Ngày hôm sau, cậu bị tiếng khóc ầm ĩ của em trai Túc Minh đánh thức.

Cậu vừa thức dậy chưa được bao lâu đã thấy ba Túc dè dặt đẩy cửa đi vào kiểm tra.

"Bé con tỉnh chưa?" Ba Túc bế cậu lên hỏi: "Có đói bụng không?"

Đúng là Túc Lê đang đói, vì vậy cậu gật đầu.

Thấy cậu đáp lại mình, ba Túc vui vẻ nói: "Nếu đói thì cứ nói với ba, bác Bạch của con nói gần đây con có thể ăn nhiều hơn một chút, chờ trưa nay ba tan làm về nấu cơm cho bé con ăn nhé?"

Túc Lê không có yêu cầu gì với thức ăn của người bình thường. Nếu có thể thì cậu vẫn thích uống loại sữa bột chứa linh lực ngày hôm qua hơn.

Hết cách rồi, nhu cầu với linh lực của cậu quá cao, trước đây là chỉ tu luyện vì mình, còn bây giờ cậu phải giúp Phong yêu trị thương nữa.

Trong phòng khách, một nhóc con lông xù khác đang ngồi một mình trên thảm. Cậu nhóc đang chơi đồ chơi, khóe mắt vẫn còn sót lại mấy giọt nước mắt chưa khô. Lúc thấy ba Túc, hai mắt cậu nhóc nhất thời sáng bừng lên, giang rộng hai tay kích động kêu ầm lên.

"Ba… ba…"

Ba Túc đặt Túc Lê xuống thảm: "Bé con ngồi xuống đây chơi với em trai nhé, ba đi pha sữa cho con."

Dứt lời, ông ấy vội vã đi ra khỏi phòng khách.

Sau khi ngồi xuống, Túc Lê muốn tìm một nơi thoải mái nằm nhắm mắt tĩnh tâm chốc lát, ai ngờ cậu còn chưa kịp tìm ra nơi nằm đã bị một lực mạnh đẩy ngã ngửa ra thảm. Toàn thân Túc Lê viết rõ hai chữ "bối rối". Khi còn là Phượng Hoàng đứng trên đỉnh cao nhìn xuống vô số tiểu yêu, ai cũng vô cùng kính trọng cậu. Kể từ khi ra đời đến nay, đây là lần đầu tiên cậu bị người ta đẩy ngã, hơn nữa đó còn là một thằng nhóc còn chưa dứt sữa.

Mà thằng nhóc kia lại tiếp tục đến gần, đè lên tay cậu rồi vui vẻ, mặt mày vô tội gọi anh ơi.

Ánh mắt Túc Lê sầm xuống, thử đẩy Túc Minh ra nhưng cậu nhóc không hề nhúc nhích. Cậu không bỏ cuộc mà đẩy thêm lần nữa nhưng Túc Minh lại cứ nhích đến gần cậu hơn.

Nặng quá, rốt cuộc em trai cậu nặng mấy cân vậy!

Túc Lê đẩy mấy cái không được nên chuẩn bị dùng linh lực đẩy đứa trẻ không biết trời cao đất dày trên người mình ra, không ngờ cậu còn chưa kịp nhúc nhích đã nghe một tiếng gầm giận dữ. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

"Nhóc con Túc Minh kia, to gan quá ha?!"

Túc Úc vừa mới xách balo xuống tầng thì thấy hai nhãi con đang quấn lấy nhau trên thảm lông. Cơ thể như ngọn núi nhỏ của Túc Mình nửa đè lên người Túc Lê, nhìn là biết đang bắt nạt cậu. Cậu ấy không nhiều lời, lập tức tiến lên túm gáy Túc Minh xách lên, sau đó cúi đầu nhìn Túc Lê đầu tóc rối bù xù.

"Mới hai tuổi đã dám lấn lướt rồi, trưởng thành là em muốn lên trời luôn đúng không?" Thấy Túc Minh cười sung sướng, mặt mày Túc Úc đen thui như đáy nồi.

Túc Minh vẫn cố gắng vươn tay về phía Túc Lê, vui vẻ kêu lên: "Anh!"

Ba Túc đứng đằng xa nhìn lại: "Thằng nhóc thúi kia, còn làm gì vậy hả? Đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng có xách gáy em con, lỡ sau này lớn lên nó không phát triển được chiều cao thì làm sao bây giờ?"

Túc Úc phản bác: "Rõ ràng là tại nó bắt nạt bé Lê!"

Ba Túc cầm hai bình sữa chạy ra, hết nhìn Túc Lê đang vật lộn muốn bò dậy dưới đất rồi lại nhìn Túc Minh hưng phấn hai mắt sáng rực, sau đó vội vàng đặt bình sữa trong tay xuống, cẩn thận bế Túc Lê lên hỏi: "Bé con có đau không?"

Túc Úc tỏ vẻ bất mãn: "Ba, con nói này, tốt nhất là ba nên quản lý thằng nhóc Túc Minh này cho cẩn thận. Nó mới hai tuổi đã biết bắt nạt bé Lê rồi, có khi nào trưởng thành nó leo lên đầu con ngồi luôn không?" Dứt lời, cậu ấy nói tiếp: "Hành động như vậy là rất quá đáng, ảnh hưởng đến uy nghiêm anh trai của con và bé Lê."

Túc Lê giơ tay lên vuốt lại mái tóc mình, cực kỳ đồng ý với lời giải thích của anh cả.

Sau khi xác nhận Túc Lê vẫn ổn, ba Túc mới đưa bình sữa trong tay cho cậu, sau đó nghiêm túc quay sang nhìn Túc Minh, đánh nhẹ một cái vào lòng bàn tay cậu nhóc: "Bắt nạt anh con này, ba đã nói với con nhiều lần rằng sức khoẻ anh con không tốt, không được đẩy anh mà, sao con không nghe lời hả?"

Túc Minh rụt tay về, uất ức kêu lên: "Không phải mà."

Túc Úc hừ hừ hai tiếng, đứng bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: "Con nói rồi, phải vứt nó vào núi rèn luyện mới được..."

Ba Túc vô cảm cắt ngang lời con trai: "Chuyện này liên quan gì đến con không?"

Túc Úc: "?"

Ba Túc: "Mau đi học đi."

Túc Úc: "Con có đủ lý do để nghi ngờ con không phải con ruột của ba."

Mấy năm trước, cậu ấy là đứa trẻ duy nhất trong nhà, nhưng hai năm trở lại đây ngay cả uy nghiêm của anh cả cậu ấy cũng không xứng có được nữa rồi!

Túc Úc từ bỏ việc tranh luận với ba Túc, sau khi vào bếp cầm hai lát bánh mì thì vội vàng chạy đi học.

Túc Lê cũng đã nhận được bình sữa nên tạm thời vứt hết mọi chuyện ra sau ót. Linh lực cạn khô khiến cậu vô cùng mệt mỏi, thành ra bình sữa nhanh chóng thấy đáy.

Quá ít, hoàn toàn không đủ để cậu bổ sung số linh lực đã tiêu hao ngày hôm qua.

Ba Túc vừa dạy dỗ con trai út xong, quay lại đã thấy Túc Lê dốc ngược bình sữa rồi. Ông ấy không khỏi ngạc nhiên: "Hôm nay bé con giỏi quá vậy? Con đói bụng lắm hả?" Ông ấy còn chưa nói hết câu đã thấy bé con đẩy bình sữa về phía mình, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy vẻ chờ mong.

"Bé con vẫn còn đói à?" Ba Túc vô cùng vui vẻ. Ngày hôm qua sau khi nói chuyện với bác sĩ Bạch xong, ông ấy đã điều chỉnh lại cách điều chế sữa bột cho con trai, thậm chí lượng sữa cho vào bình hôm nay cũng nhiều hơn hôm qua chút ít, không ngờ bé con lại uống nhanh đến vậy, hơn nữa trông có vẻ còn chưa no.

Đối với bé con Yêu tộc, ấu thơ là khoảng thời gian dễ đói bụng nhất, có thể ăn được là có phúc!

Đúng như lời bác sĩ Bạch nói, sức khỏe bé Lê nhà bọn họ đang dần tốt lên!

Sau khi cho hai đứa con trai ăn sáng xong, ba Túc liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách rồi lên tầng thay một bộ đồ có thể ra ngoài, sau đó cầm cặp tài liệu lên rời khỏi nhà. Thấy một loạt hành động của ba, Túc Lê biết ông ấy chuẩn bị "đi làm". Cậu thấy bảo mẫu chăm sóc cậu ngày hôm qua đi ra khỏi phòng, sau khi nghe ba Túc dặn dò vài câu thì đi bưng một hộp chứa đầy bóng xốp tới bên cạnh ông ấy.

Nhận ra Túc Lê đang nhìn con rối chằm chằm, ba Túc cười trấn an cậu: "Bé con, ba đi làm nhé, trưa nay ba về nấu cơm cho con nha."

Túc Lê gật đầu, ba đi làm đồng nghĩa với việc khoảng thời gian tiếp theo chỉ có bảo mẫu trông nom bọn họ.

"Lạ thật, sao hôm nay Tiểu Hứa tới muộn thế nhỉ?" Ba Túc vừa chơi bóng xốp với con trai vừa liếc nhìn đồng hồ, đã quá giờ đi làm thường ngày của ông ấy rồi.

Tiểu Hứa là một con Miêu yêu đã làm trợ lý sinh hoạt cho ông ấy một thời gian dài, tu vi không thấp, cũng là người thường giúp vợ chồng ông ấy trông con. Vì là yêu quái trà trộn vào xã hội nhân loại nên họ phải tuân theo quy tắc sống chung hòa bình giữa Yêu tộc và Nhân tộc. Thường thì những Yêu tộc tiếp nhận giáo dục và làm việc trong xã hội nhân loại như Tiểu Hứa sẽ bị Cục Quản lý yêu quái để mắt đến nhiều hơn. Những lúc ba Túc và vợ đều bận thì Tiểu Hứa và con rối sẽ cùng chăm sóc mấy đứa trẻ.

"Brừ brừ brừ..."

Túc Lê nghe thấy một tiếng động kỳ lạ. Cậu ngẩng đầu lên thì thấy ba Túc cầm thứ được gọi là "điện thoại di động" kia, kề sát bên tai bắt đầu nói chuyện.

Một giây sau khi nhấc máy, ba Túc hơi nhíu mày. Người gọi tới là Tiểu Hứa, muốn báo với ông ấy rằng mình gặp chuyện đột xuất, ba mẹ ở quê bị bệnh nên cô ấy đã mua vé tàu cao tốc rồi, định hai ngày nay về nhà một chuyến, thật sự không còn thời gian lo liệu công việc bên này.

Hình như cô ấy gặp vấn đề gì đó thì phải?

Có mấy lời Túc Lê nghe không hiểu, nhưng cậu vẫn thoáng nhận ra tình hình hiện tại. Có vẻ như người chuẩn bị đến trông nom bọn họ có chuyện gấp nên tạm thời không thể tới.

Nếu là bình thường thì giao cho con rối cũng có thể qua được một buổi sáng, nhưng hai ngày gần đây nhà bọn họ có yêu quái lén lút lẻn vào nên ba Túc thật sự không yên tâm. Ông ấy không thể làm gì khác hơn là gọi điện cho Cục Quản lý yêu quái trình bày rõ tình hình, sau đó lại gọi lên trường xin nghỉ. ( truyện trên app t.y.t )

Túc Lê vốn đang định chờ ba Túc đi làm để tiếp tục tu luyện, ai ngờ cuối cùng ông ấy không đi nữa mà cầm đồ chơi lên chọc cười cậu và em trai Túc Minh, sau đó lại gọi điện thoại, còn nhắc đến chữ "mời" gì đó.

Tiểu Hứa từ chức nên ba Túc chỉ có thể tìm một bảo mẫu khác đến nhà trông con giúp mình.

Vì sự đặc thù của gia đình, đối tượng mà ông ấy mời cũng cực kỳ đặc biệt. Cứ vậy, ông Túc đã vô tình liệt kê ra một danh sách dài các yêu cầu tuyển dụng. Đầu tiên, đó phải là Yêu tộc có vẻ ngoài ưa nhìn. Thứ là là tu vi cao, còn phải có kinh nghiệm trong việc chăm trẻ... Quan trọng nhất là phải được hai đứa trẻ yêu thích.

Yêu cầu tuyển dụng của nhà họ Túc nhanh chóng được gửi đến Cục Quản lý yêu quái nhưng thật ra là "chuyện gì cũng quản lý". Là cơ quan cao nhất chịu trách nhiệm điều phối mọi vấn đề liên quan đến sự chung sống thân thiện giữa Yêu tộc và Nhân tộc, Cục Quản lý yêu quái có một danh sách quan trọng đánh dấu cấp bậc các Yêu tộc nguy hiểm. Những Yêu tộc có tên trên đó hầu như là đại yêu bá chủ một phương, thành ra từ trước đến nay yêu cầu của bọn họ luôn được ưu tiên xử lý.

Vậy nên khi Cửu Vĩ Thiên Miêu trong danh sách gửi "Bài tuyển dụng bảo mẫu" đến cục, quản lý của Cục Quản lý yêu quái chìm vào trầm tư.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play