Tề Thiền Dương thở dài thườn thượt, lấy quyển sổ trong ba lô hệ thống ra đưa cho cậu: “Cầm lấy, ngồi xé giấy chơi đi.”
Giải Phương Trừng dở khóc dở cười: “Đúng là tôi giết thật mà.”
Tề Thiền Dương đáp lại cho có: “Ờ ờ. Đi chỗ khác chơi đi.”
Nói xong câu ấy, anh ta quay đầu đi, tiếp tục thảo luận manh mối với Cốc San San.
Giải Phương Trừng thầm cảm thán: Thời buổi bây giờ nói thật mà cũng không ai tin nữa.
Về phía bên kia, Cốc San San và Tề Thiền Dương kiểm tra lại tài liệu một lần nữa nhưng vẫn không tìm được thêm manh mối hữu dụng khác.
“Hiện tại có thể xác định bệnh viện là nơi duy nhất thực hiện thí nghiệm cải tạo cơ thể người.” Tề Thiền Dương phân tích: “Độ khó của phó bản cấp một không hề cao, thường thì với thực lực của tôi, tôi có thể đối phó với phần lớn NPC của phó bản cấp một. Nhưng theo tình hình hiện tại, cả hai NPC Hàn Kỳ và Cát Quyên đều có thực lực hơn xa tôi, giờ thì có thêm tên viện trưởng vẫn chưa lộ diện. Do đó, nhất định phải tìm ra manh mối để vượt qua phó bản này.”
Cốc San San bổ sung thêm: “Vả lại có lẽ có sự chế ước và cân đối về quyền lực trong mối quan hệ giữa các NPC với nhau. NPC ở nhà vệ sinh sau khi ra ngoài đã không tấn công tôi mà tấn công bệnh nhân số 4, cùng lúc đó, bệnh nhân số 4 cũng không tấn công tôi nữa mà chuyển sang tấn công NPC ở nhà vệ sinh.”
Tề Thiền Dương cũng đồng tình với điều này.
Sức mạnh của Cát Quyên chắc chắn không phải sức mạnh mà một NPC phó bản cấp một bình thường có thể đạt được. Mặc dù tỷ lệ sống sót của trò chơi này rất thấp nhưng sẽ không có chuyện không chừa chút đường sống nào cho người chơi.
Cả NPC chưa biết tên đã giết bảo vệ nữa...
Nghĩ tới đây, Tề Thiền Dương không kim lòng được mà ngoảnh đầu lại, liếc nhìn về phía Giải Phương Trừng.
Hóa ra tên này xé giấy, gấp giấy cho đỡ chán thật.
Trái tim Tề Thiền Dương bỗng chốc mềm nhũn.
Nhìn có vẻ thằng nhóc này vẫn còn nhỏ, thoạt trông chỉ mới học đại học thôi. Con trai còn tuổi sinh viên thì nổi loạn một chút, thần kinh một chút cũng không có gì kỳ lạ. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Huống gì kể từ khi vào trò chơi, người này không hề gây gánh nặng gì cho anh ta cả. Mặc dù tính tình không được nghiêm túc cho lắm, thường xuyên làm người khác thấy bực mình, phiền phức nhưng không thể không công nhận rằng đây là một người mới khá khôn khéo.
Nhìn cậu xem, lúc nãy Tề Thiền Dương bảo với cậu ngồi xé giấy chơi đi, cậu ngoan ngoãn ngồi đó xé giấy thật, quả là rất...
Tề Thiền Dương nhìn sang thùng rác.
Anh ta chợt nhắm mắt rồi mở mắt lại.
Trong thùng rác có mấy tờ giấy đã bị xé.
Tề Thiền Dương: “...”
Tề Thiền Dương giận dữ gào lên: “Giải Phương Trừng! Cậu làm cái trò gì thế hả???”
Giải Phương Trừng giật thót tim vì tiếng gào của anh ta. Cầm con ếch mà mình đã gấp xong trên tay, cậu chẳng hiểu nổi tại sao anh ta lại nổi giận với mình nữa: “Tôi đang gấp giấy?”
Tề Thiền Dương run rẩy chỉ vào thùng rác, tức tối lắm mà chẳng làm gì được: “Cậu... xả rác hả???”
“À, gấp cái này cần giấy vuông nên tôi xé phần giấy thừa đi.”
Đệt mẹ!
Tề Thiền Dương lao thẳng đến bên cạnh thùng rác, lôi hết mớ giấy trong thùng rác ra.
Nhưng đã muộn.
Cảm giác nguy hiểm không gì quen thuộc hơn nữa dần dần đến gần.
Là Cát Quyên!
Trong đầu Tề Thiền Dương hốt hoảng nghĩ đến vô số kế sách.
Nhưng dù kế sách có tốt đến đâu đi chăng nữa thì cần phải có thực lực mới làm được.
Anh ta có thể chạy thoát khỏi Cát Quyên một cách dễ dàng, nhưng không đời nào anh ta có thể mang theo hai người cùng chạy trốn được.
Thằng nhóc Giải Phương Trừng này chạy nhanh, không chừng trốn thoát, giữ được mạng cũng nên.
Nhưng còn Cốc San San thì...
Tề Thiền Dương mím môi, nhìn sang Cốc San San vẫn chưa biết gì cả.
Cốc San San sợ sệt trước vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, cô ấy bất giác ngồi thẳng người lên.
“Sao vậy anh Tề?”
Tề Thiền Dương mấp máy môi.
Lần này thật sự hết cách rồi...
Ở ngoài kia, cảm giác nguy hiểm từ từ, chậm rãi đến gần từng chút một, cuối cùng dừng lại trước cửa.
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tề Thiền Dương hít một hơi thật sâu, nhưng anh ta chưa kịp bố trí sách lược để chút nữa những người còn lại làm theo thì Giải Phương Trừng gần cửa đã đứng lên, nhanh nhẹn đi tới trước cửa phòng và mở “cạch” cửa ra.
Cát Quyên đang cầm cái thùng của mình đứng trước cửa, nửa bên gương mặt chằng chịt sẹo đỏ vì bị tạt acid sulfuric. Cô ả nhìn chòng chọc vào người ra mở cửa, biểu cảm dần trở nên cứng đờ.
Cát Quyên: “...” ( truyện trên app T Y T )
Giải Phương Trừng bộc lộ rõ mồn một sự ngạc nhiên và mừng rỡ: “Ơ? Trùng hợp quá ta?”
Cậu chưa kịp dứt lời thì Cát Quyên đã quay ngoắt đầu đi, nhanh chân bỏ chạy, không kịp mang cả cái thùng của mình đi.
Tề Thiền Dương vừa giận vừa sợ vừa vui: “Đệch!”
Giải Phương Trừng cũng thốt từ giống hệt: “Đệch!”
Tề Thiền Dương nhẹ nhõm vỗ ngực vì đã vượt qua nguy hiểm: “Chạy nhanh thế?!”
Giải Phương Trừng thò đầu ra, chẳng thấy bóng dáng Cát Quyên trên hành lang đâu nữa.
Cậu lấy làm tiếc nuối: “Chạy nhanh thế...”
Sự thay đổi một trăm tám mươi độ ấy khiến Tề Thiền Dương không có cả sức mắng chửi.
Anh ta ngồi phịch trên giường, nhìn Giải Phương Trừng - người vẫn còn đang đứng ở cửa ngóng trông bóng hình Cát Quyên.
Tề Thiền Dương ấp ủ trong lòng bao nhiêu lời muốn nói, nhưng khi đến bên khóe môi thì lại biến thành một câu hỏi với giọng điệu thều thào, thoi thóp: “Bà mẹ nó, cậu cùng phe với NPC đấy à?”
Thằng nhóc này thân thiết với số 9 cỡ đó cơ mà, NPC mà thân còn hơn người chơi nữa.
Điều quan trọng nhất là, đm anh ta làm đồng đội của cậu mà phải nơm nớp lo sợ sẽ mất mạng lúc nào không hay, cứ như lúc đối phó với NPC vậy!
Bấy giờ Cốc San San mới kịp phản ứng chuyện gì vừa xảy ra.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhíu mày: “Nhưng sao cô ta lại chạy?”
Thấy có vẻ Cát Quyên sẽ không quay lại, Giải Phương Trừng thở dài, cũng thắc mắc: “Đúng thế, sao cô ta lại chạy?”
Lúc này Tề Thiền Dương mới lấy lại tinh thần: “Cát Quyên thấy cậu nên mới bỏ chạy mà đúng không? Cậu không biết tại sao à?”
Giải Phương Trừng càng khó hiểu hơn nữa: “Tôi có biết đâu?”
Cậu còn không nhớ mình làm quen với NPC này lúc nào nữa là.
Cũng có thể cậu từng đánh nhau với ả, nhưng đám NPC này chạy nhanh như thỏ, nếu ả chỉ từng bị cậu đánh một lần thì đúng là khó quen mặt thật.
Song, cái thùng vẫn còn chễm chệ trước cửa.
Trước cái nhìn chằm chằm của hai người đằng sau, Giải Phương Trừng đi tới, xách thùng vào nhà.
Tề Thiền Dương: “...”
Giải Phương Trừng xách thùng, cúi đầu nhìn vào trong, bỗng dưng cậu “ơ” một tiếng.
Tưởng có manh mối quan trọng gì trong thùng, Tề Thiền Dương hỏi: “Sao vậy? Trong thùng có gì à?”
Giải Phương Trừng lấy một cái giẻ lau ra khỏi thùng: “Có giẻ lau thật nè!”
Dứt lời, cậu lấy ra thêm cái nữa: “Hai cái lận!”
“...”
Tề Thiền Dương nhìn đồng hồ: “Thôi, đừng xàm nữa, tôi đi tìm manh mối tiếp đây.”
Anh ta hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm để nói: “Giải Phương Trừng, cậu đi theo tôi.”
Có vẻ lúc Cốc San San ở trong phòng một mình, cô ấy sẽ không kích hoạt bất kỳ quy tắc giết người nào, nhưng nếu hai người họ cùng ở đây... Nhất là thằng nhóc này, linh tính mách bảo anh ta rằng cậu sẽ thu hút NPC đến đây bất cứ lúc nào.
Giải Phương Trừng không có ý kiến khác: “Được thôi.”
Hành lang vẫn tối đen như mực. Trời gần sáng, nơi đây càng im ắng hơn nữa.
Trước khi ra ngoài, Tề Thiền Dương quay đầu dặn dò Cốc San San: “Tôi vẫn sẽ đến đây mười lăm phút một lần. Lỡ gặp phải NPC không giải quyết được thì cô hãy ưu tiên bảo vệ tính mạng, chờ tôi quay lại. Đừng lo lắng, bây giờ có lẽ cô chưa kích hoạt quy tắc giết người, NPC sẽ không...”
“Lạch cạch.”
Tề Thiền Dương đột nhiên cảm giác đằng sau mình bừng sáng.
Anh ta quay đầu lại với gương mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào. Giải Phương Trừng đang tựa vào tường, tay phải mới vừa bật đèn hành lang.
“... Cậu có thể ngồi yên một lúc hộ tôi được không hả???” Tề Thiền Dương gào to.
“Hả? Không được bấm à?” Giải Phương Trừng biết tiếp thu ý kiến, tắt đèn.
Tề Thiền Dương: “...”
Cốc San San nhìn anh ta với vẻ lo lắng.
Tề Thiền Dương nhếch mép một cách gượng gạo: “Thôi không sao.”
Dứt lời, anh ta đóng cửa, xoay người lại.
Tiếng “gầm rú” đầy bức xúc của Tề Thiền Dương vang vọng trong hành lang: “Cậu có thể chấn chỉnh lại thái độ của cậu hộ tôi được không? Cậu có biết tỷ lệ chết trong trò chơi này của người mới là chín mươi phần trăm không?... Dạ Dày Trâu của tôi được dùng để cất manh mối chứ không phải để cậu cất giẻ lau!”
Tiếng gào và tiếng bước chân ngày càng xa dần.
...
Tại tầng một.
Sau khi xuống cầu thang, Tề Thiền Dương đã quay trở lại với hình tượng người chơi lão làng cẩn trọng, chín chắn với kinh nghiệm sáu lần vượt phó bản của mình.
Anh ta quay đầu lại, hỏi: “Đạo cụ Cái Bóng Hư Hỏng mà tôi cho cậu còn đó không?”
“Còn.” Dứt lời, Giải Phương Trừng chìa tay ra, lục lọi trong túi quần một lát rồi lấy thẻ bài kia ra.
Tề Thiền Dương gật đầu.
“Tôi đưa cậu đến phòng đọc sách, cậu ở yên đó chờ tôi.”
Mặc dù tên nhóc trước mặt làm người ta “tăng xông”, nhưng Tề Thiền Dương chưa bao giờ muốn thấy cậu đối mặt với cái chết.
Chắc hẳn phòng đọc sách không có người, Tề Thiền Dương có thể gửi Giải Phương Trừng ở phòng đọc sách, còn anh ta sẽ tự đi tìm manh mối một mình, khi nào tìm xong thì đến đón cậu.
Chẳng hạn như căn phòng không có bảng hiệu bên cạnh căn tin. Trực giác mách bảo Tề Thiền Dương có thứ gì đó ở căn phòng ấy, nhưng lại khó mà rõ đó là gì.
Nếu dẫn theo Giải Phương Trừng trong tình huống này thì rất dễ đưa cả hai người vào tình huống nguy hiểm.
Còn nếu đưa cậu đến phòng đọc sách, lỡ có chuyện gì thì Giải Phương Trừng còn có thể sử dụng đạo cụ Cái Bóng Hư Hỏng để ngăn cản kẻ địch, kéo dài thời gian để Tề Thiền Dương - người cũng ở tầng một - chạy đến kịp.
Cách này sẽ vẹn toàn cho cả hai hơn.
Về phía Giải Phương Trừng, cậu hỏi: “Tôi không đi tìm manh mối với anh hả?”
Tề Thiền Dương ngỡ như mình là giáo viên lớp lá của nhà trẻ vậy, lúc này còn phải nghĩ cách lừa bịp cậu nữa: “Cậu giỏi tiếng Anh nên tìm manh mối ở phòng đọc sách đi.”
Giải Phương Trừng nhíu mày, thở dài thườn thượt, trông vô cùng miễn cưỡng: “Hây dà, thôi được rồi.”
Tề Thiền Dương bị cậu chọc tức nhiều đến nỗi trở nên bình tĩnh một cách lạ thường.
Sau khi đến phòng đọc sách, điều đầu tiên Tề Thiền Dương làm là thăm dò một vòng. Không phát hiện có gì bất thường, anh ta mới rời khỏi đây.
Giải Phương Trừng vươn vai, sau đó ngồi vào một góc lấy bừa một quyển sách ra đọc.
Tề Thiền Dương không phát hiện cửa sổ thông nhau của phòng đọc sách và sân cầu lông ở trên cùng đang mở. Không lâu sau đó, một cái đầu thò từ bên sân cầu lông vào, từ trên cao nhìn chòng chọc người đang ngồi dưới đất, miệng chảy nước dãi không ngừng.
“Thịt... Thịt...”
Giải Phương Trừng vốn đang hoa mắt chóng mặt vì phải đọc sách, nhìn thấy nó, hai mắt cậu sáng như đèn pha.
“Cái này là bất đắc dĩ thôi chứ không phải tôi không lo tìm manh mối đâu nhé. Đây là ‘Tình huống đột xuất’ thôi nhé.”
Nói xong câu ấy, Giải Phương Trừng xách cây gậy của mình lên.
Cậu chào hỏi cái đầu kia với tâm trạng vui vẻ: “Hi, Tiểu Cửu!”
Mức độ bị đột biến quá cao đã khiến số 9 hoàn toàn đánh mất lý trí. Khuôn mặt gã đã biến thành mặt rắn thực thụ. Gã lè lưỡi liên tục, đồng tử cũng thẳng đứng.
“Thịt... Ăn thịt...”
Giải Phương Trừng mở cửa, đi ra ngoài.
...
Ở một bên khác.
Tề Thiền Dương mở cửa căn tin kế bên bằng Chìa Khóa Vạn Năng.
Sau khi mở cửa, anh ta ngẩn người.
Đây là một căn phòng thoạt trông không nên xuất hiện trong bệnh viện này.
Căn phòng có diện tích khoảng hơn hai mươi mét vuông, tường được sơn màu hồng với những hình vẽ hoạt hình.
Một chiếc giường được đặt sát tường, cả gối lẫn vỏ chăn trên giường đều có màu hồng phấn đáng yêu.
Đầu giường là bàn học. Một vài cuốn sách và đồ dùng học tập được sắp xếp ngăn nắp trên bàn.
Một suy đoán thoáng hiện lên trong lòng Tề Thiền Dương.
Anh ta đi đến trước bàn, cầm một quyển sách lên.
Một cái tên quen thuộc được viết trên bìa sách.
Lưu Hàm Nguyệt.
Đây là phòng của con gái Cát Quyên.
Tề Thiền Dương không kiềm được mà nhíu mày.
Nhìn vào tình trạng của căn phòng này, rõ ràng từng có người ở đây ít nhất một năm.
Liệu có người mẹ bình thường nào cho con gái mình ở lâu dài tại bệnh viện không? Nhất là bệnh viện tâm thần nữa?
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Tề Thiền Dương bắt đầu xem những cuốn sách và quyển sổ được đặt trên bàn.
Tất cả những cuốn sách ở đây đều là sách giáo khoa. Sách giáo khoa lớp năm.
Điểm học tập của bạn nhỏ tên Lưu Hàm Nguyệt này rất tốt. Tề Thiền Dương tìm thấy một vài bài thi trên kệ sách của cô bé, gần như toàn bộ bài thi đều đạt trọn số điểm.
Cô bé này rất giỏi, không chỉ đạt điểm cao trong các kỳ thi mà Tề Thiền Dương còn nhìn thấy các bản nhạc trên kệ sách của cô bé, ngoài ra còn có các giấy chứng nhận cô bé đã giành giải quán quân trong cuộc thi piano nữa.
Xem một hồi, Tề Thiền Dương lật đến một bài thi môn Ngữ văn của Lưu Hàm Nguyệt.
Điểm các bài kiểm tra của Lưu Hàm Nguyệt luôn gần số điểm cao nhất, vậy mà bài thi này lại chỉ đạt được hơn năm mươi điểm.
Tề Thiền Dương lật đến trang cuối cùng của bài thi.
Đề bài: Em hãy miêu tả về mẹ của em.
Trong ô màu đen của bài làm văn, Lưu Hàm Nguyệt viết bằng nét chữ trẻ thơ: Em không có mẹ.
Không có mẹ?
Không phải Cát Quyên là mẹ của cô bé à?
Tề Thiền Dương nhíu mày, nuốt tờ bài thi này vào Dạ Dày Trâu, sau đó tiếp tục tìm kiếm manh mối khác.
Đúng lúc này, anh ta nghe loáng thoáng thấy tiếng “Ting”. Chưa kịp lấy lại tinh thần, Tề Thiền Dương đã cảm nhận được cơn đau truyền đến từ chân mình.
Anh ta cúi đầu.
Một đôi mắt đang nhìn anh ta.