Tề Thiền Dương: “???”
Vào trò chơi đã được một thời gian dài, Tề Thiền Dương từng bị NPC trói, cũng từng bị người chơi trói, nhưng từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ có người đề nghị trói cả NPC.
Tề Thiền Dương ngạc nhiên quá phải hỏi lại: “Cậu nghiêm túc chứ???”
“Chứ sao!”
Còn “chứ sao” nữa!
Tề Thiền Dương cố gắng hiểu cậu: “Cậu định trói bằng gì?”
“Bằng dây thừng.”
“Dây thừng ở đâu?”
“Căn tin.”
“Sao cậu biết?” Dứt lời, Tề Thiền Dương nhìn cây gậy mà cậu đang chống: “Cậu lấy cây gậy này từ đâu ra thế?”
“Căn tin đấy.”
Giải Phương Trừng dễ dàng bẻ cây gậy ra cho anh ta xem: “Thứ này dùng tiện lắm, tôi tháo hết chân bàn ra để làm. Ban đầu là dùng từng chiếc một thôi, nhưng dùng riêng lẻ thì dễ gãy quá nên tôi vặn sáu cái chân bàn vào nhau, dùng tốt lắm. Anh cần gậy không? Đằng sau căn tin vẫn còn một cái bàn nữa.”
Tề Thiền Dương thầm than: Rốt cuộc tên này là thần thánh phương nào mà có thể lấy đồ dùng tại chỗ làm vũ khí được thế?!
Anh ta đánh trống lảng: “Trói rồi làm gì nữa?”
“Thì thẩm vấn chứ sao!” Giải Phương Trừng làm động tác chặt: “Thẩm vấn mà không chịu trả lời thì chặt một ngón tay, chặt hết ngón tay thì chặt ngón chân. Không phải trên phim các anh đều diễn như vậy hả?”
Lúc này, Cốc San San có một vài ý tưởng: “Còn không thì buổi tối không cho họ uống thuốc. Người bình thường thì không cần uống thuốc mà. Giống như số 4 vậy, cô ta không uống thuốc thì sẽ đột biến, loại này không phải người bình thường.”
“San San nói có lý lắm!”
Dứt lời, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tề Thiền Dương.
Đối mặt với hai cặp mắt đầy nghiêm túc, môi Tề Thiền Dương run run. Thật lâu sau, anh ta mới nặn ra được một câu: “Trói được không?”
Giải Phương Trừng: “Được chứ.”
Tề Thiền Dương ngạc nhiên: “Sao cậu lại biết nữa?”
Giải Phương Trừng thốt một câu đầy sâu xa: “Tôi thử một lần rồi, dây thừng chắc lắm.”
Lúc nãy cậu đã trói bệnh nhân số 9 - người đã đột biến. Bây giờ tên đó vẫn đang bị nhốt ở căn tin. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
“Cái này...” Tề Thiền Dương nhíu mày, không hiểu sao anh ta cứ thấy có gì đó sai sai, mặc dù anh ta không biết sai ở đâu: “Thế không ổn lắm đâu?”
“Có gì đâu mà không ổn? Đập chết cả bọn còn không ổn hơn đó?”
Tề Thiền Dương nhìn Giải Phương Trừng bằng ánh mắt hoang mang và rối rắm. Anh ta ngỡ như mình đang dẫn một NPC đi đánh phó bản vậy, đối phương sơ hở là đập chết đập chết, cực kỳ giống phong cách của NPC.
Thấy ánh mắt của anh ta, Giải Phương Trừng lấy làm bất ngờ: “Sao vậy? Anh thấy đập chết cả bọn tốt hơn hả? Khiếp, sao con người anh bạo lực khát máu thế!”
Đệt mẹ!
Tề Thiền Dương thầm chửi thề trong bụng, không buồn nhìn cậu nữa.
Nghe cuộc đối thoại của hai người họ, cụ thể là giọng điệu của Tề Thiền Dương, Cốc San San cũng biết rằng trói NPC lại là một hành động không bình thường cỡ nào.
Vốn dĩ trong lòng cô ấy còn ấp ủ một tia hy vọng, nhưng lúc này lấy lại tinh thần, cô ấy chẳng còn cách nào khác ngoài thầm thở dài cả.
Một người từng đương đầu chính diện với một NPC bị đột biến như Cốc San San nhận thức rất rõ một chuyện, đó là những người chơi mới chân ướt chân ráo như họ không thể nào đối phó những NPC này được. Nhưng vấn đề ở đây là, muốn kiểm tra xem đâu là NPC bình thường thì phương pháp hữu hiệu nhất chính là không cho NPC uống thuốc.
Cốc San San cũng nghe thấy tiếng động thỉnh thoảng lại truyền đến từ bên ngoài. Tề Thiền Dương đã thay trang phục khác, có lẽ anh ta đã tốn rất nhiều công sức để có được manh mối bây giờ, người chơi mới như Cốc San San không thể dựa dẫm mỗi mình anh ta để có thể vượt ải được.
“Trước mắt đã biết số 1 và số 4 không phải người bình thường.” Nói xong câu ấy, Cốc San San hỏi: “Còn số 9 thì sao? Anh ta có phải người bình thường không?”
“Không phải.”
“Vậy loại trừ đi ba người này thì còn lại sáu người.”
Sáu người. Mặc dù họ vẫn còn hai ngày nhưng các người chơi không thể ăn quá ba viên thuốc. Nói cách khác, ngày mai người chơi phải thăm dò được ai là người bình thường.
Cốc San San ở cùng một căn phòng với bệnh nhân số 1 suốt thời gian qua mà vẫn không xảy ra chuyện gì bất thường, có lẽ người chơi có thể đổi phòng bệnh cho nhau.
Do đó, tối nay, người chơi trong phòng bệnh số 1, số 4, số 9 có thể uống thuốc đến an toàn vượt qua hôm sau.
Sáu người chơi còn lại thì không được uống thuốc.
Trong đó, người bình thường NPC sẽ an toàn, nhưng năm người còn lại sẽ không an toàn.
Trừ Tề Thiền Dương và Giải Phương Trừng - người nhất định sẽ chạy thoát được, có ba người chơi có thể sẽ bỏ mạng trong cuộc chiến với NPC bị đột biến vào ngày mai.
Cốc San San hít một hơi thật sâu, nói ra suy đoán và kế hoạch trước mắt của mình.
“Nếu Lưu Hàm Nguyệt đã nói ‘Người đó là đặc biệt, mặc dù bình thường nhưng rồi cũng sẽ không chịu nổi áp lực, biến thành kẻ tâm thần’, tôi nghĩ ý nghĩa của câu này là người bình thường NPC cũng không được uống quá nhiều thuốc giống như người chơi, do đó, chúng ta phải xác định ai là người bình thường vào ngày hôm sau, cũng chính là hôm nay. Nếu kéo dài đến ngày thứ ba, không nói NPC, người chơi đã ăn ba viên thuốc có thể cũng sẽ chết.”
“Vào ban ngày chúng ta sẽ đi tìm manh mối, nếu vẫn không tìm được manh mối gì thì, buổi tối...” Nói đến đây, Cốc San San bỗng khựng lại. Cô ấy nhìn Giải Phương Trừng.
“Anh Giải, anh có chắc chắn sẽ chạy thoát được trong tình huống bệnh nhân NPC đột biến không?”
Giải Phương Trừng chưa kịp nói gì thì Tề Thiền Dương đã trả lời thay cậu: “Được chứ, cậu ấy mạnh hơn tôi mà.”
Cốc San San sửng sốt nhìn anh ta. Giải Phương Trừng gật đầu: “Chuẩn không cần chỉnh.”
Tề Thiền Dương: “...”
Mặc dù đây đúng là sự thật nhưng sao lại khiến người ta bực dọc thế nhỉ?
Tuy Cốc San San không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng có câu bảo đảm của Giải Phương Trừng, tâm trạng thấp thỏm lo âu của cô ấy cũng được xoa dịu phần nào.
“Thế này đi, tối hôm nay chúng ta sẽ thăm dò 2, 3, 5, 6, 7, 8. Tổng cộng sáu NPC.”
Tề Thiền Dương ngay lập tức hiểu ý cô ấy.
“Ý cô là, tối nay phải có sáu người chơi không được uống thuốc.”
Cốc San San lặng thinh, nhưng rồi một lát sau cô ấy vẫn gật đầu một cách kiên định: “Đúng vậy. Nếu như không tìm được cách khác thì chúng ta phải làm vậy thôi.”
Trong số các người chơi, chỉ có hai người Tề Thiền Dương và Giải Phương Trừng là có khả năng đối phó với NPC sau khi đột biến. Những người chơi mới còn lại mà đối mặt với NPC sau khi đột biến, có thể nói họ chỉ có một con đường chết.
Mà trong sáu NPC chưa biết ai là người bình thường này, chỉ có người bình thường NPC mới không tấn công người chơi.
Nói cách khác, tối nay sẽ có ba người chơi mới phải đối mặt với NPC đột biến. Gần như có thể khẳng định rằng ba người chơi này chắc chắn sẽ chết.
Không thể không công nhận rằng khả năng cao cô gái người mới này sẽ sống sót trong trò chơi.
Tề Thiền Dương đang suy nghĩ thì bên Cốc San San đã cất lời: “Người chơi không uống thuốc tối nay tính thêm tôi cũng được.”
Tề Thiền Dương không kiềm được mà lộ vẻ xúc động.
Cô gái này là người thông minh, quyết đoán, không những thế khi nào cần mạnh mẽ thì không hề mong manh yếu đuối, còn sẵn sàng xung phong đi đầu làm mẫu. Nếu như có thể vượt qua phó bản này một cách suôn sẻ, sau này nếu cô ấy muốn, biết đâu cô ấy sẽ xây dựng được một công hội khá hùng hậu thì sao?
Tề Thiền Dương cam đoan: “Buổi tối sau khi giải quyết xong NPC bên tôi, tôi nhất định sẽ qua cứu cô ngay.”
Cốc San San bật cười: “Cảm ơn anh.”
Lúc này, Giải Phương Trừng ở bên cạnh giơ tay lên: “Tôi có một câu hỏi.”
“Hỏi gì?”
“Tại sao chúng ta không trói cả đám NPC lại sau khi uống thuốc luôn?”
Sao còn phải chia này chia kia nữa? Giải Phương Trừng nghe chẳng hiểu gì sất.
Cốc San San: “Không được.”
“Tại sao không được?”
Cốc San San nhíu mày: “Bác sĩ cũng không đồng ý nữa chứ đừng nói là bệnh nhân. Chắc hẳn các anh rõ thực lực của NPC bác sĩ nằm ở trình độ nào hơn tôi, lỡ họ ra tay thì biết làm sao?”
“Không có chuyện đó đâu.”
“??? Tại sao?”
Giải Phương Trừng nói với vẻ dửng dưng: “Bởi vì họ không dám ra tay.”