Chu Tự lắc đầu, tự nhủ bản thân không được tự mình đa tình, nhưng một vệt đỏ vẫn lặng lẽ lan ra đôi gò má. Cậu ta không kịp suy nghĩ nhiều, luống cuống gật đầu, vừa định ngồi xuống thì giống như sực nhớ ra điều gì đó, lập tức cởi áo khoác đưa cho cô:
“Cậu đang mặc váy…”
Chúc Vấn Thiện khẽ nói cảm ơn, cũng không khách sáo, nhận lấy chiếc áo khoác rồi buộc quanh eo mình.
Thấy đối phương rất biết điều xoay người lại, ngồi xổm xuống, cô cũng chẳng ngại ngần, tự nhiên trèo lên lưng cậu, vỗ vai: “Được rồi.”
Vỗ xong, cô tự cảm thấy hơi buồn cười, giống như mình đang cưỡi ngựa vậy.
Chu Tự không dám quay đầu lại, từ từ đứng lên rồi bắt đầu chạy chầm chậm. Trọng lượng trên lưng rất nhẹ, nhẹ đến mức tựa như còn không nặng bằng tiếng tim đập của cậu ta. Khu quốc tế yên tĩnh đến mức đáng sợ, Chu Tự sợ cô nghe thấy tiếng tim mình đập nên vội vàng tìm chuyện để nói:
“Cậu… sao lại biết tôi ở đây?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play