó viết truyện huyền học hoặc sang trang này kia viết mấy câu chuyện drama mẹ chồng nàng dâu."

“Chỉ có điều nghe nói dạo này cả hai trang web đấy ký hợp đồng khó lắm.”

Thẩm Tín rời đi mà không để ý rằng trên băng ghế dài ngay bên cạnh mình có một nữ sinh đang ngồi, vẫn luôn nhìn cậu chăm chú đầy kinh ngạc.

Cô gái ấy mặc một chiếc váy dài màu xanh lục, dáng người mảnh mai, mái tóc đen dài buông xuống vai, nhìn qua rõ ràng là sinh viên ở gần đây.

Và đúng là như thế, cô gái tên là Tông Tuyết Chân, là sinh viên năm hai của trường đại học gần đó.

"Vừa rồi... anh ấy vừa nói gì đến buôn lậu ma túy sao?" Tông Tuyết Chân khẽ lẩm bẩm.

Vừa nói, cô vừa quay sang nhìn bên trái với vẻ ngờ vực, rồi lại nhìn sang phải một cách lúng túng không biết mình nên nhìn người đàn ông mặc vest vừa đi khuất hay Thẩm Tín vừa rời đi.

Thực ra, Tông Tuyết Chân cũng không phải là một người bình thường. Từ nhỏ cô đã khác hẳn so với những người khác, cô sở hữu một đôi mắt âm dương rất mỏng manh. Khi còn bé cô có thể nhìn thấy những thứ kỳ quái mà người khác không thể thấy, cho đến bây giờ cô vẫn thỉnh thoảng nhìn thấy vài hình ảnh phi thực tế.

Vừa nãy, ngay khi người đàn ông mặc vest và Thẩm Tín lướt qua nhau, cô đã nhìn thấy rõ ràng trên người người đàn ông vest tràn đầy một luồng khí đen đặc quánh, trong khi Thẩm Tín lại tỏa ra một ánh sáng màu vàng kim, tuy không quá chói lọi nhưng lại mang đến cảm giác vô cùng dễ chịu.

Tông Tuyết Chân biết thứ ánh sáng ấy là gì.

Bởi vì từ nhỏ có Âm Dương Nhãn mà Tông Tuyết Chân thường bị xa lánh, bạn bè cùng tuổi cho rằng cô là kẻ bịa chuyện. Có lần nọ sau khi khóc lớn một trận đã đời vì buồn tủi, cha mẹ đã đưa cô đến ngôi chùa nổi tiếng gần nhà, tìm gặp vị đại sư ở đó.

Trong mắt cô bé, vị đại sư ấy có một hào quang màu vàng nhạt tỏa ra quanh thân, rực rỡ như ánh mặt trời thu nhỏ. 

Đại sư an ủi, nói rằng không cần phải sợ hãi vì khả năng này không phải là lời nguyền. Ông còn bảo khi cô tròn 20 tuổi, khả năng ấy sẽ giúp cô gặp được một quý nhân, người sẽ giúp cô tránh khỏi tai ương, dẫn lối đến một tương lai đầy hy vọng.

Hôm qua vừa là sinh nhật 20 tuổi của cô, khi cô tình cờ gặp Thẩm Tín, cô nhận ra ánh vàng quanh người cậu còn mạnh mẽ hơn nhiều so với ánh vàng của vị đại sư năm nào.

Chẳng lẽ đây chính là quý nhân mà cô sẽ gặp được theo như lời đã nói sao?!

Đại sư cũng tu hành ngoài đời thường à?!

Tông Tuyết Chân không dám quấy rầy Thẩm Tín, cô cẩn thận đứng lên, đi về hướng người đàn ông mặc vest. Đi qua ngã tư phía trước, nơi mọi người đang đứng chờ đèn đỏ chuyển xanh, bóng dáng của người đàn ông trong bộ vest nổi bật nhờ luồng chướng khí màu đen đậm đặc quanh hắn, khiến cô dễ dàng nhận ra.

Cô âm thầm bám theo người đàn ông đó đến khu dân cư. Sau khi Tông Tuyết Chân ghi nhớ tên tiểu khu, cô lập tức rời khỏi đó, lấy điện thoại ra và nhấn ba số 110.

Chướng khí màu đen dày đặc như vậy, theo kinh nghiệm nhiều năm của Tông Tuyết Chân, chắc chắn không thể phát ra từ một người lương thiện. Hơn nữa, lúc lướt qua người đàn ông này, cô đã nghe Thẩm Tín nói ra bốn từ “buôn lậu ma túy”.

Nghĩ đến điều này, Tông Tuyết Chân quyết tâm bấm gọi báo cảnh sát.

……

Sau khi một mình thưởng thức hết một nồi lẩu thịnh soạn, Thẩm Tín thỏa mãn trở về nhà. Mới ra viện + nhận thêm một khoản bồi thường nên cậu không muốn tìm việc sớm làm gì. 

Trên đời này có ai mà thích làm việc cơ chứ! Nguồn năng lượng tiêu cực của con người chẳng phải đều do công việc mang lại sao!

Thẩm Tín thoải mái nằm dài trên giường, bắt đầu lướt xem các video ngắn. Trên màn hình hiện lên hàng loạt video được hệ thống tự động đề xuất từ vị trí gần cậu. Xem được vài đoạn, cậu nhìn vào một video rồi bất chợt rơi vào trầm tư, sau một lúc cậu mới nhận ra rằng nguyên nhân là lần trước khi chơi game, cậu đã quên tắt định vị.

Cậu tắt định vị trên điện thoại rồi chuẩn bị lướt qua video cho nhanh. Nhưng đúng lúc định lướt lên, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu dường như thấy một khuôn mặt quen quen xẹt qua.

Thẩm Tín kéo video lại, nhìn kỹ thêm một lần. Và đúng là hắn không nhầm – đó chính là tên đàn ông mặc vest mà cậu đụng mặt hồi chiều.

Tên đàn ông mặc vest trong video đang bị cảnh sát ấn đầu vào xe, xung quanh còn có tới khoảng năm chiếc xe cảnh sát vây quanh.

Tiêu đề video là: <>

Video cũng không có tiếng, trông giống như lén quay lại, cũng chưa thu hút nhiều lượt xem lắm. Có lẽ vì video là từ khu vực lân cận nên mới được đề xuất tới Thẩm Tín.

Thẩm Tín tò mò click vào mục bình luận, thấy có khoảng mười mấy người đang bàn tán rôm rả.

AS Kinh Trập: Có khi nào là tội phạm truy nã không nhỉ? Nghe nói gần khu này mới xuất hiện một băng trộm táo tợn lắm. Chúng còn thản nhiên đi siêu thị chôm ví khách hàng nữa.

Viên Viên Quyển [tác giả] trả lời AS Kinh Trập: Không phải đâu, ông này là dân địa phương, sống ở khu chung cư cũ, còn có một cô con gái nhỏ vừa mới vào nhà trẻ nữa mà!

Lý Bạch Không Phải Họ Lý: Có con gái nữa hả? Vậy ông ấy bị bắt rồi thì con bé sống sao?

Viên Viên Quyển [tác giả] trả lời Lý Bạch Không Phải Họ Lý: Không rõ nữa, nhưng tôi thấy bị cảnh sát dẫn đi rồi. Nếu ông ta thực sự phạm tội, chắc cô bé sẽ được đưa về nhà người thân hoặc vào cô nhi viện thôi.

Lý Bạch Không Họ Lý: Thật tội cho đứa trẻ.

Viên Viên Quyển (tác giả) đáp lại Lý Bạch Không Họ Lý: Tên này cũng chẳng ra gì đâu, ở khu bọn tôi ai cũng biết cả. Đánh vợ đến mức cô ấy phải bỏ đi, dăm ngày ba bữa lại đánh con nhỏ nữa. Tôi nghĩ chỗ nào cô bé được đưa đến cũng tốt hơn ở với ông ta.

Lý Bạch Không Phải Họ Lý: Thật đáng đời, cảnh sát bắt đúng người rồi! Tôi ghét nhất bọn bạo lực gia đình!

Đọc xong khu bình luận, Thẩm Tín lại mở video ra xem lần nữa.

Video vì không có tiếng nên nhìn có vẻ khá nghiêm trọng. Do quay từ xa nên không thể thấy rõ biểu cảm của cảnh sát với người đàn ông mặc vest, chỉ thấy một nữ cảnh sát bế cô bé đi về phía xe. Rồi mấy chiếc xe tuần tra lần lượt rời khỏi hiện trường.

chỉ dựa vào mỗi đoạn video này, tất nhiên không thể đoán được gã đàn ông kia phạm tội gì.

"Biết ngay là ảo giác của mình không đáng tin mà," Thẩm Tín lẩm bẩm.

"Nếu hắn phạm tội, thì con bé sẽ được đưa về cho người thân chăm sóc hoặc đến cô nhi viện, chứ sao mà có chuyện bị bỏ đói đến chế.t trong năm mới được."

Thẩm Tín xoay mình, nằm nghiêng  trên giường tiếp tục lướt video.

“Biết ngay mà, bị sét đánh xong mà tự dưng có siêu năng lực nhìn thấu vận mệnh người khác như trong mấy tiểu thuyết, mấy cái cốt truyện như vậy chắc chắn không thể xảy ra với mình,” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play