“Không phải không phải!” Nhậm Ngọc Du hoàn hồn lại, mặt đỏ bừng, vội vàng giải thích, “Rõ ràng là tụi mình đến trước mà, mắc gì phải nhường thang máy cho chị ta chứ? Chị ta đợi thêm chút nữa thì làm sao? Hơn nữa…”
Ánh mắt cô ấy lướt qua vài hành khách bên cạnh rồi nhanh chóng thu lại, hạ giọng nói: “Có phải chỉ có hai đứa mình đứng đợi thang máy đâu, sao chị ta chỉ nhắm vào hai đứa mình? Bộ tụi mình không đẩy xe nôi thì đáng bị bắt nạt chắc? Tớ thấy rõ ràng là vì chị ta thấy tụi mình giống sinh viên, dễ bị ăn hiếp nên mới ra lệnh kiểu đó.”
Nhậm Ngọc Du hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng không vui: “Nếu thái độ của chị ta tử tế một chút thì tớ còn cân nhắc. Chứ cái kiểu ra lệnh vô lý như vậy thì ai mà chịu nổi. Thiệt tình.”
Chúc Vấn Thiện gật đầu đồng tình: “Đối phó với người vô ý thức thì cũng chẳng cần phải lịch sự làm gì, không thể để họ được nước lấn tới.”
Nhậm Ngọc Du gật gù: “Chuẩn luôn! Mà nói thật, may mà vừa rồi cậu phản ứng nhanh rồi mắng lại kịp, chứ tớ còn đang đơ ra chưa hiểu chuyện gì. Nếu mà cậu không nói, đợi đến khi tớ hoàn hồn lại thì chắc chắn sẽ hối hận muốn chết luôn đó!”
“Ai bảo tớ thông minh cơ chứ.”
Cửa thang máy mở ra, Chúc Vấn Thiện đắc ý đi ra ngoài, vừa đi vừa nói giữa đám đông ồn ào: “Mấy chuyện bị bắt nạt ấy, sau này càng nghĩ lại sẽ càng thấy tức. Nhất là con gái tụi mình, cứ dồn nén mãi trong lòng không tốt cho sức khỏe đâu…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT