Lúc này, Mao Mai Mai vẫn luôn im lặng từ đầu đến cuối đột nhiên lên tiếng: “Ai livestream mà không mở filter làm đẹp chứ? Hơn nữa, tôi đi theo con đường nhan sắc mà…”

Hồ Thù Dư liếc cô ấy một cái, cô ấy liền ngậm miệng lại.

Chúc Vấn Thiện kịp thời hỏi: “Cô có ảnh của cô ấy không?”

Cố Vũ nói: “Có thì có, nhưng có lẽ phải tìm một lúc. Lần cuối cùng chụp ảnh với cô ấy là cách đây vài tháng, khi chúng tôi cùng nhau ra ngoài dạo phố.”

Hồ Thù Dư thầm nghĩ trong những bức ảnh vài tháng trước chắc sẽ là “gương mặt” mà Mao Mai Mai muốn có. Cô ấy hỏi thêm vài câu đơn giản rồi tắt cuộc gọi video, bảo Cố Vũ đi tìm ảnh và gửi qua.

Quay đầu nhìn lại thì thấy Chúc Vấn Thiện đang lướt video. Thấy cô ấy nhìn sang, Chúc Vấn Thiện đưa màn hình điện thoại cho cô ấy cùng xem: “Chị Dư, đây là tài khoản TikTok của Mao Mai Mai lúc còn sống được ghi lại trong hồ sơ vụ án.”

Nghe thấy vậy, Mao Mai Mai lập tức bay đến sau lưng hai người, rướn đầu ra nhìn, Hồ Thù Dư cũng không cản cô ấy.

Nhưng vừa nhìn vào, cả hai người một quỷ đều im lặng.

Tài khoản “Mai Mai xinh đẹp” có hơn năm trăm nghìn người theo dõi, đã đăng hơn một trăm video, chỉ tiếc là mỗi video đều là đoạn ghi lại livestream. Nói “tiếc” là bởi vì khi Mao Mai Mai livestream, cô ấy đều bật hiệu ứng làm đẹp quá đà, làm mịn đến mức đường nét trở nên mơ hồ, mắt to như nhét quả nho, cằm nhọn đến mức có thể lấy làm ê ke. 

Chúc Vấn Thiện im lặng hai giây, khẽ cười một tiếng: “Quả thật là con đường nhan sắc, trong phim “Hồ Lô Biến”, xà tinh cũng được thiết lập là xinh đẹp mê người mà.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Mao Mai Mai: ….

Hồ Thù Dư: ….

Ôi trời ạ, câu nói này giống như vừa khen vừa chê, mà giọng điệu lại ngọt ngào dễ nghe, chẳng giống đang châm chọc tí nào, khiến một người một quỷ nghe xong đều cảm thấy có gì đó kỳ lạ trong lòng.

Chúc Vấn Thiện còn quay sang nhìn Mao Mai Mai, nói: “Lúc livestream nhìn cô xinh đẹp thế kia, chắc hẳn đây là dáng vẻ mà cô thích nhỉ? Nhanh nhanh biến thành như thế rồi hoàn thành chấp niệm đi.”

Hồ Thù Dư cảm thấy câu nói này của Chúc Vấn Thiện khiến cô ấy liên tưởng đến một số tình tiết trên tivi. Kiểu như mấy vị nương nương xảo quyệt hoặc Đại tiểu thư kiêu căng, khi người hầu vô tình để bọn họ uống một ly nước nóng, dù trong lòng rất bực tức, muốn trừng phạt người ta, nhưng lại vòng vo nói: “Nếu ngươi thích nước nóng, vậy thì uống hết chỗ nước vừa đun sôi này đi.”

Có hơi… vô lý.

Cô ấy bất giác nhìn về phía Chúc Vấn Thiện, người kia nghiêng đầu về phía cô ấy, cười một cái rồi nháy mắt.

Nhìn nụ cười đáng yêu, đôi mắt hình trăng lưỡi liềm xinh đẹp của Chúc Vấn Thiện, sự khó chịu trong lòng Hồ Thù Dư biến mất ngay lập tức. Cô ấy nghĩ rằng chắc chắn Chúc Vấn Thiện không có ý giống như cô ấy nghĩ, chỉ đơn giản cho rằng Mao Mai Mai thích gương mặt đó mà thôi...

Ừm, nhất định là thế.

Thế là cô ấy quay sang nhìn Mao Mai Mai, nói: “Em ấy nói đúng đó, cô biến thử xem.”

Mao Mai Mai: ….

Cô ấy cúi đầu xuống, chọc chọc ngón tay: “Có, có thể là do đã biến thành ma, đột nhiên tôi cảm thấy gương mặt này không… không đẹp lắm.”

Hồ Thù Dư cười khẽ một tiếng, cũng không ép buộc cô ấy: “Chết một lần, thẩm mỹ cũng khá hơn rồi đấy. Vậy đợi bạn cô tìm được ảnh rồi tính tiếp.”

Mao Mai Mai len lén... à, không, căn bản là cô ấy không có mắt, dù là nhìn công khai cũng không sao. Cô ấy vừa lén lút nhìn Chúc Vấn Thiện vừa nhìn Hồ Thù Dư, cẩn thận gật đầu một cái.

Không hiểu sao, cô ấy cứ cảm thấy hơi sợ người phụ nữ họ Chúc này… rõ ràng cảnh sát Hồ mới là người nghiêm khắc hơn.

Cảm giác sợ hãi này cũng rất kỳ quái, không phải kiểu kính sợ đối với cảnh sát mà là một cảm giác rùng mình từ sâu trong linh hồn…

Giống như một con chuột đang tìm kiếm thức ăn, quay đầu lại thì nhìn thấy con rắn độc có thể nuốt chửng mình trong một hơi đang lè lưỡi đứng ngay sau lưng.

Nếu Mao Mai Mai vẫn còn thân thể, chắc chắn bốn chi của cô ấy đã nổi hết da gà rồi.

Không lâu sau, Cố Vũ đã tìm được ảnh và gửi sang, Hồ Thù Dư nhìn qua, thực ra cũng không khác nhiều so với ảnh trong căn cước lắm, nhưng đúng là đẹp hơn một chút. Với kinh nghiệm nhiều năm ra vào các bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ của cô ấy, có thể nhận ra gương mặt của Mao Mai Mai đã được chỉnh sửa một chút, nhưng không phải là chỉnh sửa lớn.

“Này, đây là gương mặt của cô trước khi chết ba tháng.” Hồ Thù Dư dí ảnh vào mặt cô ấy, “Như này là được rồi chứ?”

Mao Mai Mai rướn cổ nhìn một lúc lâu nhưng lại không nói gì.

Vì đối phương không có mặt nên hai người không nhìn ra cô ấy có biểu cảm gì, Hồ Thù Dư nói: “Điện thoại của cô đã bị cô tự tay xóa hết dữ liệu, bên trong chẳng còn gì cả, cảnh sát không tìm được một tấm selfie nào của cô. Hơn nữa, trong hơn một tháng này, cô hầu như không ra khỏi nhà, ngay cả khi đi đổ rác cũng đeo khẩu trang và mũ, camera giám sát cũng không quay được gì.”

Nói bóng gió, đây chính là tấm ảnh chính diện gần đây nhất và rõ ràng nhất mà bọn họ có thể tìm được rồi.

Chúc Vấn Thiện thấy cô ấy không nói gì, nhịn không được hỏi: “Sao không lên tiếng?”

Mao Mai Mai lúc này mới rụt cổ lại, nói nhỏ: “Tôi... tôi thấy tôi không giống trong ảnh…”

Hồ Thù Dư trừng mắt: “Tấm này là ảnh gốc, không chỉnh sửa gì hết.”

Mao Mai Mai lí nhí nói: “Nhưng tôi tôi tôi vẫn cảm thấy…”

Chúc Vấn Thiện nhíu mày: “Chỗ nào không giống?”

Mao Mai Mai càng nói nhỏ hơn: “Tôi nghĩ là… tôi phải đẹp hơn một chút chứ, mũi cao hơn, nhỏ hơn, môi căng mọng hơn, cằm nhọn hơn, tôi có gương mặt trái xoan cơ mà. Phải rồi, nhất định là khuôn mặt tôi căng đầy collagen, làn da thì trắng trẻo mịn màng…”

Hồ Thù Dư: …

Chúc Vấn Thiện khẽ cười một tiếng: “Nghe cô mô tả như thế, quả nhiên là nên giống với lúc livestream.”

Mao Mai Mai yếu ớt nói: “Lúc livestream… hơi quá đà một chút.”

Đầu ngón tay của Hồ Thù Dư gõ lên bàn liên tục, rõ ràng cô ấy cũng đang dần mất kiên nhẫn: “Yêu cầu của cô nhiều quá đấy? Chẳng lẽ chúng tôi còn phải tìm cho cô khuôn mặt lúc cô vừa mới tự tử sao?”

Mao Mai Mai mừng rỡ: “Nếu được vậy thì tốt quá rồi!”

“Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!” Hồ Thù Dư cảm thấy cô ấy thực sự không biết điều, “Cô chết khi ngâm mình trong bồn tắm, cả người phồng lên, không cho cô xem ảnh là vì tôi sợ sẽ hù dọa cô… Hừ, Mao Mai Mai, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, ngày nào chấp niệm của cô còn chưa tiêu tan thì ngày đó cô vẫn nằm dưới sự kiểm soát của chúng tôi. Tốt nhất là ngoan ngoãn phối hợp đi, đừng nảy sinh thêm lòng tham.”

Mao Mai Mai vốn dĩ đã nhát gan, bị Hồ Thù Dư mắng một trận, cô ấy co rúm người vào góc tường, chỉ hận mình không có mắt để có thể khóc thành dòng, không thể tỏ ra đáng thương hơn chút nữa:

“Tôi… tôi cũng muốn tìm lại khuôn mặt của mình lắm, nhưng nhưng… nội tâm nói với tôi rằng tôi thực sự trông không giống như vậy…”

Chúc Vấn Thiện bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Ảnh căn cước, ảnh chụp gần đây, video livestream đều đã cho cô xem, cô vẫn không thích… Vậy rốt cuộc cô thích ai? Quan Liên Liên à?”

Cô vừa nhắc đến điều này, Hồ Thù Dư cũng sực nhớ ra: “Suýt nữa thì quên mất, sau khi cô chết đã nhập vào gương, dụ dỗ người khác soi gương rồi đánh cắp dung mạo của họ. Nếu cô muốn tìm lại khuôn mặt của mình, vậy tại sao còn phải trộm diện mạo của người vô tội? Nhìn gương mặt của ba cô gái đó, dường như đều đã bị cô trộm sạch rồi.”

Hiện tại, thân hình mà cô ấy đang mang cũng là cơ thể của Quan Liên Liên.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play