Sau khi uống sữa bột xong, Túc Lê bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, chuyển hóa linh lực vừa mới hấp thu được thành linh lực của bản thân, để dành sau dùng. Ba Túc gọi điện thoại xong lại quay cuồng trong sự bận rộn, giữa chừng phải nghe mấy cuộc gọi, thành ra việc chăm sóc hai đứa nhóc do bảo mẫu làm hết.
May mà em trai Túc Minh quá quậy phá nên bảo mẫu gần như đặt hết sự chú ý lên Túc Minh đang gây rối khắp nơi, tạo cơ hội cho Túc Lê rảnh rỗi tu luyện.
Đến trưa ba Túc vẫn chưa xử lý xong công việc. Ông ấy vội vàng vọt vào bếp pha sữa bột và nấu cháo cho hai đứa nhóc. Vì thể chất Túc Lê khác với những đứa trẻ khác nên trước đó ông ấy đã tới siêu thị mua gạo bình thường về, nhưng bác sĩ Bạch nói bé con vẫn có thể thử ăn đồ ăn Yêu tộc, thế nên lúc làm cơm trưa ba Túc không làm riêng hai phần mà nấu chung.
"Sao lại không tìm được? Yêu cầu mà tôi đưa ra đâu có nhiều?" Ba Túc vừa dùng múc cháo ra bát nhỏ vừa nói chuyện điện thoại với quản lý của Cục Quản lý yêu quái. Tiểu Hứa từ chức đồng nghĩa với việc ông ấy phải tìm thêm yêu quái khác đến nhà chăm sóc con trai. Từ trước đến nay những chuyện như thế này thường do Cục Quản lý yêu quái phụ trách, thế nhưng hôm nay vị quản lý này lại gọi lại cho ông ấy nói trong khoảng thời gian ngắn không thể tìm được ai.
"Vâng, hẳn là ngài Túc cũng biết bây giờ dân số Yêu tộc còn rất ít, yêu quái có thể tự do làm việc trong xã hội loài người lại càng ít hơn." Quản lý của Cục Quản lý yêu quái nói một cách khéo léo: "Trước đây chúng tôi cũng mất ba tháng mới tìm được Tiểu Hứa, mà những yêu quái có thể thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của ngài như cô ấy vốn rất ít." Thật ra thì đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là yêu cầu của ngài Túc quá khó thoả mãn, còn phức tạp hơn cả yêu cầu tuyển dụng mà lần trước ông ấy gửi đến Cục Quản lý và tìm được Tiểu Hứa. Bây giờ trong yêu cầu có thêm mục phải là yêu quái thuộc tính phong, còn là loại biết dỗ con nít, cụ thể là kiểu con nít thích gây hoạ.
Cục Quản lý bọn họ còn chưa tính sổ với tên Phong yêu độ kiếp ở núi Tức Linh kia đâu. Cục Khí tượng đã phải coi chuyện này như một sự kiện thời tiết đặc biệt để báo cáo lên các bộ ngành liên quan, nếu bây giờ lại gây ra tai hoạ thì chắc chắn Cục Khí tượng là nơi đầu tiên phản đối. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Tu vi cao, thuộc tính phong, vẻ ngoài ưa nhìn, biết hát múa, biết nấu cơm, biết thay tã...
Trong khoảng thời gian ngắn bọn họ biết đi đâu tìm được yêu quái đáp ứng đủ đống yêu cầu này về làm bảo mẫu cho ngài Túc bây giờ? Huống chi hai đứa trẻ kia mang trong mình huyết mạch cao quý, đám yêu quái bình thường như bọn họ sẽ không chịu nổi áp lực mà biến về nguyên hình trước mặt hai đứa trẻ. Còn yêu quái huyết mạch cao quý tương đương thì có con nào đi làm bảo mẫu đâu? Hơn nữa con trai của ngài Túc rất đặc biệt, bẩm sinh đã có tật, sức khỏe không tốt, không thể sử dụng yêu thuật trong nhà, chỉ hơi lơ là xíu thôi là nhận được lời chất vấn của đại yêu hai họ ngay. Trước những vấn đề này, còn yêu quái nào bằng lòng nhận việc nữa? ( truyện trên app T Y T )
Quản lý của Cục Quản lý yêu quái càng nghĩ càng cảm thấy hồi trước bọn họ có thể tìm được Tiểu Hứa chắc chắn là do nửa đời trước tích được nhiều phúc đức.
"Tìm thêm cho tôi đi, nếu thật sự không được thì tôi có thể xem xét lại yêu cầu." Ba Túc nhức đầu, nếu không tìm được bảo mẫu thì có lẽ ông ấy sẽ phải tạm từ chức ở nhà chăm con...
Sáng nay Túc Lê cố gắng nới rộng linh mạch trong cơ thể mình ra một chút, bắt đầu bước lên con đường cường thân kiện thể. Đương nhiên cậu cũng có thể lợi dụng linh lực để đứng dậy đi lại, nhưng điều này sẽ trở thành gánh nặng cho cơ thể, thân xác yếu ớt của cậu không chống đỡ nổi việc vận hành linh lực trong thời gian dài. Nếu muốn cơ thể này thật sự khỏe lên thì cậu chỉ có thể thay đổi dần dần theo trình tự, để nó tự biết đi lại chạy nhảy theo tốc độ của trẻ con bình thường.
Cậu mới đi được mấy bước, cơ thể đã bắt đầu mệt mỏi rồi.
Túc Lê chỉ có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, sau đó lại đi rồi lại nghỉ. Động tác khôi phục sức khoẻ này của cậu khiến nhóc em trai bên cạnh rất tò mò. Cậu nhóc chớp mắt nhìn cậu chằm chằm hồi lâu rồi đứng dậy vỗ tay bôm bốp, cất giọng trong trẻo kêu lên: "Anh! Đi!"
Túc Minh khỏe mạnh hơn Túc Lê nhiều, đã có thể chạy nhảy lung tung. Bảo mẫu còn suýt nữa không giữ được cậu nhóc. Nay thấy Túc Lê đang luyện tập đi bộ, mới đầu cậu nhóc còn tò mò ghé lại gần muốn nắm tay cậu, ai ngờ lại vô ý kéo mạnh một phát khiến cậu ngã nhào. Thế là Túc Minh ngây người tại chỗ, có vẻ như cậu nhóc không ngờ mình chỉ kéo một cái nhẹ hều mà lại làm anh trai té ngã. Cậu nhóc sốt ruột kêu lên: "Anh! Đi!"
Túc Lê đỡ ghế sô pha đứng lên lần nữa, chân đạp lên tấm thảm lông xù mềm mại, không nhịn được mà thở dài một hơi.
Cậu không phải nhóc con hai tuổi chân chính, nhưng em trai Túc Minh thì phải.
Thấy Túc Minh lại định nắm lấy tay mình, Túc Lê không thể làm gì khác hơn là cất giọng mềm nhũn nói: "Anh tự đi."
Cũng không biết rốt cuộc Túc Minh có hiểu cậu nói gì không, tóm lại là cậu nhóc ngoan ngoãn nghiêng đầu nhìn anh trai cố gắng nhích từng bước, rất nhanh sau đó lại bị quả bóng xốp trong tay bảo mẫu thu hút sự chú ý.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, ba Túc vừa bưng hai bát cháo nhuyễn ra đến phòng khách thì thấy Túc Lê đang đỡ ghế sô pha chập chững bước đi cách đó không xa. Bước chân bé con đã vững vàng hơn lần đầu tiên đi lại nhiều. Đầu tiên, cậu đỡ ghế sô pha đứng lên, sau đó giơ cao hai tay đổ người về phía trước, lảo đảo lắc lư tiến lên mấy bước, lúc sắp té lại níu lấy sô pha.
Ba Túc nhìn mà trái tim như tan chảy. Ông ấy đặt cháo xuống rồi lấy điện thoại ra bật chế độ quay video.
Đợi đến khi Túc Lê để ý thấy ba mình đang đứng một góc phòng khách thì ông ấy đã kích động vì cậu thành công bước đi được một lúc rồi. Lúc bưng cháo qua, ông ấy không ngừng khen cậu, khen nhiều đến mức suýt nữa Túc Lê cho rằng hành động mình vừa làm không phải đi bộ mấy bước mà là bay lên trời trước mặt ba mình.
"Bé con, hôm nay chúng ta ăn cháo nha."
Trong nhà có mua bàn ăn nhỏ cho trẻ em. Ba Túc nhanh chóng bế Túc Minh lên đặt vào ghế, lại thắt dây cố định cậu nhóc cẩn thận rồi mới đưa muỗng cho con trai út. Có vẻ như bát cháo chứa đầy linh khí trước mặt rất hấp dẫn với Túc Minh. Gần như vừa mới nhận được muỗng, cậu nhóc đã bắt đầu múc cháo cho vào miệng liên tục, dáng vẻ cầm muỗng vô cùng thành thạo. Bảo mẫu đứng bên cạnh cầm khăn, sẵn sàng lau miệng cho cậu nhóc bất cứ lúc nào.
Từ trước đến nay ba Túc chưa từng phải lo lắng vấn đề ăn uống của con trai út, có điều sức ăn của cậu nhóc cũng chỉ bình thường.
Ba Túc cứ tưởng sau khi bưng cháo lên, bé con cũng sẽ ăn ngon như em trai, dù sao thì linh khí tỏa ra từ cháo trong bát cũng rất hấp dẫn với mấy nhóc con. Nhưng Túc Lê lại không nhìn bát cháo mà cứ nhìn chằm chằm dáng vẻ ăn ngon lành của em trai bên cạnh.
Ba Túc cầm muỗng lên, ông ấy đã quen với việc đút con trai ăn cơm rồi, chẳng qua không biết bé con có chịu ăn đồ ăn mới không.
Túc Lê chỉ cảm thấy hứng thú với sữa bột mà thôi. Cậu vừa bị dáng vẻ ăn hùng hục của em trai làm cho khiếp sợ, cứ như trước mặt Túc Minh là một món ngon hiếm có vậy. Thế là cậu bắt đầu chần chừ, món này ăn ngon đến vậy thật hả?
Cậu đang suy nghĩ thì chợt ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt chờ mong của ba Túc, kèm theo đó là thìa cháo đã giơ đến trước mặt.
"Bé con há miệng nào, a..."
Túc Lê không thể làm gì khác hơn là há miệng ra, sau đó được đút cho một muỗng cháo đầy.
Khác với sữa bột cậu uống sáng nay, cháo trong miệng đặc hơn một chút nhưng rất mềm và dễ nuốt, còn có mùi thơm thoang thoảng nữa. Túc Lê còn chưa kịp nhai đã vô thức nuốt xuống. Theo cháo trượt vào bụng, linh khí bỗng tản ra.
Linh khí á??
Túc Lê không khỏi sửng sốt, lần nữa nhìn chằm chằm bát cháo trong tay ba Túc. Chuyện gì xảy ra vậy? Cậu nhớ là trước đó cháo và sữa đều không có chút linh khí nào... Hơn nữa hình như linh khí trong bát cháo này còn nhiều hơn sữa bột, chỉ một miếng cháo mà bằng cậu uống mấy ngụm sữa lận.
Ba Túc lo bé con không hợp khẩu vị nên vừa đút con trai ăn vừa cẩn thận để ý biểu cảm trên mặt cậu.
Một miếng, hai miếng, ba miếng... Đến miếng thứ tư, ba Túc còn chưa kịp thổi nguội cháo đã thấy bé con há miệng, nhìn mình với ánh mắt sáng lấp lánh.
Bé con thích ăn thứ này!
Túc Lê kìm lòng không đặng há miệng ra tiếp, lúc thấy được ánh mắt ngơ ngác của ba mình, cậu mới nhận ra hành động của mình quá thô lỗ. Cậu khẽ mím môi, mắt nhìn chằm chằm cái muỗng trong tay ba Túc.
Lúc này ba Túc lại giơ muỗng đến bên miệng bé con, nhưng cậu lại mím môi không ăn.
"Bé con?" Khoảnh khắc lúc nhận ra con trai cứ nhìn chằm chằm tay mình, ba Túc chợt có một suy đoán to gan. Ông ấy kiềm chế nỗi kích động trong lòng, nhỏ giọng hỏi: "Có phải bé con muốn tự ăn không?"
Túc Lê gật đầu.
Ba Túc cẩn thận đưa cái muỗng ra cho cậu, sau đó nhìn bé con giơ bàn tay nhỏ bé mũm mĩm ra nhận lấy, giống như cách cậu đón lấy bình sữa hai ngày nay.