Cơ thể này chưa từng bước đi lần nào, xương cốt và kinh mạch vô cùng yếu, chỉ đi có hai bước thôi mà một người đã học được cách đi như Túc Lê cũng phải tốn rất nhiều thời gian để khai thông kinh mạch, rèn luyện lại xương cốt, ít nhất có lẽ sẽ khôi phục lại được như những đứa trẻ Nhân tộc khoẻ mạnh khác.

“Bé con!”

Túc Lê hoàn hồn về, nhìn sang ba Túc đang đứng gần đó.

Cậu vừa mới lơ là một chút thôi thì đã không khống chế được hai chân của mình, lại loạng choạng rồi ngã nhào vào về phía trước, lần này ba Túc đã nhanh chóng bay sang đó, ôm chặt con mình vào lòng.

Trên người ba Túc có một mùi hương rất ấm áp, lúc Túc Lê được ôm chặt lấy thì cảm thấy mình được mùi hương đó vây lấy, cơ thể mệt mỏi lập tức được thả lỏng.

“Bé con giỏi quá đi, chân có mỏi không?”

Ba Túc không biết nên diễn tả tâm trạng ngay lúc này của mình như thế nào nữa, bắt đầu từ hôm qua lúc bé con biết nói chuyện thì ông ấy đã sống trong sự ngạc nhiên rồi, không ngờ là hôm nay bé con của ông ấy còn có thể uống được sữa của Yêu tộc, hơn nữa có thể tự chập chững bước đi nữa. Đây là những chuyện mà ông ấy hoàn toàn không dám tưởng tượng trong hai năm qua, nhưng bây giờ nó đã xảy ra thật rồi.

Túc Lê trông khá mệt mỏi, thần hồn của cậu đủ lớn mạnh nhưng cơ thể vẫn còn quá yếu.

Cậu chỉ thử dùng linh lực đả thông kinh mạch để đi lại thôi mà đã mệt mỏi đến mức như vậy rồi.

Ba Túc còn chưa kịp phản ứng gì thì cậu đã gục đầu xuống ngực ông ấy, nằm gọn trong lòng ba mình ngủ thiếp đi.

“Để thằng bé ngủ đi.” Bác sĩ Bạch nắm lấy tay cậu nhóc: “Khuyết tật bẩm sinh mà có thể khôi phục được như vậy đã là kỳ tích rồi.”

“Vậy làm sao đây? Tình trạng của thằng bé như vậy được xem là bình thường đúng không?” Ba Túc ôm lấy đứa nhỏ: “Mấy ngày trước thằng bé còn chưa biết ăn uống nói chuyện, nhưng hôm nay đã…” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

“Cũng đã từng có trường hợp khuyết tật bẩm sinh khôi phục lại như người bình thường nhưng vẫn phải nhờ vào sự luyện tập và cố gắng sau này.” Bác sĩ Bạch nâng gọng kính lên: “Bẩm sinh Yêu chúng ta đã là sự tồn tại tiếp nối linh khí giữa trời và đất, giống như con trai nhỏ của anh vậy, chỉ mới hai tuổi nhưng đã có thể sử dụng linh lực, nhưng nếu bị khuyết tật bẩm sinh thì lại khác, chúng không được linh khí trời đất thiên vị, linh mạch bị phế ngay từ lúc mới sinh, đa phần đều giống với tình trạng của Túc Lê trước đây, với những đứa trẻ bình thường khác của Yêu tộc thì một năm là có thể nói chuyện rồi, nhưng với thằng bé thì sẽ cần phải tốn mười năm hoặc hai mươi năm linh trí mới có thể phát triển.”

Bác sĩ Bạch sờ lên đầu của cậu nhóc, dịu dàng nói: “Nhưng thằng bé thì không giống vậy, thằng bé đã có dấu hiệu bắt đầu phát triển rồi, chỉ là chậm hơn bình thường chút thôi, mọi người phải nhẫn nại để ở cạnh thằng bé. Rồi tất cả sẽ đi vào quỹ đạo vốn có của nó thôi.”

Ba Túc gật đầu, tình trạng hiện nay đã tốt lắm rồi!

Bác sĩ Bạch cười, vừa định rút tay về thì bỗng thấy giữa mái tóc đen tuyền của cậu nhóc có lẫn vài sợi màu vàng kim nhạt. ( truyện trên app t.y.t )

“Sao thế?” Ba Túc phát hiện ra ánh mắt nghiêm túc của bác sĩ Bạch đằng sau lớp kính dày kia, tay thì lại khẽ vén tóc của nhóc con nhà mình lên. Ông ấy nhìn theo hành động của bác sĩ Bạch thì thấy hình như nơi đó có lẫn chút gì đó màu trắng.

“Đây là?! Thần Loan điểu sao?” Ba Túc không khỏi ngạc nhiên, trong chủng tộc của Thần Loan điểu có khá nhiều loài có lông trắng, chẳng lẽ con ông ấy đã kế thừa huyết thống của vợ mình rồi sao!

Một tia nghi ngờ loé lên trong đôi mắt bác sĩ Bạch.

Sợi tóc kia không chỉ đơn giản là lông vũ của Thần Loan điểu, phần đuôi của nó có màu đỏ thẫm, hình như là dấu hiệu của phản tổ (*).

(*) Phản tổ: là sự sửa đổi cấu trúc sinh học, theo đó một đặc điểm di truyền của tổ tiên xuất hiện trở lại sau khi đã bị mất đi do thay đổi tiến hóa ở các thế hệ trước

“Rất có thể, thằng bé sẽ khỏe lại thôi.” Ông ấy cười, nhưng cũng có thể là do ông ấy nhìn nhầm cũng nên.

--

Lúc Túc Lê tỉnh giấc lần nữa thì căn phòng trẻ con chỉ còn lại một mình cậu thôi, chiếc giường bên cạnh của cậu em sinh đôi Túc Minh không một bóng người.

Hình như có tiếng khóc của con nít vọng từ ngoài phòng vào, còn có cả tiếng oán than của anh trai nữa, không gian trong phòng của cậu thì lại yên tĩnh hơn.

Tác dụng cách âm phải nói là tuyệt vời, quả nhiên thế giới này có rất nhiều thứ mà cậu không tài nào hiểu được.

Cậu ngồi bật dậy khỏi giường, hoang mang kiểm tra tình trạng kinh mạch trong cơ thể, thật ra lúc sớm khi cậu điều khiển hai chân để đi lại thì kinh mạch yếu ớt trong cơ thể đã được mở rộng phần nào rồi, nhưng những thứ này cần phải tiếp tục kiên trì thêm nữa, phải đợi đến khi kinh mạch trong người cậu hoàn toàn khôi phục lại như bình thường.

Nhưng có thể chuyển kiếp thành công đã là một chuyện rất may mắn rồi, nếu như không có cơ hội này thì nói không chừng cậu đã sớm tiêu tan thành tro bụi trong lần độ kiếp thất bại đó rồi không chừng

Hiếm lắm mới có thể yên tĩnh không ai quấy rầy thế này, Túc Lê vừa định đả thông kinh mạch của mình thì bỗng nghe thấy một tiếng gió rất kỳ lạ lùa vào.

Cậu mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Phong yêu đang lặng lẽ lẻn từ cửa sổ vào.

Túc Lê lập tức trở nên cảnh giác, cuộc sống an nhàn khiến cậu suýt chút nữa là quên mất mối tai họa ngầm Phong yêu này.

So với hôm qua thì Phong yêu trong nhếch nhác hơn nhiều, vết thương do chịu lôi kiếp vẫn chưa hồi phục, ngoài ra còn thêm vài vết thương khác nữa, đặc biệt là vết rách trên cánh tay hình như đã có dấu hiệu trở nặng thêm thì phải. Vậy là chuyện xảy ra tối qua không phải là giấc mơ trong lúc mơ màng của mình… Túc Lê vẫn còn nhớ lúc mình chạm vào mảnh vỡ đó, thần lực bộc phát thì Phong yêu này đã đứng chắn trước mặt mình và em trai bảo vệ cho cả hai người họ.

Có lẽ vết thương đó cũng do vậy mà thành.

“Nhóc rất kỳ lạ đấy.” Giọng nói của Phong yêu khàn khàn.

Anh ta đã trốn trong tối rất lâu rồi, kể từ lúc bác sĩ mang dòng máu Bạch Trạch kia bước vào cho đến lúc cậu nhóc này ngủ say, hầu hết mọi hành động của cậu nhóc này anh ta đều quan sát được hết, nhưng khi anh ta nghe thấy chẩn đoán của bác sĩ Bạch thì mới phát hiện ra sự kỳ lạ ở đây.

Trong mắt những người khác, trẻ con thường chợt có linh cảm ập đến mới muốn học đi, nhưng Phong yêu biết trước khi cậu nhóc này tập đi thì từng dùng trái banh xốp để dụ con rối đang canh giữ bên cạnh đi. Hơn nữa lúc anh ta vừa bước vào căn phòng này thì thằng nhóc kia đang ngồi khoanh chân lại, rõ ràng đây là tư thế tu luyện cơ mà.

Một đứa nhỏ bị khuyết tật bẩm sinh không thể nào thông minh như thằng nhóc này được, huống hồ gì nói đến việc tu luyện.

"Nhóc thông minh đấy." Phong yêu nói thẳng: "Nhưng lại yếu ớt đến mức khiến tôi khó hiểu."

Túc Lê nhìn Phong yêu, bỗng nhiên nhớ đến mối nghi ngờ của mình lúc tập đi bộ trong phòng khách lúc sáng. Lúc đó cậu cứ tưởng là ảo giác, nhưng có lẽ từ tối hôm qua Phong yêu đã có mặt ở khu vực lân cận và núp trong bóng tối quan sát cậu rồi.

Thấy bé con không trả lời, Phong yêu lại tiến về phía trước thêm mấy bước.

Túc Lê cảm nhận được một cơn gió thổi qua.

Trên mặt Phong yêu đứng đối diện cậu hiện rõ vẻ ngờ vực, miệng không ngừng lầm bầm lầu bầu: "Có gì sai sai, sao tôi không cảm nhận được chút linh lực nào trên người cậu nhỉ?"

Rõ ràng bé con trước mặt vừa nhỏ bé vừa yếu ớt, thế mà anh ta lại có cảm giác cậu thật bí ẩn, không thể nhìn thấu.

Máu không ngừng rỉ ra từ vết thương trên người Phong yêu. Có vẻ như anh ta muốn tiến về phía trước tìm kiếm kết quả, nhưng chưa đi được mấy bước đã phải kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó hơi khom lưng quỳ sụp xuống, chắc là vết thương trở nặng.

Túc Lê bối rối kêu lên: "Anh đừng nhúc nhích."

Bé con nói chuyện rất chậm, có mấy từ còn nói không rõ lắm, thậm chí âm điệu cũng hơi kỳ lạ, nhưng giọng nói lại mềm mềm non nớt. Rõ ràng cậu vẫn còn là một nhóc con nhưng lại mang giọng điệu khá trưởng thành khiến người ta vừa cảm thấy quái dị vừa không nhịn được mà yêu thương cậu.

Phong yêu hơi ngẩn người: "Nhóc vẫn còn tỉnh..."

Trên mặt anh ta hiện rõ vẻ hưng phấn vì sắp khám phá được bí mật. Anh ta không chờ được nữa mà vội nói ra phỏng đoán của mình: "Nhóc đoạt xác hả? Hay là nhập xác? Nhóc không phải bé con nhà họ Túc à?"

Không thấy bé con trả lời, Phong yêu cố gắng đứng dậy, vết thương trên người lại vỡ ra.

Để lẻn vào nhà họ Túc, anh ta đã phải chuẩn bị rất nhiều, bây giờ là một cơ hội khó có được, bởi vì với vết thương này e rằng anh ta khó mà qua được mắt Túc Thanh Phong để lẻn vào đây lần nữa.

"Vết thương do Phượng Hoàng Thần Hỏa gây ra không dễ khỏi vậy đâu." Túc Lê nhìn cánh tay tái xanh dính đầy máu của anh ta: "Anh mà còn cậy mạnh nữa là cánh tay kia sẽ tàn phế luôn đấy."

"Phượng Hoàng Thần Hỏa...?" Nghe vậy, Phong yêu ngẩn người. Anh ta biết trên mảnh vỡ đó có một loại thần hoả kỳ lạ, nhưng không ngờ đó lại là Phượng Hoàng Thần Hỏa của thần điểu trong truyền thuyết. Nhưng sao nhóc yêu quái này lại biết dùng nó vậy?

Phong yêu ngờ vực nhìn cậu. Thật ra thì khi anh ta mượn thần lực trong mảnh vỡ để gia tăng tu vi, anh ta cũng đồng thời bị thần hỏa trong đó ăn mòn từng ngày. Nếu là vết thương bình thường thì anh ta có thể tự chữa trị, nhưng vết thương do thần hỏa gây ra thì anh ta phải mất mười mấy năm mới miễn cưỡng chữa lành. Trước đây thương tích trên người luôn nằm trong phạm vi khống chế và được anh ta kiểm soát.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play