Từ khi Túc Lê yêu cầu lấy mảnh vỡ ra, Phong yêu luôn cẩn thận quan sát cậu, nhìn bé con vô cùng nhỏ yếu, lúc anh ta thăm dò lại không cảm ứng được bất kỳ linh lực gì, cũng không thấy dấu vết đoạt xá cơ thể nào. Nghĩ đến đây, anh ta không còn dám thận trọng suy đoán nữa.

Túc Lê có thể dễ dàng chữa trị thương thế của anh ta, muốn phá hủy linh mạch của anh ta cũng không phải việc khó.

Thời cơ độ kiếp, Phong yêu cúi đầu… Cũng không phải là thứ anh ta có thể dễ dàng tìm thấy được.

“Đây cũng là thanh kiếm.” Túc Lê thu hồi ánh mắt.

Phong yêu nghi hoặc: “Kiếm? Kiếm chủ là Phượng Hoàng sao?”

Thần lực có thể bám vào trên thân kiếm chỉ thuộc về kiếm chủ, mà nếu theo Túc Lê nói đây là thần lực Phượng Hoàng, cái kia chỉ có thể là ——

Đây là mảnh vỡ thần kiếm của Phượng Hoàng thượng cổ để lại.

“...” Túc Lê rất muốn thừa nhận rằng cậu thiên về kiếm, nhưng cậu thật chẳng thể nhớ nổi đây là kiếm như thế nào.

Hoặc có lẽ là cậu hoàn toàn không có ấn tượng về một thanh kiếm có hình dạng như vậy.

Cái này là kiếm của mình thật sao?

Lần đầu tiên Túc Lê cảm thấy nghi ngờ đối với trí nhớ của mình, nếu như một thanh kiếm mạnh mẽ như vậy, vì sao cậu không có một chút ấn tượng nào...

Phong yêu thấy cậu không nói lời nào, đang muốn nói gì đó thì chợt thấy bé con đưa tay đụng vào khối mảnh vỡ kia, trong lòng lập tức phòng bị, thuật pháp phòng ngự đang vận sức chờ phát động. Nhưng khi bàn tay nhỏ nhắn kia chạm vào mảnh vỡ trong tay anh ta, thần lực mạnh mẽ của quá khứ vẫn chưa bùng phát, mảnh vỡ cứ như đã biến thành miếng sắt vô dụng có thể nhìn thấy khắp nơi ở ven đường, mất đi tất cả vẻ huy hoàng.

“Sao lại như thế?” Phong yêu vô cùng kinh ngạc.

Túc Lê khẽ vận chuyển linh lực, trong nháy mắt linh mạch cả người bị kích hoạt, đầu ngón tay chạm vào mảnh vỡ xuất ra một sợi dây đỏ quỷ dị, từ ngón tay cậu lan tới cổ tay, dây đỏ đan chéo thành hình, cuối cùng ngưng tụ thành một khối đồ đằng quỷ dị trên mu bàn tay cậu. Con ngươi cậu co rút lại, chỉ nghe thấy ‘răng rắc’ một tiếng, mặt ngoài mảnh vỡ trong tay Phong yêu trong xuất hiện vết nứt nhỏ xíu, ngay sau đó hoàn toàn nứt ra, ánh sáng màu đỏ hóa thành tro bụi biến mất trước mắt hai người. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

“Vỡ rồi!?”

Tay Túc Lê không ngừng run rẩy, ánh sáng màu đỏ trên đồ đằng càng lan càng nhiều, giống như là có sinh mệnh trú ngụ trên cánh tay của cậu.

Trong đầu tức thì thoáng qua những hình ảnh phân tán kỳ dị, kiếm khí mơ hồ dần dần hình thành trong thức hải của cậu, cậu còn chưa kịp nhìn thấy rõ đường vân trên kiếm kia, kiếm khí đã thành hình lập tức tản ra, tiếp theo chỉ còn lại một khối thân kiếm tan vỡ, cùng lúc giống với mảnh vỡ trong tay Phong yêu.

Thân kiếm dừng lại ở trung tâm thức hải của cậu, kiếm khí cường đại đẩy ra, bá đạo lại tùy hứng mà treo ở trên thần hồn của cậu, thật giống như nó vốn nên ở vào vị trí kia.

“Túc Lê!?” Phong yêu nhìn thấy bé con nhắm mắt ngưng thần, mà đồ đằng trên cánh tay của cậu dường như đã bò đầy nửa người, cuối cùng dừng trên nửa khuôn mặt bên trái.

Túc Lê toàn lực khống chế linh lực trong cơ thể, thần lực Phượng Hoàng bị kiếm ảnh kích thích một cái, dần dần trở nên không an phận nổi dậy. Túc Lê dốc toàn lực khống chế thần lực đang dần dần tàn phá bên trong cơ thể cậu, cố gắng giữ chặt nó trong phạm vi thần hồn.

Mà khối kiếm ảnh kia cứ như nhận ra điều gì đó, dần dần thu lại kiếm khí bá đạo, ánh sáng màu đỏ tràn đầy cũng dần thu nhỏ lại, cuối cùng vây vòng xung quanh kiếm ảnh và thần hồn.

Phong yêu đang muốn ngăn cản đồ đằng lan tràn đã thấy đồ đằng bá đạo trước đó giống như là thuỷ triều rút xuống, làn da bé con lại khôi phục lại trạng thái trắng nõn ban đầu không để lại dấu vết, thật giống như chưa từng xảy ra gì cả.

Túc Lê chậm rãi mở mắt ra, không khống chế được sức lực đổ người về phía trước.

Phong yêu đưa tay đỡ lấy cậu, giọng khàn đặc nói: “Cậu không sao chứ?”

“Không sao.” Túc Lê thở ra một hơi trọc khí, linh khí trong cơ thể dồi dào, mới vừa rồi bị kiếm khí kia tấn công một đòn, trực tiếp mở rộng linh mạch nhỏ hẹp của cậu ra khá nhiều, bây giờ trên người đau vô cùng, nhưng lợi ích từ việc mở rộng linh mạch lớn hơn rất nhiều.

Cậu có thể xác định tốc độ tu luyện tăng tốc có liên quan đến việc đêm hôm đó chạm vào khối mảnh vỡ này, nếu như nói đêm hôm đó mảnh vỡ chỉ là tăng nhanh tốc độ khôi phục cho cậu, vậy bây giờ khối mảnh vỡ này không báo trước mà xâm nhập trong cơ thể của cậu, kiếm khí trực tiếp mở rộng linh mạch để cậu có thể rút ngắn đi ba tháng tu luyện.

Phong yêu vẫn hơi lo lắng: “Không có chuyện gì thật sao?”

Túc Lê khẽ nắm mở tay, cảm giác bí tắc khi khống chế ngón tay đã biến mất, cơ thể trở nên nhẹ nhàng hơn. Cậu lên tiếng nói: “Anh đặt tôi xuống đất đi.”

Phong yêu hơi khựng lại, không thể làm gì khác hơn là bế cậu từ nôi lên, cẩn thận đặt cậu xuống đất.

Túc Lê vịn giường, vững vàng đứng trên mặt đất, sau đó dang chân ra đi lên phía trước. Mấy bước đầu chân cậu còn hơi lung la lung lay, nhưng đi được vài bước thì bình ổn lại, Phong yêu canh giữ bên cạnh cậu từng phút giây, nhìn bé con đi từ bên giường trẻ con đến giữa cửa ra vào, bé con đi rất chậm nhưng so với tình trạng trước đó đi mấy bước thì ngã, thay đổi đơn giản như thế khiến người ta không thể tưởng tượng được.

“Cậu có thể đi rồi?” Phong yêu hỏi.

Túc Lê vịn cửa căn phòng, thở nhẹ một hơi: “Vẫn chưa hoàn toàn, không thể đi quá nhanh.”

Kiếm khí chỉ là mở rộng linh mạch của cậu chứ không hoàn toàn cải thiện cơ thể này, nhưng mở rộng linh mạch vô tình có thể chống đỡ được cơ thể cực kỳ suy yếu này, việc này làm giảm bớt thời gian thần hồn của cậu thích ứng với cơ thể.

Phong yêu không nói gì nhưng vẫn còn đừng bên cạnh Túc Lê, lo lắng cậu sẽ xảy ra vấn đề khác.

Một lớn một nhỏ im lặng một lúc, Túc Lê đột nhiên nói: “Tôi đói bụng.”

Phong yêu sững sờ: “Vậy tôi đi pha sữa bột cho cậu.”

Anh ta đi mấy bước lại trở về, bế Túc Lê đặt lên thảm lông mềm mại, sau đó mới yên tâm rời đi.

Túc Lê thấy Phong yêu rời khỏi tầm mắt, khẽ cúi nhìn vị trí lòng bàn tay, cậu tập trung một chút linh lực, lòng bàn tay lập tức hiện lên kiếm ảnh mờ ảo, chính là thần binh vô danh đang lơ lửng ở thần hồn của cậu. Lòng bàn tay cậu hơi co lại, kiếm ảnh lập tức biến mất không còn tăm tích, giống như chưa từng xuất hiện.

Mảnh vỡ đúng là đã vỡ nát, nhưng kiếm ảnh bám vào thân kiếm lại lặng yên không một tiếng động xâm nhập thức hải của cậu.

Phong yêu pha sữa bột xong thì nhanh chóng trở về, sau khi Túc Lê uống xong sữa bột thì không nói gì, trong khoảng thời gian tiếp theo cậu đều im lặng, không giống như lúc sáng sớm luôn hỏi thăm chuyện bên ngoài. Khối mảnh vỡ Phượng Hoàng kia, thế nhưng lại hiện lên những đường vân hết sức kỳ quái trên người bé con. Phong yêu lo lắng thần lực Phượng Hoàng sẽ ảnh hưởng đến bé con, trong lúc Túc Lê im lặng không nói gì thì vẫn luôn bên cạnh bảo vệ quan sát cậu. ( truyện trên app T Y T )

Xung quanh thảm lông còn có đồ chơi khác, nhưng dường như sự chú ý của bé con chỉ dừng lại ở chính bàn tay mình.

Là tâm trạng không tốt sao? Phong yêu không nhịn được mà tự hỏi.

Một đứa trẻ bình thường thì những lúc như thế này đáng lẽ phải vui vẻ hoạt bát chứ không phải im lặng trầm ngâm như vậy. Phong yêu biết rằng không thể xem Túc Lê như một đứa trẻ con bình thường được, nhưng một khi phải đối mặt với vẻ ngoài yếu đuối không chút đe dọa của cậu, cuối cùng anh ta lại không nhịn được ôm Túc Lê đến bên cạnh để cẩn thận chăm sóc.

Nhưng thực tế cậu cũng cần được chăm sóc, nhỏ yếu đáng thương, đi đứng còn chưa vững, sử dụng linh lực vẫn còn vô cùng yếu.

“Cậu...” Phong yêu muốn nói lại thôi: “Thích xem gió sao?”

Anh ta lại nói thêm một câu: “Tôi có thể điều khiển mưa gió.”

“Mưa gió? Anh hiểu lầm gì phải không ?” Trong lòng Túc Lê có cảm giác kinh ngạc, nhưng vẫn giải thích: “Tôi không thích ngày mưa.”

Không có một Phượng Hoàng nào sẽ thích ướt nhẹp vào ngày mưa.

–—

Khoảng năm sáu giờ, ba Túc tan làm về nhà, vừa mới vào nhà thì thấy bé con đang cố gắng tập đi bên cạnh ghế sofa, ông ấy nhìn Túc Lê từ bên này ghế sofa đi đến bên kia ghế sofa mà không cần dựa vào ai, cơ thể cũng không lung lay, mặc dù bước đi hơi chậm, nhưng vẫn vững vàng đi hết một đoạn đường.

“Bé con!”

Túc Lê ngẩng đầu, nhìn thấy ba Túc vừa đi vừa cởi áo khoác đồng hồ ra, sau khi cởi hết những thứ trên thân có thể sẽ làm cho bé con sợ mới đi tới bế cậu lên.

Ba Túc bế bé con lên hôn một cái, cố gắng kiềm chế giọng nói phấn khích: “Chân của bé con có mệt hay không? Ba xoa xoa cho con được không.”

Nói xong thì bắt đầu xoa chân giúp Túc Lê, dùng sức vừa phải, trong đôi mắt đều là cưng chiều.

Túc Lê nhìn động tác của ba Túc vô cùng cẩn thận, không kìm được mở miệng gọi ông ấy: “Ba ơi.”

“Ơi, ba đây.” Ba Túc ôm đứa bé, tay đang xoa chân cũng không dừng lại: “Bé con của chúng ta sẽ ngày càng tốt thôi.”

Bàn chân của bé con còn không lớn bằng bàn tay người lớn, lại được nhẹ nhàng cẩn thận giữ trong lòng bàn tay.

Sẽ càng ngày càng tốt sao?

Túc Lê nhìn bàn tay to lớn của ba Túc, nhẹ nhàng trả lời một câu: “Sẽ tốt.”

Giọng nói của bé con non nớt, còn mang theo ngữ điệu mới học nói chuyện có vẻ hơi mơ hồ.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play