“Cũng không có ý gì khác.” Ba Túc sờ mũi một cái: “Không thể sử dụng yêu thuật là quy củ bên ngoài, nhưng hình như nhóc con nhà tôi rất thích nhìn cậu tạo ra gió.”
Phong yêu: “?”
Ba Túc cười vỗ bả vai Phong yêu: “Không có việc gì có thể đùa cho nhóc con vui vẻ, đương nhiên, đừng trêu chọc tới Cục Quản lý yêu quái.”
Hai người nói được một nửa, đột nhiên nghe “bộp” một tiếng.
Ba Túc vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào Túc Lê đã rời khỏi sofa, đang đứng trước tủ tivi, chống tường nắm lấy cạnh bên tivi, lắc qua lắc lại thoạt nhìn lúc nào cũng có thể đổ xuống.
“Bé con!” Ba Túc lo lắng chạy đến ôm Túc Lê lên: “Hù chết ba rồi.”
Ông ấy ôm bé con vào lòng vỗ vỗ: “Muốn xem phim hoạt hình thì để ba mở cho con xem.”
Ba Túc ôm bé con quay lại ghế sofa, cầm lấy điều khiển từ xa trên ghế sofa nhấn nút mở.
Nhấn một cái không có phản ứng gì, lại nhấn thêm một cái.
“Lạ thật.” Ông ấy đặt bé con lên sofa, đi tới xem xét tình hình.
Phong yêu đứng bên cạnh ghế sofa nhìn bé con, hiếm thấy trên mặt bé con có thêm mấy phần chột dạ lúng túng.
Anh ta thoáng nhìn một lúc, nghiêng đầu thì nhìn thấy màn hình tivi chớp chớp hai cái, phát ra hai tiếng két két, ngay sau đó có một mùi cháy khét lan ra.
Ba Túc im lặng.
Ông ấy quay đầu liếc nhìn Phong yêu một cái: “Cậu biết sửa tivi không?”
Phong yêu: “...?”
*
Khi Túc Úc tan học về nhà thấy có thợ sửa chữa đến nhà sửa tivi, cậu ấy kinh ngạc đứng bên cạnh tivi nhìn thợ sửa chữa, chỉ vào tivi và hỏi: “Sao cái này có thể hư được?”
Người thợ phụ trách sửa chữa nói: “Cháy mạch thì hỏng thôi, mấy ngày này chỗ các cậu có mưa lớn sấm sét, bình thường khi sử dụng điện cũng phải chú ý an toàn.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Anh ta xách theo thùng dụng cụ đi đến một bên khác, cầm lấy điều khiển từ xa nhấn thử: “Điều khiển từ xa này của cậu cũng hỏng rồi, ngày mai tôi mang cái mới đến cho cậu.”
Túc Úc: “???”
Không phải tuần vừa rồi mới đổi điều khiển từ xa sao! Lần trước vẫn là bị thằng bé Túc Minh kia bạo lực phá hoại.
“Làm phiền anh rồi.” Ba Túc tiễn thợ sửa chữa đi về.
Túc Úc gãi đầu một cái, liếc nhìn Túc Minh đang ôm quả bóng cao su bên cạnh. Túc Minh ngủ đến trưa, lúc này đang tràn đầy năng lượng, thấy Túc Úc đang nhìn chằm chằm vào mình thì cảm thấy thích thú, đi qua ôm chân của Túc Úc nhìn ra ngoài: “Anh, chúng ta ra ngoài chơi bóng bóng đi!”
“Chơi bóng cái gì mà chơi?” Túc Úc thẳng thừng từ chối Túc Minh, lúc đang định đi về phòng thì bỗng chú ý tới Túc Lê đang ở phía bên kia.
Trước mặt Túc Lê là chiếc máy tính bảng của ba Túc, bên trong đang phát phim hoạt hình.
Máy tính bảng cũng không dày nhưng lại chứa được rất nhiều thứ. Trước đó khi ba Túc ngồi mở phim hoạt hình cho cậu xem, cậu còn thấy rất nhiều rất nhiều khung hình kỳ quái lạ lẫm, bên trong là những người không giống nhau.
Một đồ vật nhỏ như vậy, bên trong lại có thể chứa nhiều thứ đến thế, có người có vật, còn thần kỳ hơn cả túi càn khôn có thể lưu trữ vạn vật.
Những đồ vật của thế giới này vô cùng kỳ diệu, có con rối linh khí tồn tại trận pháp linh lực, lại có những vật bình thường nhưng tỉ mỉ khéo léo.
Cả buổi chiều cậu tò mò sử dụng linh lực thử các đồ vật khác, kết quả toàn bộ đều cháy hỏng, ba cậu chỉ có thể gọi người tới nhà sửa chữa, còn nói là sẽ trả tiền. Bây giờ cậu không dám thử nữa, chỉ dám lấy tay chạm nhẹ mà thôi.
Túc Úc nhìn thấy cậu nghiêm túc ngồi xem phim hoạt hình, máy tính bảng cứ thế đặt ở trên đùi của cậu, tròng mắt chuyển động theo hình ảnh thay đổi trong phim hoạt hình, cậu không cầm cũng không nhúc nhích, quá ngoan quá nghe lời, hoàn toàn không giống những đứa trẻ con bình thường thích quậy phá, nghĩ tới lúc trước oắt con Túc Minh kia không biết đã đập đã hỏng bao nhiêu cái máy tính bảng, vừa so sánh thì thấy, bé Lê chính là một thiên sứ nhỏ.
——
Buổi tối bé con rất dễ buồn ngủ, Túc Minh ầm ĩ quấy một lúc mới đi vào giấc ngủ. Vất vả lắm ba Túc mới dỗ được cậu nhóc ngủ, khi quay trở lại phòng khách thì Túc Lê vẫn còn đang xem phim hoạt hình. Phim hoạt hình là loại phim dành cho trẻ con loài người, đơn giản nói về những thường thức cuộc sống, không ngờ bé Lê cảm thấy thích thú với cái này, từ lúc ăn tối đến giờ đã xem liền mấy tập.
Túc Úc ngồi đọc sách ngay bên cạnh cậu, chính là quyển bút ký thần học mượn của bạn học, thỉnh thoảng còn tua qua phần kết thúc của tập phim giúp Túc Lê.
Ba Túc nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống bên cạnh Túc Lê, dùng giọng điệu nhẹ nhàng thương lượng với bé con: “Bé con, giờ phải đi ngủ rồi, ngày mai ta lại xem tiếp được không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Túc Lê nghe vậy rời tầm mắt khỏi máy tính bảng, sau đó nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, hình như đã rất muộn.
Phim hoạt hình đang phát trên máy tính bảng đơn giản dễ hiểu, ngữ điệu nói chuyện cũng không khó hiểu như khi ba nói chuyện, những sự vật sự việc ở đây cậu không biết đều được giải thích đơn giản trong phim hoạt hình, không thể không nói đã giúp được cậu rất nhiều.
Ba Túc cầm máy tính bảng để sang một bên rồi bế Túc Lê lên dỗ ngủ.
Một lúc sau, khi bé con 'ngủ', ông ấy nhẹ nhàng bế bé con về phòng trẻ con rồi mới yên tâm đi làm việc của mình.
Túc Lê chờ ba Túc đi một lúc mới ngồi dậy khỏi giường trẻ con, khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển linh lực trong cơ thể, bắt đầu tỉ mỉ mở rộng linh mạch của cơ thể này. Đợi đến khi vận chuyển xong một vòng, lúc linh mạch trong cơ thể không chịu nổi nữa, cậu mới nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau khi linh lực quanh thân thể rút về, Túc Lê lâm vào giấc ngủ sâu, lại không biết sau khi cậu nhắm mắt, luồng ánh sáng màu đỏ yếu ớt lan tràn ra từ đầu ngón tay của cậu, màu đỏ ngày càng sẫm, cuối cùng ngưng tụ thành một đồ đằng Phượng Hoàng mỏng manh.
Ánh trăng sáng trong ngoài cửa sổ chiếu vào, đồ đằng lấp lóe sáng lên mấy cái, theo thời gian trôi qua biến mất trên cánh tay của Túc Lê, thật giống như chưa bao giờ xuất hiện.
—
Túc Úc đọc sách xong đã rất muộn, đang định đi nghỉ ngơi thì thấy ba Túc đang ngồi xổm ở cửa sổ, sắc mặt nghiêm túc kiểm tra trận pháp bên cửa. Cậu ấy hơi kinh ngạc đi qua, hỏi: “Ba, muộn như vậy rồi mà ba còn làm gì vậy? Người trung niên thì thức đêm ít thôi, thức đêm dễ bị rụng tóc đó.”
Ba Túc vung tay lên, ‘bảo mẫu’ ngã xuống trước mặt hai người, cau mày nói: “Buổi chiều lúc ba đang nói chuyện với Phong yêu, bé Lê đi đến tủ tivi suýt chút nữa đã ngã xuống.” Ông ấy có hạ cấm chế lên con rối, từ trước đến nay luôn đặt sự an toàn của bé con lên hàng đầu, bình thường khi có nguy hiểm xảy ra, con rối đều sẽ bảo vệ bên cạnh bé con, nhưng mà buổi chiều khi Túc Lê đi đến bên cạnh tủ tivi, con rối lại không có động tác gì.
“Sau đó ba kiểm tra cấm chế trên thân con rối, phát hiện cấm chế có một chỗ bị người ta làm hư hại.”
Túc Úc nghe vậy thì kinh ngạc: “Hư hại? Nhưng bình thường con rối đều ở trong nhà… Không thể nào, chẳng lẽ ác yêu lừa gạt trẻ con lại tới nữa sao?”
“Không rõ, nhưng cũng rất có khả năng.” Lúc đó ba Túc kiểm tra dấu vết nhưng không tra được manh mối,hẳn là yêu quái kia muốn thăm dò con rối, lại đụng tới cấm chế mà ông ấy đã thiết lập. Không thể không nói linh lực của yêu quái kia tràn đầy mạnh mẽ, lại có thể hủy trận pháp mà ông ấy đặt trong thân thể con rối, nhưng không biết vì sao nửa chừng thu hồi lại.
“Xem ra để Phong yêu tới chăm sóc bé Lê cũng không phải chuyện xấu.”
Sắc mặt ba Túc nghiêm túc: “Ngày mai ba sẽ gọi điện cho Cục Quản lý yêu quái, phải nhanh chóng bắt ác yêu này mới được.”
—
Hôm sau lúc Phong yêu đến nhà mới nghe nói chuyện này, nhất là khi nghe Túc Thanh Phong nhắc đến việc nửa đêm có người xông vào bắt cóc trẻ con, anh ta cảm thấy có chút có tật giật mình khó có thể nói nên lời. Vết thương trên người anh ta còn chưa hồi phục hoàn toàn, sáng sớm khi tới nhà thì phát hiện trận pháp đã được tăng cường, với cường độ của trận pháp kia và tình trạng thân thể hiện tại của anh ta chỉ sợ rất khó lẻn vào mà không kinh động gì.
May thay, Túc Thanh Thong đồng ý cho anh ta ở lại để chăm sóc bé con.
Sáng sớm Phong yêu cần học cách bồng bế trẻ con, trước khi đi làm, hầu như mỗi thời mỗi khắc ba Túc đều ở bên cạnh anh ta xem xét. Bồng Túc Minh còn ổn, bé con của Yêu tộc da dày thịt béo, không cần phải cẩn thận như bồng đứa bé loài người. Nhưng Túc Lê lại đặc biệt, cho nên ba Túc cứ đứng bên cạnh căn dặn hướng dẫn tất cả chuyện này.
“Cách bế này của cậu không đúng, bé con sẽ thấy không thoải mái.”
"Độ lửa của cháo phải nhỏ hơn một chút, lửa nhỏ đun từ từ.”
......
Trước khi ba Túc đi làm vẫn còn lo lắng, đi ba bước quay đầu một lần, cuối cùng nói Phong yêu có vấn đề gì thì truyền âm cho ông ấy rồi mới vội vàng chạy tới trường học. Túc Lê đưa mắt nhìn ba Túc rời đi, chờ sau khi ông ấy đi, cậu mới vẫy vẫy tay với Phong yêu.
Phong yêu đến gần rồi dừng ở trước mặt cậu, Túc Lê nhìn một lúc: “Anh cuộn tay áo lên đi để tôi xem vết thương ra sao rồi.”
Giọng nói của bé con non nớt, nhưng đọc chữ đã rõ hơn so với mấy ngày trước. Nhưng mỗi khi Phong yêu nghe được giọng nói của cậu thì có một loại cảm giác tan vỡ quỷ dị, đặc biệt là khi bé còn dùng giọng điệu nghiêm chỉnh để nói chuyện.
Túc Lê đợi một lúc không thấy Phong yêu vén tay áo lên, cậu giơ tay lên quơ quơ trước mặt Phong yêu.