Ba Túc mỉm cười, lại khen một câu: “Đúng rồi, bé con của chúng ta là giỏi nhất.”
Buổi tối, Túc Úc đánh cầu xong về nhà nghe nói Túc Lê có thể đi hết một đoạn đường, không kịp chờ đợi muốn để Túc Lê đi một lần cho cậu ấy xem, kết quả bị ba Túc mắng cho một trận, mà Túc Minh nhỏ nhất đang ngồi ở bên cạnh nhìn, thấy Túc Úc kêu đau còn vui tươi hớn hở mà chỉ vào cậu ấy cười.
Ba Túc ngăn Túc Úc lại: “Em trai con mới hai tuổi, biết cái gì?”
Túc Úc tỏ ra kinh ngạc: “Em ấy hai tuổi đã biết cười nhạo con kìa.”
Ba Túc: “...” Hình như có chuyện như vậy thật.
Trong phòng khách lộn xộn một lúc, cuối cùng Túc Minh cũng gào khóc.
Ban ngày Túc Lê không thấy buồn ngủ, đợi đến buổi tối, cơ thể bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, mí mắt dính lại với nhau, chìm vào giấc ngủ trong tiếng khóc của Túc Minh.
Ba Túc vừa dỗ Túc Minh ngủ xong, điện thoại di động của ông ấy liên tục đổ chuông.
Ba Túc gọi: “Túc Úc, tới đây bế em trai con đi.”
Túc Úc muốn dạy dỗ Túc Minh không thành lại bị ba dạy dỗ ngược lại, trong lòng không cam tình không nguyện mà đi về trước, lúc bế Túc Minh vào ngực còn nhận được ánh mắt cảnh báo của ba, cậu ấy hỏi: “Ánh mắt của ba vô cùng không tin tưởng con.”
Ba Túc hỏi lại: “Thật sao?”
Túc Úc: “...Đời này không có tình yêu.”
Ba Túc cầm điện thoại lên, trên màn hình điện thoại hiện ra tên của mẹ Túc, ông ấy nhận điện thoại thì nói: “Vợ, công việc của em xong chưa? Sao lại gọi điện thoại về? Rõ ràng đến giờ ngủ rồi, muốn nói chuyện video với bé con sao? Bé con...”
Ông ấy quay đầu, lúc này mới nhìn thấy bé con đang nghiêng người nhắm nghiền hai mắt trên thảm lông, hai tay cuộn tròn nép vào bên sườn, hiển nhiên đã ngủ say.
Ba Túc hạ thấp giọng nói, mỉm cười bất đắc dĩ: “Đã ngủ rồi.”
*
Trong bóng tối rộng lớn mênh mông, mặt đất bừng sáng lên màu đỏ đồ đằng.
Người đàn ông ngồi xổm phía trước nhìn chằm chằm đồ đằng, đáy mắt thâm sâu như nước đọng phản chiếu ánh sáng của đồ đằng.
Hắn duỗi cánh tay tái nhợt ra che phía trên đồ đằng đang phát sáng, ánh sáng yếu ớt men theo đường vân đồ đằng liên tục bò ra ngoài, hắn nghiêng người về phía trước tìm kiếm, lại bị xiềng xích sau lưng ghìm chặt gắt gao, mà xiềng xích bên kia đến từ bóng tối mênh mông.
Cấm chế huyền ảo và xiềng xích vây khốn xung quanh hắn, tầm mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm ánh sáng màu đỏ đang lan ra từ trên đồ đằng kia.
“A Ly.” Người đàn ông lại gọi một tiếng.
Hình như đồ đằng lóe lên ánh sáng đáp lại, ánh sáng còn chưa tản ra được hai bước, lại dần dần ảm đạm.
Toàn bộ không gian lại chìm vào bóng tối.
-
Vào đêm, ba Túc kiểm tra xung quanh phòng xong, sau khi xác định bé con ngủ say mới yên lặng rời đi.
Ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ rọi vào, đèn ngủ quả quýt trong phòng sáng khẽ lung lay.
Trên chiếc giường trẻ em màu xanh nhạt, bé con trở mình, cánh tay để trần lộ trong không khí hiện lên hư ảnh của đồ đằng, từ ngón tay một đường bò đến bên mặt bé con, cuối cùng dừng lại bên vành mắt, một lúc sau lại dần dần biến mất.
Trong thức hải, kiếm ảnh hơi chìm xuống dưới, kiếm ý lơ lửng hình như có ý trêu chọc vùng đất xung quanh thần hồn Phượng Hoàng.
Trong lúc mê man Túc Lê thấy được, bên trong quang ảnh màu đen có một bàn tay dừng ở trước mặt của cậu.
“A Ly.”
Cậu khó khăn đi lên phía trước nhìn, lại hoàn toàn thấy không rõ mặt của chủ nhân bàn tay ấy.
Bóng tối lùi lại, Chú Kiếm đài cao lớn thoáng hiện ra bên trong rừng trúc. Xung quanh kiếm đài tầng tầng kiếm khóa, kiếm vực rộng lớn lơ lửng trên bầu trời Chú Kiếm đài, Túc Lê nhìn thấy mình đứng ở phía trước Chú Kiếm đài, trong tay cầm một Huyền kiếm toàn thân màu đen.
Toàn thân kiếm màu đen, kiếm quang màu đỏ, kiếm văn rõ ràng theo kiếm quang hiện lên ở trước mặt Túc Lê.
“Thần kiếm xuất thế.”
“Thần kiếm chịu đựng sự rèn luyện của Phượng Hoàng Thần Hỏa trên trăm năm mà thành, khi xuất thế phải chịu đựng Huyền Lôi chi kiếp, ngày kiếm ra khỏi vỏ nhất định đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.”
“Phượng Hoàng đại nhân có đặt tên cho nó không?”
“Đó là tất nhiên.”
Âm thanh hỗn tạp bốn phía vang lên.
Đồ văn phức tạp miêu tả dấu vết hoa văn thượng cổ, khi cậu muốn phân biệt được tên trên thanh kiếm kia thì tất cả hình ảnh tan biến giống như thủy triều rút.
Túc Lê mở mắt ra, kiếm ảnh từ lòng bàn tay của cậu nổi lên, vững vàng rơi vào giữa không trung ngang tầm mắt cậu.
Đây là một thanh kiếm không hoàn chỉnh.
Cậu giơ tay lên, nhìn từ chi tiết mảnh vỡ của kiếm ảnh đã rơi ra đến hình dáng của thanh kiếm.
-
Mấy ngày trôi qua chỉ như cái chớp mắt.
Lúc Phong yêu đến nhà họ Túc, hai nhóc con còn chưa thức dậy, ba Túc và Túc Úc đang ăn cơm trong phòng khách, hình như hai người đang trò chuyện về việc học của Túc Úc, không khí có vẻ khá nghiêm túc.
“Lớp học bổ túc sao?” Ba Túc nhíu mày: “Không được, truyền ra ngoài rất mất mặt.”
Đường đường con trai của Cửu Vĩ Thiên Miêu thế nhưng lại muốn đi học lớp bổ túc ở nhân loại.
“Bạn học của con đều đi học lớp bổ túc, con cảm thấy thành tích của con không tốt chính là thiếu một lớp học bổ túc.” Lời Túc Úc nói vô cùng chính nghĩa: “Hơn nữa đi học lớp bổ túc mà mất mặt cái gì chứ, mỗi ngày hồ ly Bắc Sơn đều đến lớp bổ túc, ba mẹ cậu ta cũng đâu thấy mất mặt.”
Ba Túc đau lòng nhức óc, thật sự nghĩ mãi mà không hiểu tại sao yêu pháp của con trai lớn vượt trội như vậy mà việc học ở nhân tộc lại luôn đứng ở cuối lớp, nói: “Tan học con đến chỗ ba đi, ba dạy thêm bài tập cho con không được sao? Nhất định phải đi học lớp bổ túc à?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Đương nhiên không được, những gì ba dạy con đều không hiểu.” Túc Úc vô cùng nghi ngờ sự tồn tại khoảng cách thế hệ giữa yêu và người, dù sao thì những gì ba cậu ấy giảng cậu ấy không hiểu tí gì: “Bạn thần đồng kia ở lớp chúng con cũng học ở lớp bổ túc này, con nhất định phải đi. Hơn nữa cái ba dạy cũng không cùng cấp bậc với người trẻ chúng con, trọng điểm của giáo viên Nhân tộc ba lại không rõ ràng, ba dạy bổ túc cho con, đến lúc đó không trúng trọng điểm thì phải làm sao đây?”
Đoạn thời gian trước ba Túc vừa được bầu làm thầy giáo ưu tú cấp thành phố: “...”
Phong yêu ở bên cạnh nghe một lúc, cảm thấy vấn đề giáo dục bé con của Yêu tộc bây giờ là vô cùng uyên bác.
“Phong yêu, nhóc con trong tộc các cậu có đến trường bổ túc học không?” Ba Túc đột nhiên hỏi.
Phong yêu dừng một lúc: “Không rõ lắm, cũng đã hơn ngàn năm tôi chưa trở về nơi đó.”
Yêu tộc đến Nhân tộc sinh sống đã qua mấy trăm năm, ba mẹ có thể dạy yêu pháp nhưng hơn phân nửa Yêu tộc đều thất học, vì thích ứng với sự phát triển nhanh chóng của xã hội nhân tộc, bây giờ nhóm trẻ con Yêu tộc đều biết lựa chọn đi học ở trường học nhân tộc để học tập tri thức.
Túc Úc quay đầu: “Con không quan tâm, con nhất định phải đi học lớp bổ túc này.”
Hai ba con tranh luận một lúc, trong phòng trẻ con vang lên tiếng động. Phong yêu đẩy cửa đi vào nhìn thì thấy Túc Lê đã thức dậy, anh ta đi tới bế bé con lên, hỏi: “Đói bụng không?”
“Vẫn chưa.”
Túc Lê hơi đau đầu, buổi tối mấy ngày nay cậu luôn có những giấc mơ đứt quãng, trong mơ cũng chỉ là vài hình ảnh vụn vặt, rất quen thuộc nhưng lại vô cùng lạ lẫm.
Phong yêu bế cậu ra bên ngoài ghế sofa, sau đó quay người chuẩn bị pha sữa bột.
Ba Túc thấy Túc Lê đã dậy, muốn nói chuyện với cậu, chỉ là hỏi mấy vấn đề đơn giản, Túc Lê đã quen với việc mỗi ngày ba Túc đều hỏi thăm như vậy.
“Ba phải đi làm rồi, chờ khi nào về ba lại chơi với bé con.” Ba Túc ôm cậu hôn một cái, bỗng nhiên ánh mắt chú ý tới trên tóc bé con có điều kỳ lạ. So với mái tóc đen trước đó giờ lại có thêm mấy sợi màu trắng, còn nhiều hơn lúc bác sĩ Bạch quan sát, ông ấy đưa tay vén tóc bé con ra, còn nhìn thấy có thêm một vài sợi lông tơ màu vàng nhạt mới mọc.
Túc Lê không quá quen với việc bị người khác xoa đầu mình, hình như hôm nay ba Túc cảm thấy rất hứng thú đối với tóc của cậu, không chỉ có xoa mà còn bới loạn khắp nơi.
Ba Túc hơi kích động, tóc của bé con dài ra, vẫn là theo tiêu chuẩn thấp nhất của Thần Loan điểu tộc. Ông ấy ôm bé con hôn mấy cái liên tục: “Tóc của bé con chúng ta dài rồi!”
Túc Lê: “......”
Nhân tộc thật kỳ quái, thấy tóc của trẻ con dài đều vui vẻ như vậy sao?
Chờ sau khi ba Túc và Túc Úc rời khỏi, Túc Lê mới để Phong yêu lại gần mình, chuẩn bị bắt đầu vào chữa trị vết thương cho anh ta. Mấy ngày nay tốc độ khôi phục linh lực trong cơ thể cậu rất nhanh, gần như mỗi ngày đều chữa trị một phần linh mạch cho Phong yêu, liên tiếp mấy ngày, khí sắc trên khuôn mặt Phong yêu đã tốt hơn nhiều.
“Tổn hại linh mạch không ảnh hưởng đến tu luyện, tu vi của anh không thấp nhưng linh mạch lại vỡ nát.” Túc Lê thu hồi linh lực, khẽ nhíu mày nói: “Theo tu vi của anh phát triển, những tai họa ngầm trong linh mạch này cũng dần tăng thêm. Tổn thương do thần lực Phượng Hoàng gây ra với linh mạch chỉ là một phần, càng nhiều hơn chính là nội thương trong quá trình tu luyện của anh tích tụ lại.”
Cậu nói rất chậm nhưng ý tứ trong lời nói lại vô cùng rõ ràng.
Phong yêu dừng một lúc, tộc này của bọn họ được phong linh yêu thích, hấp thu linh khí vạn vật chưa bao giờ gặp phải bình cảnh, nhưng ý tứ trong lời nói này của Túc Lê chính là bọn họ không thấy sợ nên mới có thể không để ý đến lượng lớn linh khí đi vào cơ thể sẽ tạo thành tổn hại đến linh mạch.