Phong yêu lấy lại tinh thần, không đổi sắc mặt vén tay áo lên, ánh mắt lại dừng trên người bé con.
Trong lòng không nhịn được nghĩ đến suy đoán lần trước, lần trước anh ta cho rằng bé con bị đoạt xá, nhưng nghĩ tới khả năng khám bệnh của Bạch Họa Mi sẽ không sai, tu sĩ bình thường muốn đoạt xá cũng sẽ không chọn mục tiêu là một bé con bị khuyết tật bẩm sinh, hơn nữa ba của bé con lại là Cửu Vĩ Thiên Miêu nổi danh lừng lẫy, mẹ là Thần Loan điểu, nghĩ tới người nào dám động thủ với bé con dưới mắt của hai vị này quả thật là tự chui đầu vào rọ, tự tìm đường chết.
Hơn nữa, với thần lực mà anh ta không biết, nếu sử dụng trước mặt bé con rất có thể sẽ bị nhận ra dễ dàng…
Dường như anh ta sinh ra đã mang theo bí mật.
Sau lần điều trị trước, đã qua một khoảng thời gian, Túc Lê lần nữa nhìn thấy vết thương trên người Phong yêu, sau khi cẩn thận kiểm tra: “Thật may mắn, không chuyển biến xấu.”
Cậu lại ngưng tụ linh lực đưa vào kinh mạch của Phong yêu dò xét, chút ít linh lực thuần túy rất nhanh chui vào bên trong linh mạch trăm ngàn lỗ hổng của Phong yêu, từ từ chữa trị thương thế của anh ta.
Mười mấy phút trôi qua trong chớp mắt, Phong yêu tỉnh lại từ cảm giác dễ chịu quỷ dị trong quá trình chữa trị thì thấy bé con đang ôm bụng ngồi trước mặt mình. Anh ta dừng lại, hơi lo lắng hỏi: “Thế nào rồi?”
“Ọc ——”
Mặt Túc Lê không thay đổi nhìn Phong yêu: “Đói bụng.”
Lúc này Phong yêu mới vội vàng đi pha sữa bột cho bé con, Túc Lê không kìm chế được ôm lấy bụng của mình, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc chói tai từ trong phòng truyền đến. Bảo mẫu đi vào phòng ôm Túc Minh ra, Túc Minh nhìn thấy Túc Lê thì giãy giụa trong tay bảo mẫu muốn đi xuống, tiếp theo đôi chân nhỏ ngắn chạy đi, dùng hết sức mà nhào lên người Túc Lê. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Bị Túc Minh xô ngã nhiều lần, thời khắc Túc Lê nhìn thấy cậu nhóc chạy tới lập tức nâng cao cảnh giác, đang muốn sử dụng linh lực để ngăn cản cậu nhóc, vừa đưa tay lên đã cảm nhận được linh mạch trong cơ thể khô kiệt.
“...” Linh lực trong cơ thể cậu hoàn toàn trống rỗng!
Phong yêu nghe thấy động tĩnh lập tức đi tới, khi nhìn thấy hai bé con đang lăn lộn trên thảm thì hơi khựng lại rồi đưa tay ôm Túc Lê ra khỏi cuộc chiến. Túc Minh ngửi được mùi sữa thơm phức trên người Phong yêu thì kích động hét lên: “Đói bụng!”
Rất nhanh sữa bột đã được đưa tới.
Ba Túc không ở nhà, Túc Minh lại là trẻ con, Túc Lê có một vài thắc mắc muốn hỏi trước mặt Phong yêu.
“Bây giờ Yêu tộc và Nhân tộc ở bên ngoài ra sao rồi?”
Phong yêu ngừng một lúc, mặc dù cảm thấy vấn đề này có hơi kỳ quái nhưng vẫn nói: “Bây giờ Nhân tộc Yêu tộc cùng chung sống, rất nhiều Yêu tộc đều lựa chọn đến chỗ Nhân tộc sinh sống và làm việc.”
Nhân Yêu cùng chung sống......?
Túc Lê dừng lại một lúc.
“Vậy những đồ vật kỳ quái này thì sao?” Túc Lê chỉ vào tivi hỏi.
Phong yêu: “Đó là do Nhân tộc sáng tạo ra, trong Nhân tộc có rất nhiều người có tài năng, bọn họ chế tạo ra đồ vật thông dụng trong xã hội Nhân tộc.”
Túc Lê kinh ngạc: “Linh khí cũng thông dụng sao?”
Phong yêu dừng lại, hình như bé con hiểu biết rất nhiều, lại hình như cái gì cũng không hiểu, không thể làm gì khác hơn là giải thích: “Không thể nói như vậy, chỉ có thể nói một phần linh khí được những tu sĩ Nhân tộc dùng phương thức khác biệt chế tạo ra, cung cấp cho Nhân tộc không ngại tu luyện năng lực sử dụng. Hơn nữa bây giờ không giống như mấy ngàn năm trước, xã hội Nhân tộc bình đẳng, chỉ cần cậu có tiền, muốn mua linh khí lại cực kỳ đơn giản.” Mặc dù anh ta rất ít khi nhập thế nhưng những thứ đạo lý đơn giản này anh ta đều được phổ cập qua một lần từ những tiểu yêu trên đỉnh núi gần đó.
Túc Lê: “Nhà tôi…Có rất nhiều tiền sao?”
Phong yêu kinh ngạc nhìn cậu: “Đó là đương nhiên.”
Không nói đến huyết mạch cao quý của Cửu Vĩ Thiên Miêu và Thần Loan điểu, hai vị này đã nhập thế nhiều năm, sớm đã tích lũy khối tài sản phong phú ở xã hội Nhân tộc.
Túc Lê bừng tỉnh, cuối cùng những câu hỏi trong những ngày qua cũng có lời giải.
Cậu còn nghi ngờ tại sao trong nhà lại có thể sử dụng nổi những đồ ăn có chứa linh khí, con rối có chứa trận pháp, còn có những đồ vật kỳ quái này, hóa ra là trong nhà có tiền mua được!
Phong yêu nhìn bé con như đang lý giải được câu đố gì đó, lại thấy vẻ mặt cậu tự nhiên cầm bình sữa uống, hai má trắng nõn mềm mại động đậy. Anh ta không khống chế được đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gò má đang phồng lên, chọc chọc.
Túc Lê: “?”
Phong yêu hơi lúng túng thu tay lại.
Hai người chưa nói được mấy câu, vì đồ chơi hư mà Túc Minh ở bên kia gào khóc. Âm thanh bén nhọn chói tai làm cho Phong yêu vừa mới bắt đầu công việc được một ngày trở nên luống cuống tay chân, đành phải đi qua dỗ dành.
Sự thật chứng minh, Túc Minh là đứa trẻ có khả năng gây rối.
Một lúc thì làm ầm ĩ vì món đồ chơi, một lúc thì ầm ĩ vì đói bụng. Phong yêu cứ luống cuống tay chân xử lý tình huống, cuối cùng vẫn là cho Túc Minh một bình sữa bột để chặn miệng lại, Túc Lê không có sức phụ giúp, bò đến một góc khác của sofa ngồi xuống, tránh bị Túc Minh vô tình làm thương.
Lúc đầu nghĩ khi Phong yêu tới nhà có thể thêm chút thời gian để trao đổi, không nghĩ tới chỉ vì một Túc Minh, hầu như phần lớn thời gian của Phong yêu đều dùng để đối phó với với tình huống quấy khóc của cậu nhóc.
Lúc đầu Túc Lê bị Túc Minh làm cho đau đầu, sau đó linh lực khôi phục lại một ít thì làm một cái vách ngăn chặn âm thanh, cuối cùng thế giới cũng trở nên yên tĩnh. Buổi trưa ba Túc trở về một chuyến, thấy hai đứa bé ngoan ngoãn đang được Phong yêu cho ăn cơm, thiếu chút nữa cho là Phong yêu tộc này thật sự có thiên phú tuyệt vời ở phương diện chăm sóc trẻ con. Vào lúc ăn cơm này, mười câu nói thì có năm câu khen Phong yêu tài giỏi, còn lại vài câu chính là đang hỏi tình hình buổi sáng của bé con.
Giữa trưa bé con muốn ngủ trưa, sau khi ba Túc nhìn chằm chằm hai đứa bé chìm vào giấc ngủ mới đi ra ngoài, trước khi đi còn căn dặn Phong yêu chú ý nhiều đến tình hình trận pháp bên ngoài. Túc Lê không ngủ bao lâu thì thức dậy, Túc Minh bên cạnh còn đang ngủ.
Phong yêu ngồi canh ở bên cạnh, thấy cậu tỉnh thì bất ngờ hỏi một câu: “Cậu không ngủ thêm một lúc sao?”
Thời kỳ còn nhỏ bé con rất thích ngủ, dù Túc Minh hay quấy nhưng ăn no xong thì mệt rã rời, một ngày có hơn phân nửa thời gian là ngủ.
Túc Lê lắc đầu, hôm nay tinh thần của cậu đã tốt hơn một chút, mặc dù sáng sớm chữa trị cho Phong yêu nhưng nghỉ ngơi giữa trưa sẽ khôi phục lại rất nhanh. Sau khi thức dậy linh lực trong cơ thể đã khôi phục, sau khi linh lực kiệt quệ thì cần phải có thời gian khi phục lại, điều khiến Túc Lê bất ngờ là lần này thời gian khôi phục của cậu nhanh hơn một chút so với lần trước.
Chỉ là ngủ một giấc, linh lực khô kiệt trong thân thể đã khôi phục được một phần tư.
Linh mạch trong cơ thể cũng mở rộng hơn so với ngày đó khi vừa mới tỉnh lại, khi cậu chuyển thế đầu thai đến nhà họ Túc, trước đó bởi vì thần hồn và cơ thể mới dung hợp quá chậm mà ý thức lại ngây ngô, bây giờ ý thức khôi phục nhưng cơ thể muốn mạnh mẽ thì cần thời gian dài tu luyện. Nếu dựa theo phỏng đoán của cậu đối với cơ thể này, ít nhất cậu cần hai ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục, nhưng với tốc độ bây giờ, cậu chỉ cần một ngày đã có thể hoàn toàn khôi phục.
Trong lòng cậu biết cơ thể này yếu bao nhiêu… Tại sao đột nhiên lại nhanh như vậy?
Với tình trạng linh mạch trong cơ thể cậu, mặc dù linh mạch mở rộng nhưng cũng không thể nào nhanh như vậy.
Phong yêu thấy sắc mặt của bé con sau khi tỉnh dậy có phần trầm lắng, do dự một lúc mới lên tiếng hỏi: “Thế nào rồi?”
Túc Lê nghe vậy dừng một lúc, lúc nhìn về phía Phong yêu chợt nhớ tới cái gì đó. Cậu hỏi: “Anh có mang theo mảnh vỡ kia không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Phong yêu khẽ mở tay, một mảnh vỡ màu đen đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay của anh ta.
Toàn thân mảnh vỡ màu đen, trên đó có những đường vân phức tạp thâm ảo, dấu vết loang lổ của thời gian bám chặt lên nó.
Chuyện ngoài ý muốn bất ngờ duy nhất xảy ra trong những ngày này đó chính là khi chạm vào mảnh vỡ này sẽ kích hoạt thần lực Phượng Hoàng, nếu như cơ thể cậu khác thường, khả năng rất lớn là do mảnh vỡ này mang lại.
Lần đầu tiên Túc Lê nhìn thấy mảnh vỡ này có cảm giác quen thuộc vô cùng, nhưng vì sự cẩn thận nên không đụng vào. Mảnh vỡ có thần lực Phượng Hoàng, trong trí nhớ của Túc Lê, những thần binh linh khí mà cậu chế tạo ra đều sẽ có ấn ký thần lực của cậu.
Thần hồn đã phiêu đãng rất lâu, đã quên rất nhiều chuyện của hàng chục nghìn năm trước, chỉ là những gì còn lại cũng biến thành mơ hồ mờ nhạt.
Đồ vật cậu chế tạo được ít nhất có hơn ngàn kiện, chỉ một mảnh vỡ như thế mà muốn xác định nó xuất phát từ kiện linh khí nào thì quá khó... Hơn nữa trên mảnh vỡ này có dấu vết mài mòn, xung quanh đều có dấu vết hư hại, có thể thấy được nó đã bị hủy hoại trong khoảng thời gian rất dài. Dĩ nhiên linh khí đã vỡ vụn, nhưng thần lực ở bên trên thì có thể bảo tồn đến nay......
“Trông giống như là đao kiếm...” Túc Lê cẩn thận nhớ lại thần binh trong kho binh khí, vừa cẩn thận sàng lọc xem trong đó có bao nhiêu đao kiếm, nhưng đường vân bên trên đều không khớp với cái này: “Lại có vẻ như không phải...”