Cán muỗng nhỏ hơn cán bình một chút nên lúc nhận lấy Túc Lê cầm không chắc, ngón tay không khép hết được, may mà ba Túc lanh tay lẹ mắt túm được.

Túc Lê: "..." Mất mặt quá trời, ngay cả muỗng cũng không cầm được cho tử tế.

Ba Túc lại hết sức kiên nhẫn đưa muỗng cho cậu lần nữa. Lần này ông ấy nhẹ nhàng gỡ mấy ngón tay đang nắm chặt của Túc Lê ra, nhét cán muỗng vào lòng bàn tay cho cậu cầm rồi tỉ mỉ dạy dỗ: "Bé con, đừng cầm chặt như vậy, con cầm chỗ này này, đúng thế, khép ngón tay lại."

Túc Lê sẽ không phạm một sai lầm đến lần thứ hai. Sau một lần làm rơi, cậu đã xác nhận được mình phải dùng bao nhiêu lực để cầm được cái muỗng, vậy nên lần này cậu cầm rất chặt.

Ba Túc căng thẳng nhìn chằm chằm bé con mặt mày nghiêm túc cầm muỗng, nín thở chờ cậu múc một muỗng cháo đầy ắp rồi thành công cho vào miệng ăn.

Đây là lần đầu tiên Túc Lê phát hiện ra ăn cơm là một chuyện chẳng dễ dàng gì. Tuy rằng bây giờ cậu không ngửi được mùi linh khí từ bát cháo, nhưng cậu lại có cảm giác như cuối cùng cũng được nếm ngon ngọt sau khi vượt qua gian khổ. Đặc biệt là khi linh khí trong từng hạt gạo toả ra khắp người, cảm giác quái dị này lại càng rõ ràng hơn, mang lại cho cậu thành tựu mãnh liệt hơn cả hồi trước chế tạo vũ khí thành công.

"Bé con, nhìn ba này!"

Tiếng gọi làm Túc Lê hoàn hồn, cậu ngẩng đầu lên thì thấy một luồng sáng chợt lóe lên trước mắt.

Túc Lê chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra, thấy ba Túc không nói gì nữa nên lại cúi đầu tập trung vào bát cháo, từng muỗng từng muỗng giải quyết cho xong bữa trưa. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Phượng Hoàng từng được linh khí thiên địa cưng chiều nay lại cảm thấy việc tu luyện thật khó khăn.

Ba Túc đã chụp được ảnh nhưng vẫn cảm thấy ảnh tĩnh hoàn toàn không thể hiện được hết cố gắng của bé con.

Thế là ông ấy lặng lẽ quay video lại rồi đăng lên mạng xã hội...

Quản lý của Cục Quản lý yêu quái vừa mệt mỏi tuyển bảo mẫu cho Túc Thanh Phong vừa bận rộn xử lý chuyện thời tiết bất thường ở núi Tức Linh, có được chút thời gian rảnh rỗi bèn ngồi lướt mạng, ai ngờ lại đột nhiên lướt đến bài đăng mới nhất của Túc Thanh Phong.

Ngài Túc: Kỷ niệm lần đầu bé Lê tự mình ăn cơm! [video]

Dưới bài đăng có không ít ông lớn nhấn like và để lại bình luận. Quản lý tiện tay bấm like, lúc ngẩng đầu lên lại phát hiện Phong yêu ngồi đối diện đã ký xong hợp đồng nguy hiểm. Quản lý của Cục Quản lý yêu quái thở phào nhẹ nhõm nói: "Chỉ cần ký là được, lần sau trước khi độ kiếp anh phải báo trước cho chúng tôi một tiếng đấy nhé, chúng tôi còn phải chuẩn bị sẵn phương án dự phòng."

"Thời nay không phải tìm đại một đỉnh núi là có thể độ kiếp như trước kia nữa đâu. Chút động tĩnh dị thường mà anh đưa ra cũng sẽ khiến Nhân tộc sợ hãi. Chúng ta phải chú ý nhiều hơn mới được."

Quản lý cất giấy tờ đi, lúc đứng dậy thì vô tình để lộ tờ giấy màu mình vừa in xong. Thông báo tuyển dụng với màu sắc cực kỳ bắt mắt thu hút sự chú ý của Phong yêu. Anh ta liếc qua một lần, thấy tên của Túc Thanh Phong thì không khỏi hỏi thêm: "Đây là gì vậy?"

"À, là thông báo tuyển dụng của ngài Túc ấy mà. Miêu yêu chịu trách nhiệm chăm sóc con trai cho ông ấy trước đây mới từ chức nên ông ấy đang tìm bảo mẫu mới."

Nói xong, quản lý dừng lại mấy giây, thấy Phong yêu có hứng thú với công việc này nên hỏi: "Trong tộc của anh có bảo mẫu hoặc quản gia nào có năng lực không?"

*

"Chị Đường, đạo diễn nói cần quay bổ sung mấy cảnh."

Trợ lý Tiểu Lâm vội vàng đi vào phòng nghỉ báo cáo với người phụ nữ mặc trang phục diễn màu trắng đang ngồi trên ghế sô pha. Dáng vẻ bà ấy rất thoải mái, ngón tay thon dài cầm điện thoại, tạo cho người ta cảm giác thật thờ ơ.

Mỗi cử chỉ của bà ấy đều toát ra cảm giác cao quý thanh tao không thể phớt lờ. Túc Dư Đường là một người đẹp lạnh lùng có tiếng trong giới giải trí.

Tiểu Lâm đã đi theo Túc Dư Đường nhiều năm, từ khi bà ấy mới bước chân vào giới giải trí đến giờ. Hiện tại Túc Dư Đường đã ngoài bốn mươi, là nữ diễn viên chạm tay có thể bỏng trong giới. Bà ấy vào giới khá trễ, sau khi đóng mấy bộ phim, nổi tiếng một cách nhanh chóng và trở thành một gương mặt quen thuộc trong mắt khán giả. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, bà ấy đã cầm giải thưởng đến mềm tay. Thành tựu mà bà ấy đạt được là độ cao mà nhiều nữ diễn viên trong giới cố gắng nửa đời cũng chưa chắc đã đạt được.

Sau đó có tin đồn vừa tốt nghiệp xong, bà ấy đã kết hôn với người yêu là thanh mai trúc mã, trước khi vào giới đã có con rồi, hai năm trước lại trở thành "sản phụ lớn tuổi" sinh đôi. Nhưng nhìn từ khuôn mặt, không ai nhìn ra bà ấy đã chừng bốn mươi tuổi, làn da vẫn mềm mại trắng nõn, nói mới hai mươi cũng có người tin.

Thấy Tiểu Lâm đi vào, Túc Dư Đường giơ video đang phát trên màn hình điện thoại cho cô ấy xem.

Tiểu Lâm vừa đến gần đã thấy video trên màn hình. Đứa trẻ trong đó ngồi trên ghế ăn trẻ em, đang vô cùng nghiêm túc ăn cơm.

Đứa trẻ trong video là con thứ hai của bà ấy, tên là Túc Lê, là một đứa trẻ hơi có vấn đề về trí tuệ.

Tiểu Lâm ngạc nhiên kêu lên: "Bé Lê biết tự ăn cơm rồi à?" ( truyện trên app T Y T )

"Ừ." Túc Dư Đường nhìn bé con nhà mình với ánh mắt cực kỳ dịu dàng: "Thằng bé biết tự ăn rồi."

Video chỉ chừng mười giây nhưng Túc Dư Đường xem đi xem lại rất nhiều lần.

Tiểu Lâm vô thức cảm thấy đau lòng. Hai năm trước, vì bận chăm con nên rất hiếm khi Túc Dư Đường xuất hiện trước mắt công chúng. Thành ra Tiểu Lâm thường xuyên tới nhà họ Túc đưa giấy tờ và quà tặng của fans cho bà ấy, lần nào cũng thấy chị Đường đang chăm sóc con trai. Khác với em trai nghịch ngợm, đứa trẻ kia luôn im lặng không nói lời nào, ăn cơm ngủ nghỉ đều phải có người lớn dỗ dành, không biết nói chuyện hoặc đi lại, ngay cả những cảm xúc bình thường nhất như mệt hay đói, bé con cũng không biết bày tỏ, ánh mắt u ám ngơ ngác. Nhưng đứa trẻ trong video bây giờ lại vô cùng dễ thương, đôi mắt sáng ngời lúng liếng, hơn nữa còn biết tự xúc cháo ăn.

Bộ phim lần này Túc Dư Đường đóng đã được ký kết từ mấy năm trước, bà ấy không thể từ chối được nên trước khi lên đường đã chuẩn bị cực kỳ chu đáo, bấy giờ mới yên lòng rời nhà đến nơi khác quay phim. Sau khi vào đoàn phim, chị Đường thường xuyên gọi điện thoại về nhà, thỉnh thoảng cũng gọi video, có điều giờ giấc ở đoàn phim không cố định, thường cứ mới gọi được một nửa thì lại phải đi quay tiếp nên lúc nào cũng muộn mới gọi lại, mà khi đó bọn trẻ đi ngủ cả rồi.

Vậy là đã nửa tháng chị Đường chưa cẩn thận nói chuyện với đứa trẻ kia.

"Còn mấy cảnh quan trọng nữa là cảnh quay của chị sẽ kết thúc." Tiểu Lâm lật sổ kế hoạch ra kiểm tra: "Hoạt động tiếp theo là vào hai tuần nữa nên sau khi quay xong chị có thể về nhà với các bé, đằng nào hoạt động kia cũng không gấp."

Nhân viên trang điểm dặm lại phấn cho Túc Dư Đường, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo. Túc Dư Đường xem đi xem lại đoạn video đó rất nhiều lần, nếu không phải bây giờ con trai đang ngủ thì bà ấy đã gọi về nhà hỏi thăm tình hình rồi: "Cô gói kỹ đồ rồi chứ?"

Tiểu Lâm gật đầu một cái: "Chị yên tâm, tôi chuẩn bị xong rồi." Hai ngày trước chị Đường dặn cô ấy đi mua mấy món đặc sản địa phương và một đống quần áo trẻ em, bây giờ đồ đang chất đống trong phòng làm việc, chờ đến khi quay xong chị Đường sẽ mang về nhà.

Năng lực nghiệp vụ của chị nhà cô ấy cực mạnh nhưng lại không có nhiều kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, thường xuyên hỏi cô ấy mấy quyển sách, phim hoạt hình và đồ chơi mà trẻ con thích. Thỉnh thoảng bà ấy còn hỏi mấy đứa trẻ độ tuổi này thích ăn gì hoặc nên chú ý điều gì.

Tiểu Lâm đọc hành trình tiếp theo xong mới phát hiện ra chị mình đang nghiêm túc xem cái gì đó.

Cô ấy rướn cổ nhìn, nhận ra chị Đường không xem video bé con ăn cơm nữa mà đang lướt web bán đồ mẹ và bé, đồ trên đó đầy màu sắc.

Túc Dư Đường lướt mạng xã hội hồi lâu, đến khi định thoát ra thì chợt lướt thấy bài đăng của một nữ diễn viên chia sẻ kinh nghiệm nuôi con. Bà ấy bình tĩnh bấm vào, nghiêm túc đọc một lượt hết bài, cuối cùng nhấn vào đường link đính kèm trong bài đăng, hốt hết đồ trong web bỏ vào giỏ hàng mà mắt không thèm chớp lấy một cái, sau đó nhanh chóng bấm đặt mua.

Làm xong, bà ấy ngẩng đầu, để ý thấy ánh mắt phức tạp của trợ lý Tiểu Lâm nên hỏi: "Lịch trình còn vấn đề gì nữa à?"

"Không ạ." Dáng vẻ Tiểu Lâm muốn nói lại thôi.

"Những chuyện khác thì cô cứ xem mà sắp xếp." Túc Dư Đường vừa mua xong thì thấy phần gợi ý hiển thị mục "có lẽ bạn sẽ thích", thế là bà ấy lại bấm vào mua thêm một đống món nữa rồi mới cất điện thoại đi quay phim.

Tiểu Lâm: "..."

Lúc mua đồ cho con trai, lý trí không bao giờ tồn tại!

Túc Lê đi ngủ trưa một giấc mà đến khi tỉnh dậy đã là ba bốn giờ chiều.

Lúc cậu mở mắt ra thì phát hiện mình đang ngủ trong phòng khách, dưới thân là thảm mềm sạch sẽ, trên người đắp một tấm chăn, bên cạnh còn có đứa em trai Túc Minh đang ngáy khò khò. Cậu hơi nghiêng đầu sang bên cạnh, đối mắt với đôi mắt bình tĩnh đờ đẫn của bảo mẫu. Khoảnh khắc lúc thấy cậu nhìn, mắt bảo mẫu sáng bừng lên, cũng ngoẹo đầu nhìn cậu, dáng vẻ như chuẩn bị tinh thần đối phó với bất cứ mọi tình huống có thể xảy ra.

Túc Lê ngớ người mấy giây, phải khen một câu rằng phản ứng của bảo mẫu này cũng nhạy bén đấy.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play