[Ting! Người chơi Tề Thiền Dương đã kích hoạt nhiệm vụ phó bản phân nhánh: Thắc mắc của bé gái.]

[Cô bé đáng yêu có một vài thắc mắc chưa tìm ra lời giải đáp, có lẽ bạn sẽ là người trả lời được câu hỏi của cô bé chăng?]

[Chú ý: Trả lời sai, cô bé nóng tính sẽ nổi giận đấy!]

Ở bên dưới, một cô bé mặc váy hoa nhí, buộc tóc hai sừng đang nằm sấp dưới đất và nhìn Tề Thiền Dương chằm chằm.

Tay phải cô bé đang cầm một cây bút có hình thù kỳ lạ. Lúc này, cây bút đâm xuyên qua chân Tề Thiền Dương, cố định anh ta trên mặt sàn một cách cực kỳ chắc chắn.

Cô bé từ từ bò ra từ dưới bàn.

Trông cô bé chỉ mới mười một, mười hai tuổi, hai chùm tóc được buộc rất gọn gàng. Sau khi bò ra ngoài, cô bé còn phủi bụi trên người mình.

Sau đó, cô bé ngẩng mặt lên: “Anh trai, anh lấy bài thi của em làm gì vậy?”

Thái độ của cô bé nhìn thì cực kỳ ngoan ngoãn, nhưng kỹ năng Tu Dưỡng Của Tượng Đất của Tề Thiền Dương lại đang báo động dữ dội.

Thực lực của đứa trẻ này ngang ngửa Cát Quyên!

Dù gì thì Tề Thiền Dương cũng là người đã vượt đến sáu phó bản. Lúc này, anh ta ổn định tinh thần, lấy một cây kẹo mút ra khỏi ba lô hệ thống. Đây cũng là một đạo cụ, nó tên là Kẹo Mút Ai Cũng Thích. Đạo cụ này không có thuộc tính gì cả, tác dụng duy nhất của nó chính là “Giúp NPC có thiện cảm với bạn, dù gì thì đâu ai nỡ lòng chối từ một người có Kẹo Mút Ai Cũng Thích chứ?”.

Bằng chứng là giờ phút này, hai mắt cô bé đối diện Tề Thiền Dương sáng bừng như sao, nhận lấy kẹo mút.

Song, cô bé không ăn mà cười tít mắt nhìn Tề Thiền Dương: “Anh trai, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đâu.”

Tề Thiền Dương ngồi xổm để tầm mắt của mình ngang với cô bé, vẻ mặt của anh ta vô cùng dịu dàng: “Em là Lưu Hàm Nguyệt phải không? Anh thấy nét chữ của em đẹp quá nên muốn giữ gìn bài thi của em đó mà.”

Anh ta vừa dứt câu thì tiếng “ting” thông báo của hệ thống vang lên.

[Ting! Rất tiếc, bạn đã làm Lưu Hàm Nguyệt tức giận.]

Không cần đến tiếng “ting” của hệ thống, bởi vì cô bé mới lúc nãy còn cười tít mắt đã sa sầm nét mặt, nhìn Tề Thiền Dương bằng ánh mắt đầy dữ dằn. Cô bé rít lên chói tai: “Đẹp ạ? Nhưng bà ấy vẫn chưa thấy đẹp!”

Dứt lời, Tề Thiền Dương tận mắt chứng kiến có thứ gì đó ngọ nguậy liên tục dưới da bàn tay cầm kẹo mút của Lưu Hàm Nguyệt như thể bàn tay cô bé đã bị thứ gì ký sinh. Chẳng mấy chốc, đôi bàn tay trông bé nhỏ, đáng yêu của thiếu nữ bị thứ này đâm rách, một đôi tay khác mọc ra từ hai tay của cô bé.

Đôi tay mới mọc ra này vô cùng xinh xắn, mười ngón tay thon dài, mảnh mai, móng tay hồng hào, ngón giữa tay phải có vết chai mỏng. Trông đôi bàn tay này giống của người phụ nữ trưởng thành hơn là bàn tay mà một cô bé mười một, mười hai tuổi sẽ có. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Lưu Hàm Nguyệt giơ đôi tay còn chảy máu đầm đìa lên, hỏi Tề Thiền Dương: “Anh trai, anh thấy tay em đẹp không?”

Tề Thiền Dương cứng đờ cả người, chỉ biết ngơ ngác gật đầu.

Bấy giờ gương mặt tối sầm của Lưu Hàm Nguyệt mới dịu hơn phần nào.

Cô bé cười híp mắt: “Em cũng thấy đẹp, chính em đã chọn đó ạ!”

Tề Thiền Dương không kiềm được mà hỏi: “Đây là tay của ai vậy?”

Cô bé trước mặt nghiêng đầu, toát lên sự ngây thơ và dễ thương của trẻ nhỏ.

“Tay của chủ nhiệm lớp em đó! Cô bảo cô sẵn sàng giúp em!”

Dứt lời, cô bé ở phía đối diện chớp mắt: “Anh trai, anh có muốn giúp em không?”

Tề Thiền Dương cười khan một cách gượng gạo: “Em muốn anh giúp gì nào?”

Lưu Hàm Nguyệt cẩn thận suy nghĩ thật kỹ, đoạn cô bé cúi đầu nhìn cơ thể của mình. ( truyện trên app t.y.t )

“Chà... Tay thì em đã có cô chủ nhiệm giúp rồi. Chân thì của bạn cùng bàn. Cánh tay thì của một chị gái...”

Cô bé nhắc đến bộ phận nào, bộ phận mới ấy lại mọc ra từ trên người cô bé.

Chẳng mấy chốc, đứa trẻ vốn có vẻ bề ngoài xinh xắn, dễ thương, Tề Thiền Dương phải cúi xuống thì tầm mắt mới ngang bằng được, giờ đã biến thành một con quái vật dị hợm.

Từng vị trí trên cơ thể cô bé đều đẹp đẽ hệt một tác phẩm nghệ thuật, nhưng nhìn tổng thể lại chẳng khác gì búp bê vải bị vá lại cả.

Lưu Hàm Nguyệt có đôi chân thon dài của người lớn, trên chân lại mọc thêm đôi chân của trẻ con.

Có vòng eo bé nhỏ của trẻ con, nhưng lại có bộ ngực đầy đặn của người lớn.

Búp bê vải bị chắp vá nhìn chằm chằm vào Tề Thiền Dương.

“Anh trai, anh có thông minh không ạ? Liệu... anh có đồng ý giúp em trở nên thông minh hơn không ạ?”

Trán Tề Thiền Dương toát mồ hôi lạnh, anh ta gượng cười: “Nhưng anh không thông minh đâu.”

“Thật không?”

Lưu Hàm Nguyệt thình lình lại gần anh ta, đôi mắt to tròn gần như kề sát vào mặt anh ta.

Cơ thể Tề Thiền Dương cứng còng.

Cặp mắt kia đảo qua, quan sát anh ta từ trên xuống dưới.

Cuối cùng, Lưu Hàm Nguyệt cười đến tận mang tai.

“Thế này đi, anh trai, em hỏi anh mấy câu, nếu như anh trả lời được thì em sẽ cho anh đi.”

Song, vừa dứt câu, vẻ mặt cô bé tức thì lạnh tanh: “Còn nếu không trả lời được thì Nguyệt Nguyệt sẽ không vui đó!”

Tề Thiền Dương ngẩn người, anh ta đã hiểu vấn đề rồi.

Nếu trả lời sai quá nhiều thì không được, nhưng nếu trả lời đúng hết thì sẽ bị cô bé cho là người thông minh, phải “giúp” cô bé.

“Câu hỏi thứ nhất.”

“Anh trai, đầu người có thể tráo đổi với đầu của người khác không ạ?”

...

Tít... Cạch...

Tề Thiền Dương đổi lọ thuốc uống cuối cùng từ cửa hàng của hệ thống. Nhưng sau một hồi đắn đo suy nghĩ, anh ta vẫn  không uống thuốc.

Anh ta lấy một cuộn băng gạt ra, quấn chặt vết thương đã bung bét trên chân mình rồi cầm bút, tiếp tục thoăn thoắt viết suy luận của mình lên giấy.

“... Sau khi ly hôn với chồng, Cát Quyên đổ hết mọi tội lỗi lên con gái, cho rằng Lưu Hàm Nguyệt chưa đủ giỏi nên chồng mới đòi ly hôn. Lúc này, viện trưởng Trần Hướng Nguyên gặp cô ta, cam đoan sẽ biến con gái của cô ta thành đứa trẻ xuất sắc nhất. Gần như tất cả các bộ phận trên cơ thể Lưu Hàm Nguyệt đều bị thay, nhưng vẫn chưa thay đầu (chưa chắc lắm). Lưu Hàm Nguyệt căm thù Cát Quyên, nếu gặp được Cát Quyên thì có thể dẫn cô ta đến căn phòng nhỏ kế bên căn tin tầng một...”

“La là lá, la là lá... Anh trai, anh đang trốn ở đâu thế?”

Giọng nói trong trẻo của cô bé vọng lại từ hành lang ngoài cửa.

Tề Thiền Dương tựa vào bức tường cạnh cửa.

Anh ta đã bị vỡ phổi, một ngón tay dài ngoằn đâm xuyên qua ngực anh ta. Giờ đây, hễ Tề Thiền Dương thở một lần thì lại có máu chảy ra từ mũi.

Nhiều vị trí trên người anh ta bị gãy xương, tay trái đã gãy. Anh ta không thể đánh thêm trận nào với NPC này được nữa.

Dù vậy nhưng đầu óc Tề Thiền Dương lại tỉnh táo chưa từng có.

Anh ta tiếp tục viết thật nhanh trên giấy: “Không được kéo dài tới ngày thứ ba! Hãy tìm ra ‘người bình thường’! Manh mối ở phòng đọc...”

“Ôi trời! Anh trai, anh có ở trong phòng không?”

Còn chưa dứt lời, cánh cửa đã bị quái vật ngoài phòng đạp tung bản lề.

Tề Thiền Dương siết chặt tờ giấy trong tay. Anh ta cắn răng, liều mình kích hoạt kỹ năng Thỏ Duỗi Chân, gần như bay lướt qua con quái vật ở cửa.

Nhưng Lưu Hàm Nguyệt ở cửa đã có chuẩn bị từ trước. Cô bé bất chợt duỗi tay ra, tóm lấy chân phải của Tề Thiền Dương.

Răng rắc!

Tiếng xương vỡ vang lên.

Tề Thiền Dương bật tiếng rên vì đau, ho ra một ngụm máu lớn. Tay phải anh ta cầm chặt Quà Tặng Của Cá Voi, hất nó về phía sau.

Một dòng nước bất ngờ phun ra từ gai xương, nhưng không phải để tấn công con quái vật.

Nước chảy sắc như dao, chém ngay cổ chân của anh ta.

Phập!

Sức mạnh đang kìm chặt Tề Thiền Dương hơi buông lỏng một chút, Tề Thiền Dương đạp mạnh một cái bằng chân trái còn lành lặn, dùng hết sức bình sinh, trốn khỏi quái vật với tốc độ nhanh như bay.

“Á á á á á!” Tiếng thét chói tai của quái vật vang vọng khắp hành lang. Với cặp mắt tràn ngập sự oán hận, cô bé bám theo con mồi vừa chạy trốn sát sao.

Tề Thiền Dương còn tưởng mình đang bị bốc cháy vậy.

Mặc dù sáu lần vượt phó bản đã tăng cường tố chất cơ thể anh ta nhưng cảm giác đau thì vẫn như cũ.

Anh ta biết bản thân sắp bị thiêu đốt rồi.

Nhưng trước khi chết...

Hai mắt Tề Thiền Dương sáng ngời, xông thẳng một mạch về căn phòng nằm ở phía Đông ngoài cùng trên hành lang tầng hai.

Các phòng bệnh đều nằm trên phía Đông của hành lang, đích đến của an ta là nơi duy nhất trong phó bản còn con người.

Tề Thiền Dương phóng đi với tốc độ rất nhanh. Anh ta thật sự đang bay!

Không để tâm đến thể lực, không cân nhắc đến áp lực lớn lao mà đôi chân phải chịu vào mỗi lần sử dụng kỹ năng, phát huy uy lực lớn nhất của Thỏ Duỗi Chân.

Anh ta phóng qua phòng bệnh số 1.

Không mảy may chần chờ, Tề Thiền Dương tiếp tục tiến về phía trước.

Phòng bệnh số 2.

Phòng bệnh số 3.

...

Cho đến phòng bệnh số 9.

Nhìn từ đằng sau, Tề Thiền Dương chống tay phải lên tường, sau đó tiếp tục đi về đằng trước như thể không còn sức lực nào nữa. Khổ nỗi phía trước đã là đường chết. Không còn cách nào khác, anh ta chỉ đành quay đầu lại.

Lưu Hàm Nguyệt đứng trên tầng hai lặng lẽ nhìn anh ta, ánh mắt của cô bé dửng dưng đến mức tưởng chừng đang nhìn một con sâu nhỏ vô dụng đang hấp hối trước lúc chết.

Tia ánh trăng bé tí xíu từ cầu thang tầng một chiếu lên tầng hai, trở thành nguồn sáng duy nhất cho hành lang tối đen như mực.

Tề Thiền Dương ôm ngực, ho ra một ngụm máu có vài mảnh vụn thịt nhỏ.

Chân trái anh ta bị sử dụng quá mức cho phép nên chảy máu tung tóe. Từng giọt máu nhỏ trượt xuống, đầu gối đã bị bào mòn đến độ không thể cong lại được nữa.

Tề Thiền Dương vịn tường, “đi” một bước về trước.

Hai tay anh ta trống không, ngay cả ba lô hệ thống cũng rỗng tuếch.

Bởi vì vào khoảnh khắc vịn tường, Tề Thiền Dương đã ném tất cả những gì mình có cùng với vũ khí vào phòng bệnh của số 9.

Anh ta chỉ còn cách gửi gắm hy vọng lên người chơi kỳ lạ tên là Giải Phương Trừng ấy thôi...

Mong rằng cậu sẽ thuận lợi lấy được tờ giấy, sau đó trao đổi với Cốc San San.

Họ vẫn còn tám người, nhất định họ sẽ vượt qua phó bản này được nhỉ?

Mà bây giờ, chuyện cuối cùng mà Tề Thiền Dương có thể làm là...

Anh ta từ từ cúi người, gần như song song với mặt đất.

Thỏ Duỗi Chân.

Tiếp tục xuất phát!

...

Tiếng “lạch cạch” cất lên.

Cánh cửa ở căn phòng hướng Đông ngoài cùng trên tầng ba mở ra.

Kỳ lạ thật, phòng nào Giải Phương Trừng cũng lật tung hết lên rồi mà chẳng thấy đám bác sĩ NPC đâu cả, họ đi đâu rồi vậy?

Lẽ nào họ đang ở tầng một?

Phiền phức quá đi, còn phải leo cầu thang nữa!

Giải Phương Trừng móc lỗ tai, vung cây gậy mà mình đang cầm trên tay.

Nhưng dù cậu có vung mạnh đến đâu thì máu dính trên cây gậy vẫn không văng đi hết.

Phải đi tìm Tề Thiền Dương thôi, giẻ lau còn ở trong dạ dày của anh ta mà.

Nghĩ đến đây, Giải Phương Trừng thong dong chuẩn bị đi xuống. Đột nhiên, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng thứ gì bị đập trúng truyền đến từ tầng dưới.

“Ơ?”

Hai mắt Giải Phương Trừng sáng bừng, cậu thoăn thoắt xuống cầu thang.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play