Tề Thiền Dương cạn lời nhìn lên trời.

Cậu ta nói rồi kìa!!!

Câu kiêu ngạo cỡ đó mà cậu ta cũng nói ra rồi!!!

Cốc San San ở bên cạnh nghe thấy vậy thì lộ ra biểu cảm khó hiểu, ánh mắt cô ấy nhìn về phía Tề Thiền Dương, dùng biểu cảm dò hỏi để nhìn anh ta.

Tề Thiền Dương không biết nên giải thích với cô ấy như nào nên chỉ có thể mơ hồ gật đầu.

Cốc San San không hiểu gì “à” một tiếng.

Từ lúc cô ấy nói câu “Người chơi không uống thuốc tối nay tính thêm tôi cũng được”, trong lòng cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng để chết.

Dù sao cô ấy đã từng đối đầu với NPC người bệnh đã bị đột biến, còn từng đối mặt với Cát Quyên cùng với Tề Thiền Dương, nên giờ cô ấy đã hiểu cơ bản về thực lực của đám NPC trong phó bản này.

Con người bình thường không thể nào đánh thắng được đám NPC của phó bản này, dù có là người chơi lâu năm đã vượt qua được sáu phó bản như Tề Thiền Dương thì khi nhìn thấy Cát Quyên cũng chỉ có thể bỏ chạy.

Rất rõ ràng thực lực của đám NPC bác sĩ kia cũng không hề kém.

Vậy mà hơn một tiếng trước cô ấy với Tề Thiền Dương còn suýt chút nữa bị NPC giết chết, đến giờ bỗng dưng các bác sĩ lại không dám cử động?

Cốc San San không nhịn được hỏi: “Sao bọn họ lại không dám ra tay?”

Đối mặt với nghi ngờ của Cốc San San, Tề Thiền Dương cũng không biết nên nói gì cho phải.

Nói với cô ấy là “thực lực của đại thần trước mặt cô quá mạnh, NPC nhìn thấy cậu ấy là bỏ chạy” à? Câu này nghe không giống như đang chém gió, mà giống như hai người họ ở bên ngoài bị NPC dồn đến nỗi điên điên khùng khùng.

T Thiền Dương còn chưa nghĩ ra nên giải thích như nào mới trông có vẻ đáng tin, Giải Phương Trừng ở bên kia đã nói: “Bởi vì bọn họ bị tôi đánh đến nỗi sợ chết khiếp rồi.”

... Cậu ta dám nói thế thật!!!

Tề Thiền Dương nhìn về phía khác.

Lúc này Cốc San San vẫn luôn bình tĩnh cũng không nhịn được lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Anh đánh như thế nào thế?”

Giải Phương Trừng vung vẩy cây gậy trong tay, làm mấy động tác: “Đánh như này.”

“Đánh như thế cũng thắng được à??”

“Được chứ.”

Cốc San San quay đầu nhìn về phía Tề Thiền Dương, nhìn biểu cảm của cô ấy là biết cô ấy đang nghĩ Giải Phương Trừng bị điên rồi.

Tề Thiền Dương ngửa mặt lên trời thở dài: “Cậu ta nói thật đấy.”

Cốc San San: “...”

Hay lắm, bây giờ Cốc San San nghĩ anh ta cũng điên luôn rồi.

Nhưng Tề Thiền Dương cũng có thể hiểu được, dù sao nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Tề Thiền Dương cũng không tin.

Hơn nữa trên người người này có một loại khí chất kỳ lạ khiến người ta cảm thấy lời cậu nói ra đúng lý hợp tình là lẽ đương nhiên, nhưng cũng giống như đang nói linh tinh. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Chuyện này rất khó có thể giải thích rõ ràng, nếu chính Cốc San San không được tận mắt nhìn thấy một lần có lẽ cô ấy sẽ không tin.

Dù sao trước đấy anh ta cũng không tin.

Nghĩ vậy, Tề Thiền Dương nói: “Không sao hết, ngày mai cô sẽ biết thôi.”

Biểu cảm của Cốc San San càng một lời khó nói hết hơn.

Tề Thiền Dương giả vờ như không nhìn thấy gì: “Tối hôm nay đến đây thôi, tóm lại tôi khuyên mọi người không nên ra ngoài tìm manh mối sau khi đã qua mười hai giờ đêm trong phó bản, bởi vì mười hai giờ là một đường ranh giới. Đối với người chơi thì khoảng thời gian từ rạng sáng cho đến lúc mặt trời mọc là quãng thời gian nguy hiểm nhất.”

Đây cũng là một kinh nghiệm được người chơi đúc rút ra, có khả năng sau khi một ngày mới bắt đầu sẽ xuất hiện quy tắc mới, với cả thường thì thực lực của NPC trong khoảng thời gian này sẽ tăng lên.

Dù sao người chơi cũng là con người, tuy sau khi vượt ải cơ thể sẽ được cường hóa, nhưng vẫn thích ứng với việc hoạt động vào ban ngày hơn, vậy nên những người chơi có kinh nghiệm đều sẽ tránh quãng thời gian được gọi là “sân nhà của NPC”.

Nhưng lúc này, sau khi Tề Thiền Dương nói xong thì lại dừng lại một lúc, anh ta quay đầu lại hỏi Giải Phương Trừng: “Có được không?”

Giải Phương Trừng vẫn rất dễ tính: “Được thôi.”

Tề Thiền Dương: “Mọi người đi nghỉ đi, để tôi gác đêm cho.”

Nói hết câu, anh ta đứng dậy cầm lấy vũ khí ngồi xuống trước cửa.

Cốc San San lắc đầu: “Để tôi gác cho, mọi người ra ngoài tìm manh mối đã rất vất vả rồi.”

Tề Thiền Dương cười: “Không sao đâu, đây là lần đầu tiên cô vào phó bản, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Chỉ mới mấy tiếng kể từ khi nhóm người mới này tử vong ở thế giới thật rồi bị kéo vào trong trò chơi này thôi.

Cuộc sống bình thường mấy chục năm lại kết thúc, tất cả mọi sự cố gắng phấn đấu đều trở nên vô ích, âm dương cách biệt với người nhà, người yêu và bạn bè, bản thân lại trở thành một trong số những người chơi trong game kinh dị, kiểu thay đổi tâm lý này cần có thời gian để điều chỉnh.

Cốc San San nhanh chóng chớp mắt: “Cảm ơn anh Tề. Nếu anh Tề mệt thì nhớ gọi tôi nhé.”

“Được.”

Giải Phương Trừng đã nằm yên vị trên giường, cậu còn chu đáo hỏi: “Hay là anh cầm cây gậy này trước đi, bao giờ tôi dậy thì trả tôi.”

Tề Thiền Dương: “... Tôi có vũ khí.”

Giải Phương Trừng liếc nhìn “Quà Tặng Của Cá Voi” anh ta cầm trong tay, nhìn hình thù có vẻ kỳ lạ, cũng chỉ dài bằng hai gang tay.

“Vũ khí này của anh dùng có ổn không?”

“Cũng được.”

Giải Phương Trừng vung vẩy cây gậy của mình: “Cái của tôi dùng rất tốt đấy!”

Ánh mắt Tề Thiền Dương trở nên sắc bén: “Có thật không?”

Lẽ nào… Thật ra cây gậy này nhìn bên ngoài rất bình thường, nhưng thực chất lại là một đạo cụ quý hiếm?

Đại thần đang ám chỉ mình cái gì thế?

Giải Phương Trừng gật đầu, tốt bụng đưa cây gậy cho anh ta: “Cái này dài hơn này.”

“Sao cơ?” Bỗng dưng Tề Thiền Dương không hiểu ý cậu lắm, nhưng sau khi cầm lấy cây gậy, động tác của anh ta khựng lại.

Rõ ràng đây chỉ là một cây gậy bình thường!!!

Nếu là đạo cụ có chức năng đặc biệt của hệ thống, ví dụ “Quà Tặng Của Cá Voi”, lần đầu tiên khi chạm vào loại đạo cụ này sẽ có một ô thông báo rất nhỏ xuất hiện bên trên đạo cụ.

Tề Thiền Dương cầm cây gậy này trong tay nhưng lại chỉ cảm thấy nó nặng.

Đây chẳng phải cây gậy sắt được làm từ sáu cái chân bàn à???

Giải Phương Trừng còn đang giải thích với anh ta: “Vũ khí dài sẽ an toàn hơn, hơn nữa anh dựa vào cửa, lúc mệt còn có thể dùng nó để đổi tư thế.”

Tề Thiền Dương: “...”

Anh ta chết lặng đặt cây gậy sang bên cạnh: “Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo đâu. Có tiếng động gì thì gọi tôi.”

Dứt lời, cuối cùng Giải Phương Trừng cũng nhắm mắt lại.

Trong phòng trở nên yên tĩnh.

Tề Thiền Dương dựa vào cửa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một lúc sau, trong phòng vang lên một tiếng thở dài thườn thượt.

“Hay là anh đi ngủ đi.” Giải Phương Trừng quay đầu sang nhìn anh ta: “Giờ này là giờ tôi bắt đầu đi làm, đồng hồ sinh học của tôi rất khó điều chỉnh.”

“Hả? Cậu không buồn ngủ à?” Tề Thiền Dương khó hiểu: “Vừa nãy tôi thấy cậu cầm gậy mà như sắp sửa ngủ đến nơi í.”

“Tôi không buồn ngủ, lúc nào tôi cũng vậy đấy.”

“...”

“Đến đây đi đến đây đi.” Nói rồi, Giải Phương Trừng không cho anh ta nói tiếp mà xuống giường kéo anh ta dậy: “Anh đi ngủ đi, sáng mai rồi tôi ngủ bù sau.”

Tề Thiền Dương hơi do dự.

Buổi tối anh ta đã tiêu hao rất nhiều sức lực để đối đầu với NPC nên cũng có hơi mệt mỏi thật.

Tề Thiền Dương nói: “Vậy nếu cậu mệt thì gọi tôi.”

“Ừ được.”

Lúc nằm lên giường, Tề Thiền Dương thấy hơi tò mò: “Cậu làm việc gì thế, sao cậu lại đi làm vào giờ này thế?”

Giải Phương Trừng thành thật: “Tính sổ.”

“...” Được, thiết lập quản lý bộ phận tài chính Âm Phủ của đại thần sẽ không bao giờ sụp đổ.

Tề Thiền Dương nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Chờ sau khi hai người trong phòng đều chìm vào giấc ngủ, Giải Phương Trừng mở cửa phòng ra, ngồi xuống đối diện cánh cửa.

Cậu lau khô cây gậy trong tay, nhìn chằm chằm cánh cửa mở rộng với tinh thần hăng hái.

Đêm dài đằng đẵng, dẫn mấy con NPC đến nói chuyện cho xôm nào!

Bảy giờ sáng.

Khi tiếng chuông đầu tiên trong bệnh viện vang lên, Tề Thiền Dương mở mắt, sau đó anh ta nổi da gà đột nhiên ngồi bật dậy trên giường.

Cánh cửa đã mở ra từ lúc nào không hay, trong phòng chỉ còn anh ta và Cốc San San đang ngủ, đến cả bệnh nhân số 1 bị thương nặng tối hôm qua cũng không thấy đâu.

Giải Phương Trừng nói muốn gác đêm cũng mất hút, nhưng cây gậy của cậu còn đang để ở cửa phòng.

Không cầm theo vũ khí? Giải Phương Trừng đi đâu rồi?

Hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?? Nhưng Tề Thiền Dương không ngủ sâu giấc, có tiếng động gì là anh ta sẽ tỉnh giấc ngay!

Tề Thiền Dương căng thẳng cầm “Quà Tặng Của Cá Voi” trong tay, một cái đầu ngó vào cửa.

“Anh dậy rồi à?”

Tề Thiền Dương: “...”

Giải Phương Trừng đi vào, lại cầm cây gậy lên.

“Đi thôi, đến giờ ăn sáng rồi.”

“... Sao cậu biết?”

“Số 9 nói.”

Quả nhiên.

Chẳng mấy chốc, giọng nói của Hà Tân vang lên từ phía xa trong hành lang.

“Mau dậy thôi! Đến căng tin ăn sáng! Ai đến muộn sẽ không có cơm ăn đâu!!”

Sau khi Tề Thiền Dương xuống giường nhìn ra ngoài cửa, anh ta sững sờ.

Hà Tân hôm qua đảo mắt như rang lạc giống như đang chọn lựa hàng hoá, lúc này lại đứng ở một chỗ cách đấy mười mét, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Giải Phương Trừng.

Giải Phương Trừng lười biếng dựa vào cửa, hình như cậu chê động tác này hơi mệt nên lại đứng thẳng.

Hà Tân đứng cách đấy mười mét lập tức lùi ra sau một bước.

Tề Thiền Dương ngạc nhiên: “Đệch!”

Giải Phương Trừng cũng ngạc nhiên: “Đệch! Đến mức ấy luôn à?”

Ngày hôm qua Giải Phương Trừng không đánh gã, chủ yếu là do Hà Tân chạy quá nhanh cậu không đuổi kịp.

Tiếng chuông lại vang lên lần nữa, trong các phòng bệnh liên tục vang lên đủ mọi loại tiếng động.

Không lâu sau, NPC bệnh nhân hôm qua đã bình thường lại sau khi uống thuốc đi ra khỏi phòng đầu tiên, đi dọc theo hành lang xuống căng tin như một thói quen.

Tiếp theo là số 4.

Cô gái ngày hôm qua biến thành bộ dạng đáng sợ hôm nay đã quay trở lại hình dáng ban đầu, vẫn buộc tóc hai bên trông giống như một con búp bê, đi ngang qua trước mặt hai người họ.

Tề Thiền Dương nhíu mày.

“Có vẻ như bệnh nhân là NPC có thể chữa trị được.”

“Cái gì cơ?”

Tề Thiền Dương giải thích: “Có một số phó bản sẽ có NPC có thể quay trở lại hình dáng ban đầu vào ngày hôm sau dù cho có chết, đây là NPC có thể chữa trị.”

“Đỉnh vậy à?”

Tề Thiền Dương nhớ ra: “Đúng rồi, NPC số 1 đi đâu rồi?”

“À, đang ở trong phòng bệnh của số 9 đấy.”

“??”

“Sáng nay anh ta tỉnh dậy, tôi bảo anh ta đi an ủi số 9 một lúc.”

So sánh hai bệnh nhân chết hoặc ngất xỉu trước mười hai giờ kia thì số 9 bị trói trong căng tin cả đêm, mãi cho đến khi NPC trong căng tin đi làm thì gã mới được thả ra.

Sáu giờ sáng, lúc số 9 loạng choạng trở về thì cổ của gã đã về với trạng thái bình thường, sau khi nhìn thấy Giải Phương Trừng, gã lắc đầu nguầy nguậy, cái cổ vẫn dài hơn cổ người bình thường giống như vòi phun nước trên mặt cỏ.

Giải Phương Trừng muốn nói lý với gã: “Cái này không thể trách tôi được đâu? Ngày hôm qua anh còn muốn ăn tôi đấy!”

Số 9 nức nở: “12 giờ, không ăn...”

“À, đến 12 giờ là anh sẽ bình thường đúng không?”

“Ừ...”

Giải Phương Trừng sờ mũi nói: “Thế thì anh vất vả rồi.”

Số 9 khóc sướt mướt quay về phòng.

Thế nên sau khi số 1 tỉnh dậy Giải Phương Trừng đã vỗ vai anh ta, sau đó vỗ vỗ cổ, ngực, tay chân anh ta... Dù sao cuối cùng số 1 vẫn phải nhượng bộ, khập khiễng đi tìm số 9.

Tề Thiền Dương: “...”

“Sao thế?”

Có quá nhiều thứ để phàn nàn, Tề Thiền Dương há miệng thở dốc: “... Số 1 nghe lời cậu à?”

Giải Phương Trừng nói một cách hàm súc: “Cũng tạm, trao đổi một lúc là được.”

Một lúc sau, các người chơi cũng lần lượt tỉnh dậy.

Mọi người đã được ngủ một giấc, nhưng dường như trạng thái tinh thần của bọn họ còn không bằng ngày hôm qua.

Sắc mặt Tiết Khải vàng như nến: “Rốt cuộc viên thuốc kia là gì thế? Tối hôm qua tôi cứ liên tục mơ thấy ác mộng.”

“Tôi cũng thế tôi cũng thế! Tôi cứ liên tục mơ thấy lúc tôi chết.”

“Tôi thì mơ thấy cảnh trong căng tin ngày hôm qua… Oẹ...”

Nhưng người chơi uống thuốc đều mơ thấy ác mộng, có vẻ như sắc mặt của Cốc San San là tốt nhất trong nhóm.

Có rất nhiều người tò mò hỏi cô ấy ngày hôm qua sau khi cô ấy không uống thuốc đã xảy ra chuyện gì.

Cốc San San kể lại đầu đuôi chuyện ngày hôm qua số 4 đột biến, trong nhóm người liên tục vang lên tiếng xuýt xoa.

NPC bệnh nhân bây giờ nhìn đã đủ đáng sợ rồi, vậy mà bọn họ còn đột biến được nữa! Sau khi đột biến xong lại đáng sợ như thế!

Bọn họ thật sự có thể vượt qua được phó bản này sao?

Sau khi Lục Tiểu Cầm nghe xong cũng rất sốt ruột: “Vậy cô không sao chứ?”

“Ngày hôm qua suýt chút nữa tôi đã chết rồi, may mà có anh Tề cứu tôi.”

Cách đấy hơn mười mét, Hà Tân lại thúc giục thêm lần nữa: “Đến giờ ăn cơm rồi!”

Có rất nhiều người run rẩy khi nghe thấy giọng của gã, Lục Tiểu Cầm sợ hãi nắm lấy tay áo Cốc San San.

Trong lòng Tề Thiền Dương cũng hiểu được một số chuyện.

Anh ta bình tĩnh nói: “Chúng ta đi ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói tiếp.”

Đến căng tin, các NPC bệnh nhân đã ngồi vào chỗ, đến cả số 1 với số 9 cũng không biết đã xuống từ chỗ nào, lúc này hai người đang ngồi trước bàn ăn.

Chín bệnh nhân đồng loạt nhìn về phía bọn họ, những khuôn mặt khác hẳn với người thường đối diện với bọn họ, Lục Tiểu Cầm nghĩ đến chuyện hôm qua do Cốc San San tả lại, sợ tới mức run lẩy bẩy, Cốc San San nắm lấy tay cô ấy, an ủi cô ấy: “Không sao đâu.”

Sau khi các người chơi ngồi xuống theo thứ tự, bữa sáng nhanh chóng được bê lên. ( truyện trên app T Y T )

Dưa muối và cháo trắng, mỗi người được hai cái bánh quẩy.

Bữa sáng nhìn tưởng chừng như rất bình thường đã phần nào xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng mọi người.

Sau khi Cốc San San ngồi vào chỗ, bệnh nhân số 4 ngồi bên cạnh nhìn cô ấy: “Chị ơi.”

Trong lòng mọi người sởn da gà.

Ngày hôm qua trong “Ve Sầu”, NPC này cũng dùng giọng điệu này để nói ra câu nói đáng sợ nhất.

… Đến đây chơi trò chơi đi, đoán xem trên người chị có bao nhiêu thịt.

Còn lúc này, cô gái này nhìn trông giống một cô gái bình thường, chỉ có tròng mắt là nhô ra, khi nhìn chằm chằm vào người khác sẽ khiến người ta lạnh hết sống lưng.

Cô ta nghiêng đầu: “Chị gái, hôm qua chị thông minh lắm đấy! Nhưng tối nay Thanh Thanh sẽ không thua nữa đâu!”

Trên bàn ăn yên lặng như tờ.

Lục Tiểu Cầm che miệng, nhìn cô ấy với vẻ rất lo lắng.

Nhưng Cốc San San lại rất bình tĩnh, lúc này cô ấy vẫn không quên hỏi: “Vậy nếu tối nay chị chọn uống thuốc, Thanh Thanh có uống thuốc không?”

Số 4 mếu máo, cúi đầu xuống ăn cháo.

Số 1 cũng không uống thuốc lúc này yên lặng không nói câu nào, mà chỉ cúi đầu ăn bánh quẩy.

Trong lúc yên tĩnh, Giải Phương Trừng hỏi số 9: “Tôi cũng rất tò mò, Cửu này, nếu đêm nay tôi uống thuốc anh có uống theo không?”

Mắt số 9 sáng ngời: “Uống, uống... Muốn uống thuốc.”

Đầu óc Tiết Khải nảy số rất nhanh, lúc này cậu ta lập tức nhận ra: “Anh Giải, ngày hôm qua anh cũng không uống thuốc à??”

“Ừ.”

Mọi người nhìn cậu, Tiết Khải lanh mồm lanh miệng: “Hôm qua anh không uống thuốc xong có sao không? Mấy cái...”

Tiết Khải hất cằm về phía Hà Tân đứng trước cửa ra hiệu.

“Thuốc này có thể không uống không?”

“Có chứ.”

“Vãi! Sao anh làm được thế??”

Giải Phương Trừng hàm súc: “Trao đổi với bác sĩ một lúc thôi.”

Tôn Miểu vội hỏi: “Trao đổi được hả? Có dễ trao đổi không?”

Giải Phương Trừng thành thật: “Không dễ trao đổi lắm đâu.”

Nói xong cậu lại nói thêm: “Vậy nên tôi khuyên mọi người đừng giao tiếp với bọn họ.”

Trong lòng mọi người thầm nói, trừ cậu ra thì làm gì có ai đi nói chuyện với đám NPC này đâu!

Tiết Khải cũng hơi nhắm mắt làm liều theo cậu, lúc này cậu ta còn định rút kinh nghiệm: “Anh giao tiếp với bọn họ kiểu gì thế?”

Giải Phương Trừng tự đứng ra làm mẫu.

Cậu quay đầu lại, nhìn về phía Hà Tân đang nhìn mình chằm chằm: “Nhìn cái gì mà nhìn? Muốn chết à!”

Hà Tân hung dữ liếc xéo cậu một cái, nhưng lại cúi đầu xuống.

Giải Phương Trừng thản nhiên nói: “Thấy chưa, anh ta không nhìn tôi nữa, thế này chẳng phải giao tiếp thành công rồi à?”

Tiết Khải: “????”

Mọi người: “?????”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play