Tại phòng khám trên tầng hai.
Cửa phòng đang đóng thì bị mở toang, Tề Thiền Dương khạc từng ngụm máu to, ngã xuống đất.
Cả đôi chân của anh ta đều không còn nữa. Lưu Hàm Nguyệt đang đứng ở cửa, có một dấu chân in đậm trên mặt cô bé.
Đó là do lúc nãy khi Tề Thiền Dương nhảy qua Lưu Hàm Nguyệt, cô bé đã từ tốn vươn tay ra, chuẩn bị giở trò cũ.
Tề Thiền Dương nhận thấy được một điều, rằng mặc dù tốc độ của con quái vật này không hề chậm chạp chút nào nhưng nó vẫn đi một cách ung dung như dắt chó đi dạo, xem anh ta như trò hề.
Tuy nhiên, đừng coi thường người chơi đã vượt phó bản trong trò chơi kinh dị đến sáu lần!
Tề Thiền Dương dùng hết chút sức lực ít ỏi cuối cùng, chân đột nhiên tăng tốc, đá thẳng vào mặt Lưu Hàm Nguyệt.
Thế nhưng đó cũng chính là cú đá cuối cùng của anh ta.
Lưu Hàm Nguyệt tóm chặt lấy cổ chân Tề Thiền Dương bằng móng vuốt nhọn hoắc, đập anh ta xuống đất lia lịa như chùy sao băng. Chưa hết, cô bé còn không ngần ngại đập Tề Thiền Dương vào cửa phòng khám trên tầng hai.
Không thể trụ nổi nữa rồi...
Tề Thiền Dương không còn cảm nhận được đau đớn nữa.
Nhìn trần nhà xa lạ của phòng khám, anh ta đảo con mắt còn sót lại, quan sát xung quanh để thu thập đầu mối theo thói quen.
Nhưng cũng vô ích thôi.
Tề Thiền Dương muốn thở dài, khổ nỗi cơ thể của anh ta lúc này chẳng khác gì quả bóng lọt hơi ra ngoài cả.
Đành thôi vậy... Anh ta chiến đấu được đến bây giờ là đã giỏi lắm rồi.
Gương mặt của quái vật ngày một gần hơn, Lưu Hàm Nguyệt giận dữ quát tháo bên tai anh ta. Tiếng hét của cô bé nghe vô cùng chói tai.
“Sao anh dám đá tôi! Sao anh dám đá tôi!”
Cái này có mẹ gì đâu mà tao không dám làm?
Chẳng qua là do đã kiệt sức rồi thôi, không thì thậm chí Tề Thiền Dương đã muốn giơ ngón giữa với cô bé rồi.
Thấy anh ta chẳng có phản ứng gì, Lưu Hàm Nguyệt nổi nóng vươn tay ra, đâm mạnh vào bụng anh ta. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Cho dù cơ thể đã không còn cảm giác gì nữa thì Tề Thiền Dương vẫn co giật vì tác động từ Lưu Hàm Nguyệt. Anh ta phun một ngụm máu, tình cờ phun trúng ngay mặt Lưu Hàm Nguyệt.
“Á á á á á!”
Có lẽ vì hiện tượng hồi quang phản chiếu, giờ phút này, Tề Thiền Dương vẫn còn bật cười được.
“Anh cười cái gì mà cười?!”
Lưu Hàm Nguyệt giơ tay lên thật cao.
Tề Thiền Dương buông lỏng cơ thể, nhắm mắt lại.
Anh ta thầm tự giễu bản thân. Trước khi vào phó bản, anh ta đã dõng dạc tuyên bố với bạn bè rằng cấp một thì cứ thoải mái thôi, có khó gì đâu.
Không ngờ, một người từng vượt phó bản cấp hai như anh ta lại có ngày chết trong tay NPC của phó bản cấp một.
Biết ngay trò chơi này cần có đồng đội, hành động một mình thì không được mà.
Hy vọng tám người mới còn lại sẽ lấy được thứ anh ta để lại, sau đó đoàn kết lại...
“Ủa?”
Đột nhiên, một giọng nói đầy quen thuộc cất lên tại cửa phòng.
Cảnh vật trước mắt Tề Thiền Dương bỗng dưng tối sầm.
Anh ta mở mắt.
Người chơi kỳ lạ được anh ta gửi gắm tất cả niềm hy vọng - Giải Phương Trừng - đang đứng ở cửa, kiễng chân nhìn vào trong phòng.
Khi chạm mặt với Tề Thiền Dương, cậu còn tỏ ra sửng sốt: “Sao mới mấy phút không gặp mà anh đã sắp ngỏm rồi?”
Đệt mẹ!
Tề Thiền Dương lại phun một ngụm máu lớn.
Lưu Hàm Nguyệt chậm rãi quay đầu lại, nhìn lom lom người ở đằng sau.
Tề Thiền Dương run rẩy đưa tay ra, giữ chặt NPC trước mặt.
“Chạy...”
Anh ta chỉ có thể thốt một tiếng rất nhỏ, gần như là thều thào.
Lưu Hàm Nguyệt cười khẩy: “Đừng hòng ai chạy thoát!”
Dứt lời, cô bé nhanh chóng vươn tay đến, móng tay sắc bén lóe sáng...
“Rầm!”
Sau tiếng va đập khủng khiếp ấy, Lưu Hàm Nguyệt như một quả bóng chày bị gậy đánh vào tường.
Tề Thiền Dương còn chưa kịp phản ứng gì, nhưng vì bị Lưu Hàm Nguyệt giữ bằng tay phải nên anh ta cũng đập vào tường kêu “rầm rầm” nhưng nhẹ hơn.
Bị va vào tường, Tề Thiền Dương lại phun tiếp một ngụm máu ra, sau đó ngã sõng soài xuống đất.
Mắt anh ta nổ đom đóm, mơ mơ màng màng nằm bệt ra đó, nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình.
Sau khi Giải Phương Trừng nện một phát, cây gậy đã cong oặt ra.
Mãi cho đến hiện tại, Tề Thiền Dương mới nhận ra cây gậy của cậu hình như được gắn từ sáu cây gậy sắt nhỏ.
Người gắn cây gậy này có trình độ khá tốt, hình như còn đánh bóng làm cho toàn thân cây gậy đã thành một khối trọn vẹn.
Vì cú đánh đã làm cây gậy cong lại nên Giải Phương Trừng đưa tay ra.
Cây gậy sắt được cậu bẻ thẳng trở lại một cách nhẹ như lông hồng, như thể đó chỉ là một sợi dây thừng chứ không phải làm bằng sắt nữa.
“A a a a a!” Lưu Hàm Nguyệt gầm lên, lại nhào về phía Giải Phương Trừng.
Giải Phương Trừng vừa bất ngờ vừa mừng rỡ: Con bé này không bỏ chạy nè!
Cậu giơ gậy lên rồi quất một phát.
Lại là âm thanh “bốp” rõ to vang lên.
Bấy giờ Tề Thiền Dương mới biết tại sao thỉnh thoảng mình lại có cảm giác tòa nhà này rung lên rồi.
Bởi vì sau cú đập ấy, Lưu Hàm Nguyệt nện thẳng vào tường hệt một quả bóng chày thật sự, làm cho cả bức tường ầm ầm sụp đổ.
NPC có ngu cỡ nào thì cũng biết mình không thể nào đánh thắng cậu. Cái tên cầm gậy này đáng sợ chết đi được!
Sau khi ngã vào phòng bên cạnh, Lưu Hàm Nguyệt tông cửa phòng bên, chạy mất dạng với tốc độ còn nhanh hơn cả Tề Thiền Dương.
Sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng Giải Phương Trừng vẫn đến bên cạnh Tề Thiền Dương trước.
Tề Thiền Dương nhìn cậu, tưởng chừng anh ta sắp rớt nước mắt tới nơi.
Được cứu rồi!! Nếu còn sống được thì có ai muốn chết đâu!
Giải Phương Trừng ngồi xổm xuống, kiểm tra thương tích của Tề Thiền Dương trước: “Với tình trạng của anh, mặc dù tôi không chuyên về lĩnh vực này nhưng rõ ràng anh không cứu nổi nữa rồi. Anh hãy ra đi thanh thản nhé. Đừng lo, xuống dưới cứ báo tên tôi, tôi có người quen ở đó.”
Nói xong câu ấy, Giải Phương Trừng che mắt anh ta lại như thể anh ta là người chết không nhắm mắt.
Kết quả, khi cậu buông tay ra thì Tề Thiền Dương vẫn mở mắt nhìn cậu, môi khẽ mấp máy. Dường như anh ta đang nói gì.
Giải Phương Trừng cúi người xuống: “Anh nói gì?”
Tề Thiền Dương chỉ có thể nói những tiếng rất nhỏ, gần như là thều thào: “Phòng bệnh số 9...”
Giải Phương Trừng hiểu anh ta muốn nói gì ngay: “À, có đồ ở phòng bệnh số 9 đúng không?”
Tề Thiền Dương gật đầu, nhìn cậu bằng ánh mắt tràn trề sự mong đợi.
Giải Phương Trừng lại đặt tay lên mắt anh ta như đang dỗ dành trẻ nhỏ.
“Được, tôi biết rồi, tiễn anh xong tôi sẽ đến phòng bệnh ngay. Anh cứ yên tâm ngủ đi.”
Và rồi buông tay ra thì Tề Thiền Dương vẫn còn nhìn cậu... Không, thế này giống như là trợn trừng mắt với cậu hơn, ánh mắt như muốn chửi thề tới nơi thế kia mà.
Giải Phương Trừng cau mày, lại cúi người xuống: “Anh còn lời trăng trối gì nữa?”
Môi Tề Thiền Dương run bần bật: “Có thuốc...”
“Anh muốn gì cơ?” Giải Phương Trừng hỏi lại lần nữa.
“Thuốc...”
“??? Thứ gì?”
“Thuốc*!”
(*: Trong tiếng Trung, từ “thuốc – yào” với từ “muốn - yāo” đọc gần giống nhau)
Giải Phương Trừng chẳng biết phải làm sao: “Giờ nào rồi mà còn rap nữa?”
Tiếng “phụt” vang lên, Tề Thiền Dương lại hộc máu.
Thấy biểu cảm tức sắp chết của anh ta, cuối cùng Giải Phương Trừng cũng tỉnh ngộ: “À!! Phòng bệnh số 9 có thuốc đúng không? Sao anh không nói sớm?”
Tề Thiền Dương nhắm mắt, không muốn nhìn cậu thêm một lần nào nữa. Anh ta ngỡ như thương tích bây giờ của mình một nửa là do bị đánh, một nửa là do bị chọc tức mà ra vậy.
“Anh cố gắng cầm cự nhé!” Nói xong câu này, Giải Phương Trừng thoăn thoắt chạy đến phòng bệnh số 9.
Không nghi ngờ gì nữa, một cái túi xách đang được đặt trên chiếc giường cạnh cửa phòng bệnh.
Lúc ném đồ vào, Tề Thiền Dương đã cân nhắc đến việc Cát Quyên có chấp niệm dọn dẹp mặt đất nên mới ném đồ lên giường thay vì ném xuống sàn.
Giải Phương Trừng vơ lấy túi xách rồi chạy về phòng khám lại. Cậu vừa chạy vừa nghĩ thầm trong bụng.
Tên này trông rõ là to tướng mà sao tâm hồn lại mong manh, yếu đuối thế không biết!
Túi màu hồng nữa mới ghê!
Khi đã đến bên cạnh Tề Thiền Dương, Giải Phương Trừng lôi hết đống đồ đạc trong túi ra: “Cái nào? Này???”
Tề Thiền Dương phải có một ý chí cực kỳ mạnh mẽ thì mới có thể cầm cự lâu đến vậy. Giờ đây, anh ta đã bất tỉnh rồi.
Anh ta lờ mờ cảm nhận được mình bị tát mấy cái, khổ nỗi mí mắt quá nặng nề. Hình như có người lẩm bẩm bên tai anh ta.
“... Bất tỉnh rồi thì cho uống thuốc kiểu gì? Có phễu gì đó không ta...”
Cuối cùng, nước thuốc chứa đựng sinh lực quen thuộc được rót vào miệng Tề Thiền Dương.
Đây là thuốc uống có tác dụng chữa mọi bệnh tật được tạo ra bởi hệ thống.
Đôi chân của Tề Thiền Dương tựa như cây con đang nảy mầm, thịt nhúc nhích, tạo thành một đôi chân mới.
Con mắt bị mù của anh ta cũng dần được chữa trị, cái lỗ trên ngực được lấp đầy bởi thịt mới mọc.
Tề Thiền Dương từ từ mở mắt.
Hiện ra trước mắt anh ta là Giải Phương Trừng đang cầm lọ thuốc bằng một tay, tay còn lại cầm bơm kim tiệm, nhìn anh ta chằm chằm như nhìn một động vật thần kỳ.
Thấy Tề Thiền Dương đã tỉnh lại, người này còn cười toe toét.
“Hi~”
Tề Thiền Dương trừng mắt với cậu, cất tiếng gào bằng cả tấm lòng “nghiêm túc” và “chân thành”: “Bà mẹ cậu!!!”