Giải Phương Trừng làu bàu: “Đang yên đang lành, tự nhiên chửi người ta là sao?”

Nghe giọng điệu của cậu còn có chút ấm ức nữa.

Đang yên đang lành?!

Tề Thiền Dương nhắm nghiền mắt, cố gắng hít thở sâu mấy lần để giữ bình tĩnh.

Nét mặt của anh ta đầy phức tạp: “Rốt cuộc cậu là ai?”

“Hửm? Tôi nói rồi mà?”

“Trưởng phòng tài chính Âm Phủ đã về hưu?”

“Chuẩn không cần chỉnh!”

Tề Thiền Dương: “...”

Anh ta lại nhìn người trước mặt bằng ánh mắt nghiền ngẫm.

Giả ngu.

Sâu không lường được.

Rõ ràng thực lực của người này mạnh hơn anh ta... Không.

Sau nhiều năm kể từ khi trò chơi vô hạn bắt đầu, các người chơi từ một mâm cát rời rạc thuở đầu đã phát triển đến bây giờ, hình thành một môi trường sinh thái mới.

Vì tính đặc thù của trò chơi kinh dị, nhiều người không tài nào thích nghi với phó bản nổi, nhưng muốn sống sót ở căn cứ thì lại phải dùng điểm để đổi lấy thức ăn.

Thế nhưng đồ ăn ở trung tâm thương mại quá đơn điệu, không ít người chơi quyết đoán làm nghề đầu bếp, dùng tài nấu nướng của mình để đổi lấy thức ăn.

Tương tự, tại căn cứ có cả tiệm hoa, cửa hàng bán tác phẩm nghệ thuật... Loại người chơi này được gọi chung là người chơi mảng cuộc sống đời thường. Như những bông hoa và gốm sứ mà mình có trong tay, họ đã tô điểm thêm sắc màu sặc sỡ cho trò chơi vô hạn, để cuộc sống ở trò chơi kinh dị này trở nên náo nhiệt hơn.

Miễn là có thể sống sót vượt qua phó bản dành cho toàn thể nhân viên mà hệ thống bắt buộc người chơi tham gia mỗi năm một lần, người chơi mảng cuộc sống đời thường sẽ có được một năm yên bình tại căn cứ.

Tuy nhiên, những người này không có ước mơ phấn đấu tích lũy đủ điểm để trở lại cuộc sống hiện thực mà chỉ tham gia cho có. Với quan điểm này, cho dù họ may mắn vượt qua phó bản thứ nhất đi chăng nữa thì phần lớn người chơi mảng cuộc sống đời thường cũng sẽ chết trong phó bản dành cho toàn thể nhân viên hệ thống. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Hầu hết những người ở đây là kiểu người chơi chủ động vào phó bản để kiếm điểm tích lũy như Tề Thiền Dương. Đây mới là loại người chơi chủ yếu trong trò chơi vô hạn.

Mặc dù mỗi người vượt phó bản với mục đích khác nhau, một số người muốn gom đủ điểm tích lũy để trở lại thế giới hiện thực, một vài người thì muốn trở thành kẻ thống trị một phương, trở nên nổi trội trong trò chơi này, người thì chỉ đơn thuần là không biết nấu ăn, không biết làm vườn, cái gì cũng không biết... Nhưng mọi người đều đấu tranh, cầu sinh trong trò chơi này. Họ dễ dàng tiếp xúc với nhau nên việc thành lập các công hội là xu thế tất yếu.

Tề Thiền Dương là thành viên một công đoàn tên là Nhà Cây Cho Mèo Ấm Áp. Mặc dù nghe tên khá buồn cười nhưng hội trưởng của công đoàn này lại đứng thứ mười bảy trên bảng điểm tích lũy, thế nên công đoàn cũng có chút tên tuổi trong số những người chơi.

Hội trưởng chính là người lợi hại nhất trong số những người Tề Thiền Dương quen biết. Lúc này đây, anh ta thầm so sánh người trước mắt với hội trưởng, nhưng so sánh một lát mà vẫn không biết rốt cuộc ai mạnh hơn ai.

Lẽ nào người này là cao thủ nào đó có thứ hạng cao hơn trên bảng xếp hạng?

Nghĩ đến đây, ít nhiều gì Tề Thiền Dương đều thở phào nhẹ nhõm.

Dù kết quả là gì đi chăng nữa, ít nhất người này đã cứu anh ta thì chắc hẳn không phải hạng người lấy giết chóc làm thú vui.

Mặc dù hơi trẻ trâu thật...

Có một cao thủ với bàn tay có thể tung ra những cú đánh cực mạnh ấy, Tề Thiền Dương nghĩ ngợi một lát rồi trưng cầu ý kiến của đại thần: “Bây giờ chúng ta đi tìm manh mối tiếp hay đi tìm Giải Phương Trừng trước?”

“Sao cũng được.”

“Vậy chúng ta đi tìm Cốc San San trước, sắp xếp lại các manh mối chúng ta đang có nhé.”

“Được thôi.”

Tề Thiền Dương kìm lòng không đặng mà nhìn cậu.

Bởi vì tính đặc thù của trò chơi vô hạn mà nhiều người trở nên nóng tính, cộc cằn hơn hẳn.

Anh ta quát cậu vô số lần mà chưa bao giờ thấy Giải Phương Trừng nổi giận lần nào.

Tính cách tốt, thực lực mạnh, hai yếu tố này thật sự buộc người ta bất giác cảm thấy hình tượng của đối phương trở nên vĩ đại hơn hẳn, đến nỗi có thể xem nhẹ cả khuyết điểm nhỏ là trẻ trâu.

Vừa suy nghĩ trong lòng, Tề Thiền Dương vừa thành thạo kề sát vào chân tường, thò đầu ra thăm dò tình hình trên hành lang.

Sau đó, khóe mắt anh ta nhìn thấy bóng người bên cạnh chợt lóe lên. Anh ta tập trung nhìn sang, thấy Giải Phương Trừng đã vác cây gậy của mình đi nghênh ngang trên hành lang rồi, đã thế cậu còn quay đầu nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên nữa: “Anh làm gì thế? Gì mà trông lén lút bỉ ổi thế?”

Đệt mẹ!

Anh ta thế này mà gọi là lén lút bỉ ổi à???

Đây là tính tự giác của một người chơi lão làng đấy có biết không???

Trong lòng Tề Thiền Dương vô cùng căm phẫn, mấp máy môi, nhưng rồi anh ta cũng không than phiền gì.

Dù sao người trước mắt cũng là kẻ cứng rắn, mạnh mẽ khi đập gậy hai phát khiến NPC phải bỏ chạy.

Để không bị chê là “lén lút bỉ ổi”, Tề Thiền Dương không còn cách nào khác ngoài nghênh ngang đứng trên hành lang theo cậu.

Nhưng bởi vì anh ta có tính cẩn thận đã quen nên không kiềm được mà nhắc nhở: “Boss lớn nhất của trò chơi này vẫn chưa xuất hiện, có lẽ tay viện trưởng kia còn mạnh hơn cả NPC mà cậu đã gặp nữa.”

Giải Phương Trừng đáp “ờ ờ” cho có.

Chỉ có tiếng bước chân của hai người vang vọng trên hành lang yên tĩnh, bình sinh Tề Thiền Dương chưa bao giờ kiêu ngạo đến vậy.

Mới ngày đầu tiên vào trò chơi, cậu chưa tìm ra phương pháp vượt phó bản mà đã thong dong “đi dạo” trên hành lang giữa đêm hôm khuya khoắt một cách trắng trợn, không buồn nghĩ tới chuyện ẩn nấp. Anh ta mà nói câu này thì có ai thân với anh ta tin nổi chứ? ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ít nhiều gì điều này cũng làm cho Tề Thiền Dương không quen cho lắm.

Anh ta khẽ tằng hắng một tiếng, lảm nhảm: “Nếu cậu bắt gặp viện trưởng, cậu nghĩ liệu cậu có thắng được ông ta không?”

Đúng là anh ta đang nói nhảm thật.

Cho đến thời điểm hiện tại, NPC trông có vẻ là NPC mạnh nhất phó bản này vẫn chưa xuất hiện, không một ai biết thực lực của NPC này sẽ thế nào. Cho dù Giải Phương Trừng tài giỏi đến đâu đi chăng nữa thì cũng đâu thể nào ước lượng được tỷ lệ chiến thắng của mình được?

Ngay sau đó, Giải Phương Trừng trả lời anh ta: “Chắc là tám mươi phần trăm.”

Đệt mẹ! Ngạo mạn thế!

Tề Thiền Dương thầm chửi trong lòng, nhưng rồi anh ta lại không kìm được mà hỏi tiếp: “Tám mươi phần trăm? Vậy hai mươi phần trăm không chắc chắn kia là nguyên nhân do đâu?”

Giải Phương Trừng nhìn anh ta: “Do tôi muốn khiêm tốn thôi...”

Tề Thiền Dương: “...”

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, họ đã đến phòng bệnh số 1.

Tề Thiền Dương mở cửa, thấy Giải Phương Trừng vẫn giữ nguyên tư thế rúc vào góc tường và thủ sẵn đạo cụ trên tay.

Thấy người mở cửa là họ, Cốc San San thở phào nhẹ nhõm.

Tề Thiền Dương thầm la hét trong bụng: Nhìn đi! Đây mới là người chơi bình thường này!

Giải Phương Trừng không mảy may cảm nhận được tiếng gào thét đầy nhức nhối của Tề Thiền Dương. Sau khi vào phòng bệnh số 1, cậu đi tới chiếc giường cạnh cửa, lại dựng thẳng cây gậy rồi chống hai tay lên.

“Ông cụ lọm khọm” lại mơ màng ngủ tiếp.

Tề Thiền Dương dùng hết sức bình sinh để kiềm chế, thôi miên bản thân hết lần này đến lần khác: Đây không phải đứa đầu đường xó chợ, đây là cao thủ. Đây không phải đứa đầu đường xó chợ, đây là cao thủ.

Mặc niệm lần thứ N, cuối cùng tâm trạng của Tề Thiền Dương cũng được xoa dịu. Anh ta bắt đầu chia sẻ với Giải Phương Trừng về những manh mối mà mình tìm được.

Mà thật ra cũng không hẳn do anh ta tìm được.

Tại phòng của Lưu Hàm Nguyệt dưới tầng một, khi Tề Thiền Dương trả lời các câu hỏi của Lưu Hàm Nguyệt, cô bé luôn nói cho anh ta biết đáp án chính xác mỗi khi anh ta trả lời sai. Tề Thiền Dương cố gắng trả lời nhiều câu hỏi nhất có thể. Sau cùng, anh ta đã mường tượng được phương hướng vượt phó bản.

“Ban đầu bệnh viện này chỉ có ba bác sĩ, gồm viện trưởng Trần Hướng Nguyên, bác sĩ Hàn Kỳ và bác sĩ thực tập Hà Tân. Ba người tạo thành một nhóm nghiên cứu giải phẫu thay đầu, trong đó, đã biết nguyên nhân Hàn Kỳ muốn làm giải phẫu thay đầu vì gia đình anh ta có tiền sử mắc bệnh ung thư, khả năng cao anh ta cũng sẽ mắc bệnh ung thư. Hà Tân thì do chân ngắn, vóc dáng thấp bé bẩm sinh. Còn viện trưởng thì chưa biết.”

“Cát Quyên bị rối loạn tinh thần sau khi ly hôn, đổ lỗi cuộc hôn nhân của mình bị đổ vỡ là do con gái chưa đủ giỏi, thế nên cô ta thay tất tần tật mọi bộ phận trên người Lưu Hàm Nguyệt, bao gồm tay chân, nội tạng vân vân. Điều đó làm cho Lưu Hàm Nguyệt phát điên, cô bé chính là người tạt acid sulfuric lên nửa bên mặt Cát Quyên.”

“Còn nữa.” Tề Thiền Dương lặng thinh: “Hôm nay không phải ngày mười một tháng tám...”

Song, anh ta chưa kịp dứt câu thì tiếng chuông báo hiệu trời đã sáng vang vọng khắp bệnh viện.

Đợi mười hai tiếng chuông kết thúc, Tề Thiền Dương mới tiếp tục: “Hôm nay mới là ngày 11 tháng 8.”

Giải Phương Trừng ngẩn người, bấy giờ cô ấy mới sực hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Nói cách khác, tờ báo mà các anh lấy được là báo của ngày hôm nay? Báo chiều nay ư?”

“Có lẽ là vậy.”

Giải Phương Trừng nhíu mày: “Sao có thể...”

Nếu như tờ báo mà họ tìm thấy được phát hành vào ngày 11 tháng 8, hôm nay lại là ngày 11 tháng 8 thì không phải họ đã có bàn tay vàng có thể dự báo chuyện gì sẽ xảy ra vào một ngày tới rồi sao?

“Tôi cũng không biết, nhưng trước kia có một người chơi rất giỏi từng phân tích với tôi thế này. Anh ấy nói một số manh mối trông rất bất thường, thậm chí có đôi khi còn khó tin sẽ xuất hiện trong phó bản. Cho dù nó có khó tin đến đâu thì cũng phải tin tưởng nó. Bởi vì manh mối này có thể có ý nghĩa rằng nếu không có nó thì người chơi không thể vượt phó bản được.”

Nôm na là tỷ lệ NPC trong phó bản thắng quá lớn, tỷ lệ người chơi chết quá cao, hệ thống bất đắc dĩ phải cho họ một ít gợi ý.

Điều đó đã chứng thực suy đoán của Tề Thiền Dương.

“Mặc dù bệnh viện tâm thần Lam Sơn là phó bản cấp một nhưng rất có thể nó là phó bản chạm ngưỡng, tức là phó bản tuy vẫn được xét là cấp một nhưng độ khó đã gần chạm mức cấp hai. Sỡ dĩ nó là phó bản cấp một là vì kỷ lục vượt phó bản được ghi lại khá cao, có thể đúng lúc có cao thủ phá ải, nâng cao tỷ lệ người chơi sống sót vào lần đó của phó bản lên hơn hai mươi phần trăm nên hệ thống chia phó bản này thành cấp một. Tuy nhiên, đối với người chơi phổ thông thì tỷ lệ chết của phó bản này cực kỳ cao, nếu không thì hệ thống đã chẳng cung cấp gợi ý cho người chơi dễ dàng rồi.”

Có một câu Tề Thiền Dương không thốt ra: Đối với người chơi phổ thông, tỷ lệ chết trong phó bản này có thể gần chạm đến một trăm phần trăm.

Có diễn đàn chung dành cho người chơi, nhiều người chơi sau khi vượt qua phó bản sẽ lên đây chia sẻ một vài bí kíp vượt ải. Sở dĩ công đoàn lớn thu hút người chơi nhiều hơn là vì sau khi gia nhập công đoàn, thành viên sẽ được truyền lại bí kíp chinh phục phó bản độc nhất vô nhị của công đoàn.

Một số phó bản có tỷ lệ chết cao ngất ngưởng, đến nay vẫn chưa ai có thể vượt qua được thảo luận hết sức sôi nổi trên diễn đàn.

Ví dụ điển hình là phó bản cấp một “Bệnh viện tâm thần Lam Sơn”. Đáng lý ra hệ thống đã cung cấp gợi ý cho người chơi thì tỷ lệ chết sẽ không thấp mới phải.

Nhưng từ trước đến nay, người hễ khi nào rảnh rỗi là lại lướt diễn đàn hóng bí kíp như Tề Thiền Dương chưa bao giờ nhìn thấy tin tức gì liên quan đến phó bản này cả.

Chỉ có một khả năng duy nhất dẫn đến hiện tượng này: Trừ đội người chơi đã nâng tỷ lệ vượt phó bản lên hai mươi phần trăm trở lên ra, những người chơi khác vào phó bản này cơ bản đều đã chết, không ai có thể truyền tin tức này ra ngoài.

Bởi lẽ mức độ nguy hiểm của phó bản này đã không còn là mức độ mà phó bản cấp một có thể sánh bằng nữa.

“Còn nữa, trong các bệnh nhân NPC, có một bệnh nhân là người bình thường.” Tề Thiền Dương nhớ lại biểu cảm của Lưu Hàm Nguyệt lúc nói câu này: “'Chỉ có người này là đặc biệt. Tuy người này bình thường nhưng rồi cũng sẽ không chịu nổi áp lực, trở thành kẻ tâm thần'. Tôi nghĩ đây là manh mối cực kỳ quan trọng.”

Giải Phương Trừng hỏi: “Vậy làm thế nào để chúng ta tìm ra người bình thường duy nhất này?”

Tề Thiền Dương vừa định nói gì thì dừng lại một vài giây để suy ngẫm, sau đó quay đầu sang.

Giải Phương Trừng vẫn còn đang tựa vào cây gậy một cách buồn tẻ. Thấy anh ta ngoảnh đầu nhìn mình, người này ngước mí mắt lên... Lại còn chỉ nhìn bằng nửa con mắt thôi nữa chứ!

Ăn gì mà bố láo thế!!

Tề Thiền Dương nhắm mắt, lúc này mới dò hỏi: “Cậu có ý kiến gì không?”

“Không.” Giải Phương Trừng trả lời như chém đinh chém sắt, không có một chút do dự nào.

“...” Tề Thiền Dương đen mặt: “Cậu có biết tôi đang nói về gì không?”

“Biết chứ, cách để tìm ra người bình thường duy nhất chứ gì!”

“Vậy cậu có...”

“Không.” Giải Phương Trừng nhìn anh ta, thấy anh chàng này đúng là kỳ quái thật sự: “Nếu anh hỏi tôi thì ý tưởng của tôi là trói hết lại, thẩm vấn từng người một.”

Dứt câu, Giải Phương Trừng còn ngồi thẳng người lên, hai mắt sáng bừng thật: “Ờ nhỉ! Hay là trói cả đám lại hết đi?”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play