Túc Lê chỉ đành lắc đầu đáp lại.
Trước kia là do ý thức không rõ ràng, vì để tránh bại lộ thân phận nên cậu đã chọn cách quan sát thế giới xa lạ, kỳ quái này nên rất hiếm khi đáp lại những câu hỏi của họ, không ngờ chỉ với hành động vô thức trong tối qua của mình đã khiến họ cảm thấy có hy vọng. Hơn nữa sức khỏe của cậu cũng không hoàn toàn kém đến mức cần người nhà phải cẩn thận chăm sóc từng chút một như vậy, thế nên việc trở thành một đứa trẻ bình thường chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Túc Lê nghĩ thầm có lẽ sau này mình phải học cách làm thế nào mới có thể tiếp tục tồn tại ở đây như một con “người” để báo đáp phần ân tình của ba mẹ ở kiếp này.
Khi thấy cậu đáp lại câu hỏi của mình thì mặt bác sĩ Bạch hiện lên chút gì đó ngạc nhiên, sau đó lại hỏi thêm nhiều vấn đề hơn.
Nếu gặp phải những vấn đề đơn giản thì Túc Lê sẽ chọn trả lời đối phương, còn nếu vấn đề đó khá phức tạp thì Túc Lê sẽ vờ như không hiểu, nhưng cậu lại không được tiếp xúc với trẻ con Nhân tộc nhiều nên chỉ có thể cố gắng để hành vi của mình phù hợp với một đứa trẻ ở độ tuổi này.
Bác sĩ Bạch hỏi xong thì quay sang nói với ba Túc: “Tình trạng của Túc Lê hơi đặc biệt, nhưng rất rõ ràng hiện tại đã có dấu hiệu chuyển biến tốt hơn, hơn nữa cũng không xuất hiện triệu chứng gì không tốt cả.”
Ba Túc kích động hỏi lại: “Vậy thằng bé có khỏe lại không?”
“Bây giờ không thể nói trước được điều gì hết, nhưng nếu căn cứ vào tình hình trước mắt thì có khả năng rất lớn là bệnh tình sẽ chuyển biến tốt hơn.” Bác sĩ Bạch mỉm cười, ánh mắt nhìn sang Túc Lê vô cùng dịu dàng: “Đây là chuyện tốt, nói không chừng Túc Lê có thể khỏe lại thật đấy.”
Bác sĩ cũng không tốn nhiều thời gian để kiểm tra cho cậu, chẳng lâu sau đã kéo ba Túc ra một góc để nói chuyện rồi, còn anh trai Túc Úc thì bắt đầu từ trưa vừa dỗ em trai ngủ xong đã quay lại phòng học bài, nói là sắp thi rồi nên cần phải bế quan, không cho bất kỳ ai vào làm phiền. Thấy thế ba Túc chỉ đành tạm thời giao em trai cho một “người” khác chăm sóc thôi.
Túc Lê thấy ba mình đi theo bác sĩ Bạch ra chỗ khác để nói chuyện, hình như phải bàn bạc chuyện liên quan đến thức ăn và thuốc thang của mình thì mới đưa mắt nhìn sang “người” mà ba đã để lại. Trước đây khi cậu không tỉnh táo nhưng vẫn còn nhớ được một phần ký ức nào đó, cậu nhớ hầu như những lúc ba đi làm và anh trai không ở nhà thì “người” này sẽ làm việc thay cho hai người họ, ba và anh trai gọi người đó là bảo mẫu.
Túc Lê ở lại với bảo mẫu được đó một lúc thì bèn dùng linh lực đẩy trái banh xốp đang nằm dưới đất ra ngoài, chẳng bao lâu nó đã lăn xuống gầm sofa, còn bảo mẫu hình như đã phát hiện ra gì đó, thấy trái banh xốp lăn ra xa thì vội vàng chạy theo nhặt nó về. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Lúc Túc Lê sử dụng linh lực thì cậu có cảm giác cả người nặng nề, kể từ lúc bắt đầu sử dụng linh lực là đã có cảm giác này rồi, chẳng qua là hôm qua thức tỉnh quá vội nên không chú ý đến nó mà thôi…
Kinh mạch tắc nghẽn, có lẽ là do vấn đề về thể chất chăng.
Lòng Túc Lê lắng xuống nhưng vẫn cố thử dùng linh lực để tập điều khiển trái banh xốp ấy.
Lặp đi lặp lại được vài lần như thế, lần nào “bảo mẫu” cũng phải đi nhặt trái banh đó về cả.
“Bảo mẫu” đó có vẻ bề ngoài khá giống con người nhưng hành động thì cứ lặp đi lặp lại một cách máy móc.
Trong căn nhà này có rất nhiều món đồ kỳ lạ, quái dị, người nhà cậu chưa từng sử dụng linh lực ngay trước mặt Túc Lê nên cậu chỉ có thể xem “bảo mẫu” là một món đồ thần kỳ như màn hình LED. Nói là giống người vậy thôi nhưng thật ra thì trông giống con rối do tu sĩ Nhân tộc điều khiển mà Túc Lê từng thấy hơn.
Bây giờ trong phòng chỉ còn lại Túc Lê và bảo mẫu ấy, cậu nảy ra một ý nghĩ, trùng hợp có thể nhân lúc không có ai ở đây…
Cậu cúi đầu xuống nhìn chân mình, nếu như có thể điều khiển linh lực một cách cẩn thận hơn thì nói không chừng có khả năng đấy.
Bên ngoài, Phong yêu đang lẳng lặng đứng trên ban công, khẽ dựa người vào tường, quan sát hết toàn bộ sự việc đang xảy ra bên trong phòng khách.
Cậu nhóc xinh đẹp, đáng yêu đang ngồi trên thảm, gần đó có một con rối đang đứng. Mà trên con rối này lại có pháp thuật của Túc Thanh Phong, chỉ cần anh ta tiến lại gần thì sẽ bị phát hiện ra ngay.
Trận pháp của nhà họ Túc không dễ phá như vậy đâu, kể từ tối hôm qua lẻn vào nhà bị phát hiện thì hôm nay trận pháp của nhà họ Túc đã được gia cố thêm. Lúc nãy anh ta chỉ muốn vào nhà xem thử tình hình thế nào, nhưng còn chưa tiến đến gần thì suýt chút nữa đã bị Túc Thanh Phong phát hiện ra rồi. Cũng may anh ta là Phong yêu nên mới có thể tìm được một lỗ hổng để lẻn vào.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, hôm qua anh ta lại đi quá vội, sau khi ra khỏi đó, cẩn thận suy nghĩ lại những chi tiết đã xảy ra thì mới phát hiện điểm mấu chốt nằm ở đâu. Tối hôm qua mảnh vỡ đó tỏa ra những tia sáng kỳ lạ, anh ta đứng gần nên có thể thấy rất rõ, chắc chắn là do thằng nhóc nhà họ Túc chạm tay vào nên mảnh vỡ đó mới xảy ra hiện tượng kỳ lạ như thế.
Có thể là anh ta đã đoán đúng, cơ hội để anh ta độ kiếp nằm ngay trên người của thằng nhóc Yêu tộc ấy.
Lúc anh ta còn đang nghĩ cách để tiếp cận thằng nhóc đó thì bỗng nhìn thấy thằng nhóc nhỏ xíu ấy đã bấu lấy mép ghế sofa, loạng choạng đứng lên.
Yêu phong sững người, chỉ biết nhìn chằm chằm vào thằng nhóc trước mặt, dường như nhóc con đó đang rất gắng sức, bàn tay nắm chặt lấy mép sofa siết chặt lại rồi chao đảo tiến về phía trước vài bước.
Nhưng ngay sau đó cậu nhóc không đứng vững nên đã ngã nhào về phía trước ——
Phong yêu: !
Lúc ngã nhào về phía trước, Túc Lê không hề có cảm giác là mặt mình bị đập mạnh xuống đất, cậu chỉ cảm thấy có một luồng gió nhẹ lướt ngang qua mặt, ngay sau đó thì ngã thẳng xuống tấm thảm mềm mại bên dưới. Bảo mẫu đứng bên cạnh như phát hiện ra gì đó nên vội vàng chạy sang, bảo mẫu không còn tâm trạng quan tâm đến những trái banh xốp đang lăn ra xa nữa, vội vàng đỡ cậu ngồi dậy, quan sát mọi thứ xung quanh như đang tìm kiếm gì đó vậy.
Túc Lê nhíu mày lại, nhìn ra chiếc cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ bị gió thổi bay, một góc rèm được vén nhẹ lên.
Là do cậu nhìn nhầm sao?
Cậu không nhìn về phía đó nữa mà chú ý đến đôi chân của mình, bất chợt thở dài.
Lần đầu tiên thử tự đi nhưng do vẫn chưa biết cách khống chế linh lực nên sức mạnh phân bổ ở hai chân không đều nhau, vừa bước bước chân đầu tiên là suýt ngã nhào rồi.
Phong yêu đứng ngoài cửa sổ, nhờ tấm rèm che trên cửa để ẩn mình, nhưng lúc nãy khi nhìn thấy cậu nhóc ngã xuống thì không kìm được định đưa tay ra đỡ, suýt chút nữa là bị con rối kia phát hiện rồi. Sau đó anh ta thấy cậu nhóc bám vào sofa định đứng lên lần nữa thì lại bị mọi cố gắng dưới kia thu hút, lúc này cậu nhóc đã vịn chắc được chiếc ghế sofa bên cạnh, loạng choạng đứng dậy, cuối cùng cũng bước được bước đầu tiên —— ( truyện trên app t.y.t )
Lần này cậu không ngã nữa, tiếp tục bước thêm bước nữa.
Phong linh đã chuẩn bị xong chợt tản ra, Phong yêu nhìn theo cậu nhóc đi từng bước một, hai hàng chân mày cũng bất chợt nhíu lại với nhau.
Cậu nhóc mặc bộ đồ ngủ màu xanh lam vừa người, còn có hai cái tai bằng nhung nằm rũ ở đằng sau, để lộ ra cái cái đầu xù xù. Phong yêu có thể nhận ra được sự cố gắng của cậu, những nhóc yêu bị khuyết tật bẩm sinh thường sẽ khác với những nhóc yêu khác, ở độ tuổi này thì những đứa trẻ khác đã có thể chạy nhảy, biết nói chuyện, thậm chí với những đứa nhỏ có thiên phú cực tốt thì đã bắt đầu tu luyện dưới sự hướng dẫn của ba mẹ rồi.
Đứa nhỏ mới sinh trong tộc của Phong yêu vừa sinh ra là có thể bay được rồi, Phong yêu chưa từng gặp một đứa nhỏ nào yếu ớt đến thế, ngay cả năng lực đi lại cơ bản nhất cũng không có, hoàn toàn không có năng lực tự bảo vệ.
Đây là đứa nhỏ bị khuyết tật bẩm sinh, cũng là đứa nhỏ được Túc Thanh Phong nâng niu trong lòng bàn tay.
Nhưng thằng nhóc này quá yếu ớt, vốn anh ta định lén đưa thằng nhóc này đi, đợi khi tìm hiểu rõ tình hình của mảnh vỡ rồi mới trả lại cho Túc Thanh Phong, nhưng bây giờ xem ra nếu như anh ta bắt thằng nhóc này đi thật thì sợ là thằng nhóc đó sẽ sống không được nửa ngày trong cái ổ của anh ta mất.
Có tiếng bước chân vọng lại, Phong yêu lùi về sau ẩn mình trong gió.
Ba Túc vừa quyết định xong thực đơn của nhóc con nhà mình với bác sĩ Bạch, tình hình của bé con có chuyển biến tốt nên đã có thể ăn các loại thức ăn của Yêu tộc rồi. Ông ấy vừa bước vào phòng khách với bác sĩ Bạch thì đã nhìn thấy cậu nhóc đang cố gắng bước đi cách chỗ họ không xa.
Ba Túc thay đổi sắc mặt ngay, vừa định lên tiếng hô lên thì đã bị bác sĩ Bạch cản lại, bác sĩ Bạch đẩy chiếc kính lão nặng trịch của mình lên: “Đừng vội, để thằng bé thử xem sao.”
Con rối lặng lẽ dừng tay lại, Túc Lê vịn vào ghế sofa tiến về trước được vài bước, lúc mới bắt đầu điều khiển linh lực để đi lại thật sự rất khó khăn, nhưng sau khi đi được vài bước thì cậu đã có thể nắm được cách điều khiển rồi. Không đi thì thật sự không biết cơ thể này yếu ớt đến mức này, cho dù linh lực có thể điều khiển được đôi chân để đi lại nhưng đôi chân này lại hoàn toàn không thể chống đỡ được sức nặng của cả cơ thể.