Trong màn đêm u tối, giọng nói xa xăm đang vang vọng lại giữa bầu không gian rộng lớn như không có điểm dừng kia như một tiếng gọi đầy tình cảm, nhưng hình như cũng giống một tiếng nỉ non bất lực. Trên mặt đất phủ đầy những đường vân phức tạp, loang lổ của trận pháp, người đàn ông đó mặc một chiếc trường bào màu đen, đôi chỗ để lộ ra làn da tái nhợt của mình, đối phương ngồi xổm dưới đất, cả người bị những rất nhiều sợi xích đen tuyền, nặng trịch trói lại, ngay trước mặt người đó, cách một khoảng không xa có một vật tổ hình Phượng Hoàng đang tỏa ra những tia sáng đỏ yếu ớt.

Người đàn ông đó đưa tay ra, nhưng còn chưa kịp chạm vào vật tổ đó thì ánh sáng đỏ yếu ớt kia đã bất chợt tan biến ——

Người đó sững sờ, sau đó nhẹ nhàng thốt lên:

“A Ly.”

*

“Đúng vậy… Đột nhiên thằng bé lại thích uống sữa của Minh Minh, sữa của hai đứa nhỏ đều được pha riêng do lần trước anh đã nói thằng bé không thể nạp những thứ đó vào người.” Ba Túc nghiêm túc nói với đầu dây bên kia nhưng ánh mắt thì lại cứ nhìn chằm chằm vào trong căn phòng con nít cách chỗ mình không xa: “Uống được một ít nhưng không có triệu chứng gì bất thường cả, vậy có phải nhóc Lê cũng có thể ăn uống như Minh Minh rồi không, hôm qua thằng bé bắt đầu nói rồi, tôi hỏi thằng bé cũng đáp lại, có phải tình trạng của thằng bé đang dần chuyển biến tốt lên không…?”

“Thực đơn của Minh Minh sao? Anh đợi chút tôi chụp lại gửi anh.”

“Đứa nhỏ nào cũng thích sữa bột của nhà gia đình lão Dương cả… Có lẽ sẽ không gặp vấn đề gì lớn đâu.”

Túc Lê ngồi bên cạnh nhìn ba mình gọi điện thoại, hình như đang nói đến vấn đề ăn uống của cậu với người nào đó thì phải. Lúc nãy cậu vừa thử chuyển vận linh lực thì phát hiện linh lực mà mình vừa hấp thu được từ số sữa ấy có thể chuyển hoá để mình sử dụng, nói cách khác thì với tình hình hiện tại của cậu thì đây chính là phương pháp thích hợp nhất.

Ba Túc gọi điện thoại xong quay lại chỗ cậu, hình như ông ấy vừa xác nhận lại vấn đề ăn uống với bác sĩ, chẳng lâu sau ông ấy đã đổi phần sữa bột trong bình của cậu thành sữa cùng loại với em trai rồi pha lại bình mới.

Bác sĩ Yêu tộc nói nếu như không có triệu chứng gì bất thường thì có thể cho ăn thử thức ăn dành cho con nít Yêu tộc trước rồi mới từ từ thay đổi cho phù hợp với cơ thể của cậu, ngoài ra bác sĩ còn nói chiều sẽ đến nhà để xem thử tình hình của Túc Lê, bảo ba Túc để ý đến tình hình của cậu nhóc nhiều hơn. Ông ấy pha sữa xong, để nguội bớt rồi mới cẩn thận đưa cho bé con nhà mình uống. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Lúc bình sữa được đưa đến gần thì Túc Lê ngửi thấy mùi hương quen thuộc ngay, sau khi nhấp thử một ngụm, chắc chắn đây là bình sữa đặc biệt mà lúc nãy mình mới uống thì mới cầm lấy bình sữa chầm chậm uống nốt phần còn lại.

Chẳng mấy chốc Túc Lê đã uống xong bình sữa đó trước cái nhìn chăm chú của ba Túc.

Cậu uống xong thì còn nhìn chằm chằm bình sữa của mình thêm một lúc nữa cơ, cái bình này nhỏ quá đi, uống chưa được bao nhiêu thì đã hết sạch rồi.

Ba Túc cẩn thận hỏi lại: “Bé con muốn uống nữa sao?”

Còn có thể uống nữa cơ à, Túc Lê nghe vậy thì khựng lại, gật đầu đáp lời ngay dưới cái nhìn ân cần của ba Túc.

Túc Úc vừa thức dậy thì nhìn thấy ngay cảnh tượng đó.

“Có thể ăn uống được rồi sao?” Túc Úc rất ngạc nhiên khi nghe thấy sự thay đổi này, cậu ấy là người hiểu rõ tình hình của Túc Lê trong hai năm nay nhất: “Vậy có phải là em ấy sắp khoẻ lại rồi không?”

“Tình hình cụ thể còn phải đợi bác sĩ đến khám xem thế nào trước, khoan hãy nói cho mẹ con biết, đợi bà ấy về rồi cho bà ấy một bất ngờ.” Ba Túc lắc nhẹ bình sữa, thấy sữa đủ ấm rồi mới đưa cho Túc Lê đang ngồi trên xích đu. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Vốn Túc Úc vẫn chưa tin, nhưng đợi khi nhìn thấy Túc Lê chủ động nhận lấy bình sữa trong tay ba Túc rồi bỏ vào miệng uống thì mới dám tin đây là sự thật, sức khoẻ cậu em trai này của mình khá kỳ lạ, cậu ấy còn nhớ khi Túc Lê mới ra đời chưa được bao lâu thì đã nôn ngay khi vừa mới uống sữa, còn sốt cao nữa, sau đó bác sĩ kiến nghị không nên cho Túc Lê uống sữa bột của Yêu tộc, cũng vì vậy mà mọi người trong nhà mới cẩn thận trong vấn đề ăn uống của cậu như thế.

Sau đó mỗi lần ăn thì đều phải đích thân ba mẹ đút cho ăn, những lúc người khác đút cho ăn thì Túc Lê thích thì ăn, không thích thì sẽ nôn, hoàn toàn không hề chủ động nhận lấy bình sữa như bây giờ.

Bây giờ Túc Lê không những biết nói chuyện mà còn có thể ăn thức ăn của con nít nữa, những lời đồn nói em trai cậu ấy bị khuyết tật bẩm sinh đều là vớ vẩn, em trai cậu ấy chỉ phát triển chậm hơn bình thường mà thôi!

Túc Lê hấp thu chất khá chậm, đợi đến khi số linh lực mà cậu hấp thụ đều được chuyển đổi hết thành thứ mà cậu sử dụng được thì mới phát hiện ra ánh mắt kích động của ba Túc bên cạnh, hình như việc cậu uống hết một bình sữa là một sự kiện gì đó rất trọng đại vậy.

“Hai bình rồi, không thể uống tiếp được nữa.” Ba Túc tiếc nuối cất bình sữa đi.

Túc Úc liến nhìn vào phòng: “Mỗi lần nhóc Minh đều uống tận ba bình, sao ba lại thiên vị như thế chứ?”

“Đợi chiều nay bác sĩ đến khám, nếu không vấn đề gì thì mới cho uống tiếp vậy.” Ba Túc vừa nói xong thì đã nghe thấy tiếng khóc vang lên từ trong phòng, ông ấy xoa lên giữa hai hàng chân mày: “Minh Minh dậy rồi, con đi xem thử đi.”

Túc Úc chỉ vào mình: “Con sao?”

Nửa đêm hôm qua cậu ấy bị lôi đầu dậy để ra ngoài, còn phải hỏi cung hết đám tiểu yêu xung quanh đây nữa, nhưng kết quả không bắt được tên ác yêu định bắt cóc thằng nhóc nhà mình thì thôi đi, cậu ấy còn chưa kịp nghỉ ngơi gì hết thì đã bị đuổi đi chăm con nít tiếp rồi.

“Bảo con đi trông em thì làm sao nào?” Ba Túc bình tĩnh nói, cầm khăn giấy lên cẩn thận lau miệng cho Túc Lê rồi tiện tay ném bình sữa đã pha sẵn còn lại cho Túc Úc: “Bé con để ba xem thử xem có chỗ nào dính sữa không nhé…”

Túc Lê nhìn ba Túc với ánh mắt rất phức tạp, sau đó lại quay sang nhìn theo bóng lưng đang đi vào phòng ngủ của anh trai mình.

“Còn đói sao?” Ba Túc hỏi.

Túc Lê do dự một lúc rồi chỉ đành lắc đầu.

Ba Túc thấy cậu có phản ứng lại thì không kìm chế được, mặt lộ rõ ra vẻ vui mừng, sau đó hỏi tiếp: “Chỗ này của bé con có đau không?”

Ông ấy cẩn thận sờ lên trán của Túc Lê.

“Dạ không đau.” Túc Lê đáp.

Ba Túc càng vui mừng hơn, mong sao được nói thêm vài câu với con mình.

Lúc sau thì chỉ nghe ba Túc hỏi đi hỏi lại một vấn đề, trên cơ bản thì cũng không quan trọng lắm, ông ấy chỉ quan tâm đến việc con trai của mình có phản ứng hay không thôi.

Lời qua tiếng lại được một lúc thì giọng nói của ba Túc đột nhiên im bặt. Túc Lê hoang mang ngẩng đầu lên nhìn.

Lúc này ba Túc mới hoàn hồn về, khi thấy nhóc con đang nhìn mình với ánh mắt to tròn long lanh thì tim ông ấy như muốn tan ra: “Bé con sao thế?”

Túc Lê nhìn đi nơi khác, liếc xuống nhìn chiếc cửa sổ sát đất, hình như lúc nãy cậu thấy ba mình nhìn về phía đó, chắc là có thứ gì ở đó chăng.

Vào buổi chiều, bác sĩ đã đến nhà họ.

Nếu nhìn bề ngoài thì bác sĩ Yêu tộc trông không khác gì bác sĩ của Nhân tộc cả, họ đã học được các thói quen của bác sĩ Nhân tộc để tiện bề trà trộn vào xã hội loài người này rồi, thế nên những lúc đến nhà người khác họ đều mặc áo sơ mi, quần tây phối với một chiếc áo blouse trắng, trông không khác gì với bác sĩ Nhân tộc, rất chuẩn mực. Nghe nói bác sĩ mà nhà họ Túc mời đến có huyết thống của Thần Thú Thượng cổ Bạch Trạch (*), từng làm việc vặt cho vô số danh y, nay sống dưới hình dạng của một người khoảng năm mươi tuổi.

(*) Bạch Trạch: sống trên núi Côn Luân, thường được miêu tả như một con sư tử khổng lồ, có một hoặc hai sừng trên đầu ngoài hai mắt chính còn có các mắt phụ nằm dọc theo hai bên thân mình, được người xưa coi là linh thú của sự cát tường.

Bác sĩ đó họ Bạch, tên đầy đủ là Bạch Họa Mi, là bác sĩ chữa trị chính của Túc Lê.

“Bé con đừng sợ nhé, để bác sĩ khám thử là được rồi.”

Ba Túc ôm Túc Lê vào lòng, hạ nhỏ giọng an ủi cậu nhóc.

Đây là lần đầu tiên Túc Lê được người được gọi là “bác sĩ” kia khám cho sau khi thức tỉnh, khi bác sĩ Bạch đưa ngón tay ấn vào linh huyệt của cậu thì cậu vẫn cho rằng mình đang được người từng tu luyện khám bệnh cho, nhưng người thân của cậu đều là người bình thường hết, sao lại có thể mời được người tu luyện đến khám bệnh cho cậu được chứ?

Nhưng không được bao lâu thì suy nghĩ vẩn vơ đó đã bị cậu gạt sang một bên, hình như sức khỏe của cơ thể ở thế giới này của cậu không được tốt lắm, nên từ thái độ của người dành cho cậu thì việc mời bác sĩ đến khám bệnh là một chuyện rất bình thường.

Bác sĩ Bạch dịu dàng hỏi: “Chỗ này của con có đau không?”

Túc Lê khẽ nghiêng đầu nhìn sang ba Túc với ánh mắt vừa mong chờ vừa lo lắng. Thấy con trai mình không trả lời nên ba Túc đã vội vàng nói thay: “Thằng bé đã uống hai bình sữa, trưa cũng không buồn ngủ, tỉnh táo cho đến bây giờ.”

Bác sĩ Bạch hỏi tiếp: “Bé con à, con có thấy đau chỗ nào không?”

Ông ấy tiếp tục làm một vài động tác, chẳng hạn như xoa nhẹ lên bụng Túc Lê, cố gắng hết sức để Túc Lê hiểu được câu hỏi của mình.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play