Cậu quay đi chỗ khác, kiểm tra tình trạng cơ thể mình, linh khí từ đồ ăn cậu hấp thu đã chuyển hoá thành linh lực, từ từ bồi bổ linh mạch và xương cốt yếu ớt. Cậu thử dùng một tia thần lực Phượng Hoàng dẫn dắt chúng, ai ngờ mới dùng được mấy giây, linh mạch vất vả lắm mới tạo ra được lại truyền đến cơn đau nhói cảnh cáo, thế là cậu chỉ có thể bất đắc dĩ cất thần lực đi.
Quá chậm, chậm chết đi được.
Túc Lê từ dưới đất bò dậy, vén chăn, chống ghế sô pha đứng lên thì thấy ba Túc đang ngồi trên chiếc bàn cách đó không xa. Vạn vật có linh, linh sinh thay đổi, những sinh vật đã bước lên con đường tu luyện có thể dễ dàng nhận ra linh khí ẩn chứa trong vạn vật. Nhưng trong mắt người bình thường thì món ăn ẩn chứa linh khí nhiều nhất chỉ là ăn ngon hơn món bình thường chút thôi, không khác gì những món khác.
Ban đầu Túc Lê không chú ý đến chi tiết này. Trước đây đồ ăn mà cậu ăn món ăn cũng chứa linh khí nên cậu chưa từng để tâm đến vấn đề lương thực Nhân tộc. Nhưng sau chuyện ăn cháo hôm nay, cậu không khỏi để ý đến vấn đề này. Nếu nói sữa bột là ngoài ý muốn thì món cháo kia không thể nào trùng hợp như vậy được.
Ở thời đại trước đây cậu sống, những Nhân tộc có thể ăn ngũ cốc chứa linh khí một là vua chúa, hai là thế gia tu đạo.
Túc Lê không khỏi cẩn thận quan sát ba Túc. Sau một hồi nghiêm túc nhìn ngắm, cậu hoàn toàn không phát hiện ra chút đặc điểm hay khí chất thuộc về tu sĩ nào trên người ông ấy. Nếu là tu sĩ thì ông ấy chỉ cần thuật vào mộng là có thể làm Túc Minh ngừng khóc rồi, Tích Cốc đan có thể giải quyết vấn đề no bụng... Chứ không nhất thiết phải mất công tốn sức "làm việc" như vậy, dành thời gian tu luyện sớm ngày lên cấp còn hơn.
Trong ký ức hỗn loạn của cậu, người nhà họ Túc chưa từng sử dụng thuật pháp, chứng tỏ người nhà cậu là người bình thường.
Chẳng lẽ nhà cậu mang dòng dõi hoàng thất? Hay là dòng bên của một thế gia tu đạo nào đó? - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Nghĩ đến đây, Túc Lê không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ. Có khi nào ở thế giới này thực phẩm chứa linh khí rất thường gặp không?
Cậu có quá nhiều nghi vấn trong lòng nên tiếp tục tìm một chỗ thoải mái, bắt đầu nhìn chằm chằm ba Túc đang làm việc không chớp mắt.
Trên chiếc bàn trước mặt ba Túc đặt đầy đồ. Ông ấy đeo kính viết gì đó, phía trước là một thứ đang sáng lên. Túc Lê suy tư chốc lát, đối chiếu với hình ảnh trong ký ức mình và nhận ra thứ đó được gọi là máy tính xách tay.
Cậu nhìn một hồi rồi lại nhớ về chuyện trước đây.
Hồi trước khi còn là Phượng Hoàng, cậu thống lĩnh cả một ngọn núi, trên núi có rất nhiều tiểu yêu nhưng cậu không quan tâm đến bọn họ, gần như tất cả mọi việc đều giao cho cấp dưới có chuyên môn phụ trách. Cậu dành phần lớn thời gian rèn luyện thần binh và linh khí. Bây giờ nghĩ lại mới nhận ra ký ức những ngày đó đã mờ dần, cứ như khi ấy cậu chỉ tu luyện và ngâm mình trong kho binh khí thôi vậy, chớp mắt đã mấy trăm năm trôi qua, mỗi lần ra ngoài là một lần ngọn núi thay đổi lớn.
Không biết sau khi cậu độ kiếp thất bại, đám tiểu yêu kia không còn sự che chở nữa sẽ ra sao.
Nghĩ đến đây, Túc Lê bỗng nhiên bật cười. Chắc là không sao đâu, cậu đã để lại trận pháp, thần binh và một vùng núi giàu linh khí, đủ để bảo vệ bọn họ đến tận khi thăng cấp độ kiếp.
"Nếu núi của mình vẫn còn thì tốt biết bao." Túc Lê buồn rầu nghĩ thầm. Nếu linh địa linh bảo kia vẫn còn ở đây thì bây giờ cuộc sống của cậu sẽ không khó khăn đến nỗi chỉ có thể dựa vào đồ ăn mỗi bữa để tích luỹ chút linh khí mỏng manh như thế này.
Ánh mặt trời bên ngoài rất nhức nhối, cửa sổ trong phòng khách cũng không đóng nên gió mát thổi ào vào phòng, rèm cửa sổ bị thổi đến phồng lên.
Túc Lê lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn về phía cửa sổ một cái. Thật kỳ lạ, với tình trạng vết thương của Phong yêu thì hẳn là hôm nay anh ta sẽ tới đây mới đúng, thế mà đã giờ này rồi cậu không thấy chút động tĩnh nào.
"Bé con dậy rồi à? Có đói bụng không?" Ba Túc để ý thấy bé con nhà mình đã tỉnh.
Cậu ngồi trên thảm, tấm chăn nhỏ vẫn còn đắp trên đầu gối, tay ngoan ngoãn đặt lên chăn.
Có vẻ như cậu đang bị tấm rèm cửa lung lay kia thu hút sự chú ý, mắt cứ nhìn bên kia mãi không chớp.
Quả nhiên bé con có hứng thú với gió!
Trong lòng ba Túc càng khẳng định điều này. Đa số các thành viên Thần Loan điểu tộc có linh căn hệ phong, trời sinh thân thiết với phong linh. Tiếc rằng nhà họ Túc họ chẳng có ai có linh căn hệ phong cả. Mẹ Túc và Túc Úc là hai tên khác loài vì mang thuộc tính lôi trong Thần Loan điểu tộc, tuy cũng miễn cưỡng được xem như là phong lôi nhưng vẫn khác hoàn toàn với linh căn hệ phong.
Còn ông ấy và đứa con trai út Túc Minh thì là Cửu Vĩ Thiên Miêu, một người thuộc tính thuỷ, một người thuộc tính kim.
Từ từ... Mặc dù bọn họ không thể theo dõi tình trạng sức khoẻ Túc Lê nhưng bác sĩ Bạch từng nói có thể cậu thừa kế huyết mạch Thần Loan điểu. Có khi nào bé con là một Thần Loan điểu thuộc tính phong không?
Huyết mạch cả nhà bọn họ rất ưu tú nên ông ấy và vợ luôn lo lắng sau này lớn lên và phát hiện ra mình khác với người nhà, Túc Lê sẽ nảy sinh tâm lý tự ti, hoặc là bị những Yêu tộc khác bắt nạt. Thế nên hai vợ chồng mới cẩn thận bảo vệ bé con như vậy.
Nghĩ đến đây, ba Túc hơi buồn rầu. Bé con bẩm sinh tàn tật, dù có được thừa kế huyết mạch cũng chẳng làm được gì. Mặc dù bác sĩ Bạch nói rằng cậu vẫn có khả năng khôi phục nhưng dù sao trước đây cũng rất ít trường hợp xảy ra. Bé con có thể bình an trưởng thành hay không đã là cả một vấn đề, dù sao trong Yêu tộc cũng có nhiều đứa trẻ bẩm sinh yếu ớt mất sớm.
"Reng reng..." Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Ba Túc nghe máy, người gọi tới là đồng nghiệp của ông ấy.
Túc Lê quay đầu lại nhìn ba Túc một cái như đáp lại, thấy ba lại bận làm việc nên cậu tiếp tục quay đi chỗ khác, đặt sự chú ý lên bảo mẫu đang trông nom bên cạnh. Đột nhiên trong lòng cậu cực kỳ tò mò, không biết "bảo mẫu" này vận hành kiểu gì. Thế là cậu bò về phía trước, quả nhiên bảo mẫu ngay lập tức theo sau, kè kè bên người cậu.
Trước kia ở núi Phượng Hoàng, cậu có một sở thích mà mọi người đều biết, đó là chế tạo thần binh linh khí. Con rối mà cậu nhét vào kho binh khí nhiều không đếm xuể. Bây giờ xuyên tới thế giới mười triệu năm sau, Nhân tộc đã nghiên cứu chế tạo ra quá nhiều thứ khiến cậu cảm thấy rất hứng thú. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thấy bảo mẫu đuổi kịp mình, Túc Lê bò về phía trước thăm dò, sau đó túm chặt lấy quần áo bảo mẫu.
"Ừ, làm phiền anh. Được, những việc còn lại chờ tôi về trường rồi làm tiếp." Hôm nay ba Túc tạm thời xin nghỉ một hôm, chỉ có thể nhờ đồng nghiệp dạy thay cho, hơn nữa chuyện bảo mẫu cũng chưa sắp xếp xong nên có lẽ mấy ngày tiếp theo ông ấy sẽ phải xin nghỉ ở nhà chăm con.
"Kính koong..." Tiếng chuông cửa vang lên.
Nghe thấy âm thanh, Túc Lê ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra ba Túc đang vừa nghe điện thoại vừa đi ra mở cửa, bóng lưng biến mất khỏi phòng khách. Nhân lúc này, cậu thử sử dụng linh lực của mình thăm dò cấu tạo cơ thể của bảo mẫu, ai ngờ vừa truyền linh lực vào đã đột nhiên cảm nhân được một cơn đau dọc theo lòng bàn tay.
Cậu chỉ có thể vội vàng thu hồi linh lực. Cùng lúc đó, có tiếng bước chân phát ra từ ngoài phòng khách.
Ba Túc và một người nào đó đang nói chuyện với nhau. Túc Lê có chút chột dạ giấu tay xuống dưới lớp chăn, lúc ngẩng đầu lên thì tình cờ trông thấy người đàn ông đứng bên cạnh ba Túc.
Túc Lê: "...?"
Người đàn ông này mặc bộ vest đen chỉnh tề, mái tóc dài buộc sau tai, làn da trắng nõn.
Nếu anh ta không mang khuôn mặt của Phong yêu thì nhìn qua có vẻ giống một Nhân tộc vô cùng bình thường và lịch sự.
Túc Lê xác định chắc chắn mình không nhìn lầm người, bởi vì người đàn ông trước mặt này mang khuôn mặt của một Phong yêu.
Ba Túc chú ý tới thái độ của con trai mình, nhận ra sự chú ý của con trai đều đổ dồn vào người Phong yêu, trông không giống như là ghét bỏ.
Chuyện Phong yêu độ kiếp ở núi Tức Linh lúc đấy đã gây náo loạn xôn xao cả một vùng, ngay cả Cục Quản lý yêu quái cũng đặc biệt phái người tới đây xử lý chuyện này. Ba Túc đã nghe qua, lại không nghĩ Phong yêu sẽ cầm đơn thông báo tuyển dụng của Cục Quản lý yêu quái trực tiếp tới nhà. Quả thật sáng sớm ông ấy đã gọi điện thoại cho Cục Quản lý yêu quái, bởi vì yêu cầu ban đầu của ông ấy đã bị từ chối, thương lượng gần nửa tiếng với cục trưởng Cục Quản lý yêu quái vẫn không thành công, không còn cách nào khác ông ấy chỉ có thể hạ thấp yêu cầu, nói là chỉ cần đáp ứng được yêu cầu cơ bản, những thứ khác không biết có thể học.
Không lâu sau, người phụ trách đã cố ý gọi điện thoại tới ông ấy báo rằng họ đã tìm được một yêu quái tạm thời đến hỗ trợ.
Tinh quái bên trong Phong yêu tộc có huyết mạch cao quý thuần túy, cũng ít sống chung với Yêu tộc khác, bộ tộc ẩn cư tại thâm sơn cùng cốc, ngoại giới có rất ít tin tức về bọn họ, càng không nói việc trà trộn vào xã hội loài người.
Vị Phong yêu của núi Tức Linh này có chút đặc biệt, anh ta rời khỏi bộ tộc vì để tìm cơ duyên, có tính cách quái gở của người ở tại thâm sơn cùng cốc, không ở chung và giao lưu cùng yêu quái khác. Ngoại trừ mỗi lần độ kiếp gây ra động tĩnh lớn, thời gian khác đều không tìm thấy yêu quái này.