Nhưng lần độ kiếp này hung hiểm hơn những lần trước, thần lực trong mảnh vỡ chưa từng bùng phát mãnh liệt như vậy, thành ra anh ta cũng bị thương nặng hơn mấy lần độ kiếp trước. Hơn nữa tối hôm qua anh ta bảo vệ hai nhóc con, tiếp tục bị thần hỏa tấn công ở khoảng cách gần một lần nữa nên bé con nói đúng, vết thương trên cánh tay đã vượt quá phạm vi khống chế của anh ta, tàn phế là kết quả tệ hại nhất.
"Tôi có thể cứu anh." Túc Lê nói với anh ta: "Nhưng tôi có điều kiện."
Phong yêu nghi ngờ: "Cứu tôi ư?" Giọng anh ta khàn đặc, nghe cực kỳ đáng sợ.
"Tin hay không là việc của anh." Túc Lê nhìn anh ta.
Phong yêu nhíu mày, nghĩ đến mảnh vỡ có liên quan đến việc độ kiếp của mình, anh ta im lặng hồi lâu mới hỏi: "Điều kiện gì?"
Túc Lê nhích tới mép giường, sau khi thấy khoảng cách từ chiếc giường trẻ em của mình và mặt đất thì rơi vào trầm tư.
Phong yêu không nghe thấy bé con đáp lời, chỉ thấy cậu nhích từng tí ra ngoài, có vẻ như muốn bò xuống giường, nhưng mới đến mép giường lại dừng động tác, không nhúc nhích nữa.
Giọng nói non nớt của bé con vang lên: "Anh qua đây."
"?" Phong yêu: "Qua chỗ nhóc á?"
Túc Lê im lặng chốc lát rồi nói: "Giường cao quá, tôi không xuống được."
Bấy giờ Phong yêu mới cúi đầu nhìn chiếc giường trẻ em chỉ cao đến đầu gối mình kia, trong lòng hết sức nghi ngờ, như này mà cao á?
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ anh ta vẫn ngoan ngoãn đến gần.
Túc Lê nhìn Phong yêu cao lớn đi tới, sau đó quỳ một chân xuống trước mặt mình, cơ thể cao lớn co rúm lại thành một cục, đôi cánh phía sau cũng đàng hoàng cụp lại, trông hơi đáng thương. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Phong yêu cất giọng khàn khàn: "Sao nhóc biết đó là Phượng Hoàng Thần Hỏa?"
Túc Lê giải thích đơn giản, cố gắng để bản thân nói một cách tròn vành rõ chữ: "Mảnh vỡ mà hôm qua anh cầm tới có chứa thần lực của Phượng Hoàng."
Phong yêu hơi há hốc mồm.
Túc Lê nói tiếp: "Muốn chữa khỏi thì tốt nhất là anh nên bớt nói đi."
Phong yêu không thể làm gì khác hơn là im lặng, lắng nghe giọng nói non nớt nhưng đầy bình tĩnh của Túc Lê, mắt nhìn chằm chằm bé con vô hại đáng yêu trước mặt.
Kỳ lạ, thật kỳ lạ.
Túc Lê liếc về phía cửa phòng trẻ em.
Có vẻ như Phong yêu nhận ra cậu đang lo lắng điều gì nên nói: "Nếu bọn họ tới đây, tôi sẽ báo trước cho nhóc."
Bấy giờ Túc Lê mới yên lòng, cẩn thận kiểm tra vết thương trên người Phong yêu. Phải nói rằng kiểm tra rồi mới biết trên người Phong yêu nhiều vết thương hơn khi cậu quan sát nhiều, thậm chí còn có mấy vết đã có từ lâu, trên làn da tái xanh đầy vết thương loang lổ, nơi thì đã khỏi, nơi lại đang rỉ máu.
Thân là người nắm giữ Phượng Hoàng Thần Hỏa, Túc Lê chỉ cần liếc qua là biết ngay có bao nhiêu vết thương trên người Phong yêu là do thần hỏa gây ra. Có vết thương cũ, cũng có vết thương mới, xem ra bình thường Phong yêu này không bị mảnh vỡ chứa thần lực của cậu làm bị thương. Nhiều vết thương như vậy chứng tỏ da tên này rất dày, chịu đựng được đến tận bây giờ.
Phong yêu nghiêm túc nhìn bé con trước mặt, chỉ thấy cậu im lặng quan sát vết thương trên người mình, dáng vẻ như đang xác nhận gì đó, chốc lát sau mới khẽ giơ tay lên đặt vào lòng bàn tay anh ta. Bàn tay bé con bé tí teo, tạo thành sự đối lập rõ rệt với bàn tay bự chảng của anh ta. Một bé con trông có vẻ yếu ớt như này lại là người có thể chữa lành thương tích cho anh ta.
Phong yêu còn chưa kịp hỏi đã thấy tay bé con phát ra ánh sáng dìu dịu. Ngay sau đó, một luồng linh lực ấm áp len lỏi theo linh mạch trong lòng bàn tay chảy vào cơ thể anh ta, sau đó chia ra tu bổ cho những chỗ bị nội thương còn sót lại trong linh mạch. Không đợi anh ta cẩn thận cảm nhận cảm giác đó, bé con đã thu hồi linh lực.
Linh mạch anh ta chưa từng được thoải mái như thế này, chẳng qua luồng linh lực kia quá mỏng manh, hoàn toàn không đủ để giải quyết khát vọng khổng lồ trong linh mạch anh ta.
Lúc Phong yêu lấy lại tinh thần thì phát hiện ra trán bé con đầy mồ hôi.
Túc Lê thu hồi linh lực. Trước đây đối với cậu việc chữa thương còn đơn giản hơn uống nước, nhưng quan trọng là cơ thể bây giờ của cậu quá yếu, trong người chẳng để dành được bao nhiêu linh lực, số thần lực khổng lồ đi theo thần hồn cậu chỉ có thể co đầu rụt cổ rúc vào sâu trong cơ thể, bởi vì một khi cậu sử dụng nó, kinh mạch và xương cốt toàn thân sẽ đau đớn chống cự.
Sử dụng thần lực chỉ càng khiến cơ thể cậu tan nát nhanh hơn mà thôi. Vậy nên cậu chỉ có thể sử dụng chút linh lực mỏng manh mình vất vả góp nhặt hai năm nay để chữa trị vết thương cho Phong yêu, hơn nữa cũng không thể chữa quá nhanh được vì linh mạch của cơ thể này quá nhỏ.
Thần lực đầy người nhưng không thể dùng được. Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên Túc Lê gặp chuyện bất đắc dĩ như vậy.
Cậu thu hồi linh lực, cơ thể vô cùng mệt mỏi: "Trước mắt chỉ có thể đến đây thôi."
Phong yêu im lặng một hồi rồi hỏi: "Nhóc không sợ tôi bắt nhóc đi à?"
Tuy rằng chỉ chữa lành một phần linh mạch, nhưng bé con trước mặt không chỉ có khả năng chữa khỏi vết thương trên người cho anh ta mà còn nắm giữ bí mật giúp anh ta độ kiếp nhanh hơn nữa. Chỉ hai điều này là đủ để anh ta trở mặt với Túc Thanh Phong rồi.
"Không sợ, dù sao thì tối hôm qua..." Túc Lê ngừng một lát rồi chợt bật cười.
Phong yêu ngờ vực: "Tối hôm qua sao cơ?"
Không cần hỏi cũng biết. Sáng nay lúc vào đánh thức cậu, thái độ của ba và anh trai không có gì lạ thường, chắc hẳn Phong yêu đã giúp bọn họ kết thúc chuyện tối qua. Túc Lê sửa lời: "Tôi cứu anh là vì tối qua anh ra tay bảo vệ em trai tôi."
Cậu dừng một lát sau đó nói tiếp: "Chứ chẳng lẽ anh cho rằng tôi chỉ đơn giản muốn trị thương cho anh thôi chắc?"
"Tôi biết rồi." Phong yêu đứng lên, dáng người cao lớn đứng thẳng tắp trước mặt Túc Lê: "Điều kiện của cậu là gì?"
Túc Lê nói: "Tôi cần một khoảng thời gian nhất định mới chữa khỏi cho anh được, còn điều kiện thì mỗi lần đến đây anh kể lại chuyện xảy ra bên ngoài cho tôi là được."
Phong yêu ngẩn ra: "Chỉ vậy thôi sao?"
Chỉ đơn giản như vậy ư? Đây thật sự là giao dịch không công bằng.
"Còn nữa, không được để người khác nghi ngờ người nhà tôi." Túc Lê vốn không định làm khó Phong yêu. Bản tính của tên yêu quái này vốn không ác, tuy nhìn vẻ ngoài hơi dữ dằn nhưng từ hành động bảo vệ trẻ con, có thể nhìn ra được anh ta không phải yêu quái xấu. Hơn nữa anh ta có được mảnh vỡ chứa thần lực của cậu, tuy không rõ anh ta lấy được nó từ đâu nhưng dù sao bọn họ cũng có duyên với nhau.
Đằng nào đưa ra những điều kiện quá đáng cũng chẳng có tác dụng gì, lựa chọn tốt nhất của cậu bây giờ là chung sống hoà bình với Phong yêu, hơn nữa hiện tại cậu cũng chưa biết tình hình bên ngoài như thế nào, vừa lúc có thể hỏi thăm Phong yêu một chút.
"Thời gian trị thương..." Túc Lê hơi khó nói: "Anh cố gắng đến lúc ba tôi ngủ nhé."
Phong yêu không khỏi im lặng. Với sức mạnh của trận pháp nhà họ Túc, chưa chắc lần nào anh ta cũng thoát được khỏi tầm mắt Túc Thanh Phong, thế nên anh ta không thể làm gì khác hơn là nói: "Tôi sẽ cố gắng."
Cố gắng á? Túc Lê hơi nghi ngờ, chẳng lẽ Phong yêu còn có những chuyện khác cần làm?
Thôi, đây không phải chuyện mà cậu nên quan tâm.
Thấy Túc Lê không nhắc lại những yêu cầu khác, Phong yêu im lặng hồi lâu rồi thầm đọc khế ước, tĩnh tâm lập lời thề.
Lời thề là quy tắc cơ bản nhất Yêu tộc cần làm khi ký khế ước, điều này cũng có nghĩa là hai bên sẽ không vi phạm nội dung quy ước.
Thấy vậy, Túc Lê cũng lập lời thề.
Phong yêu nói: "Chúng ta trao đổi như vậy là không ngang hàng. Nhóc trị khỏi vết thương cho tôi, trừ đáp ứng điều kiện đã đề ra trước đó thì trong khoảng thời gian này, tôi sẽ cố gắng bảo vệ nhóc an toàn."
Túc Lê cảm thấy như vậy cũng được, bây giờ cậu mệt lắm rồi nhưng vẫn còn nhớ mảnh vỡ của Phong yêu.
Cậu hỏi: "Anh có cầm theo mảnh vỡ chứa thần lực Phượng Hoàng kia không?"
Nghe vậy, Phong yêu hơi khựng lại, đến khi anh ta giơ tay ra lần nữa thì mảnh vỡ kia đã xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta.
Lần này Túc Lê không chạm vào mà cẩn thận quan sát đường vân trên mảnh vỡ, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, cậu có cảm giác trước đây mình từng nhìn thấy hoa văn này ở đâu rồi... Có điều nhất thời không nhớ nổi. Nhưng nếu thứ này ẩn chứa thần lực của cậu thì có thể đây là món đồ cậu để lại lúc độ kiếp.
Từ từ, chẳng lẽ thế giới này...
Phong yêu thấy cậu hứng thú với thứ này nên hỏi: "Hay nhóc thử lại lần nữa xem sao?"
Ý anh ta là bảo cậu chạm vào mảnh vỡ lần nữa.
Túc Lê lắc đầu: "Lỡ thu hút sự chú ý của người khác thì không tốt lắm. Anh lấy đâu ra thứ này vậy?"
"Tôi nhặt được nó trong một trận pháp phong ấn Thượng cổ ở núi Tức Linh, hẳn là đồ còn lại từ thời Thượng cổ. Thần lực chứa bên trong có thể làm tu vi của tôi tăng trưởng nhanh chóng." Phong yêu giải thích: "Nếu nhóc không nói thì tôi cũng không biết đó là thần lực của Phượng Hoàng đâu."
Phượng Hoàng đã biến mất khỏi thế gian quá lâu, lần cuối cùng có tin đồn về Phượng Hoàng là từ cuối thời Thượng cổ rồi.
Từ đó đến nay đã mười triệu năm trôi qua, không ngờ mảnh vỡ mà anh ta tình cờ nhặt được lại là mảnh vỡ do Phượng Hoàng để lại.
Phong yêu không nán lại phòng Túc Lê quá lâu, anh ta nhanh chóng rời đi. Gần như là Phong yêu vừa đi thì ba Túc đẩy cửa vào phòng kiểm tra. Ông ấy đứng bên giường trẻ em rất lâu, sau đó lại tới cạnh cửa sổ quan sát. Túc Lê vừa mất công tốn sức trị thương cho Phong yêu nên hiện tại mệt không chịu nổi. Cậu đã gần như tiêu hao hết sạch linh lực trong cơ thể, nghĩ thầm rằng hẳn là lúc rời đi Phong yêu không để lại dấu vết kỳ quái nào, cũng không chống lại được cơn buồn ngủ nữa nên ngủ thiếp đi.